• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 18: Tận Cùng Của Sự Sợ Hãi

– Dạ, người ta muốn chơi thêm chút nữa, có thể để lại không hả. Hức...hức...

" WTF, ôi trời. Cái...cái chuyện gì xảy ra trước mắt tôi vậy, chọc mù mắt tôi đi "

Sốc..! Mọi người đang bị sự sợ hãi bao trùm. Dương Lãnh Hoàng Dạ hắn là ai chứ. Là người không gần nữ sắc đấy bà cô của tôi ơi. Đám thuộc hạ của hắn bây giờ chỉ biết đứng yên, xem cô gái này chết như thế nào. Cả người thì không ngừng toát mồ hôi:

" Cầu chúa Jesus cho con thoát khỏi kiếp nạn....Mô phật "

Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, hắn không hề để ý. Thật ra lúc đầu hắn cũng biết bất ngờ chứ. Nhưng nếu Cô gái của hắn muốn chơi... thì hắn sẽ chiều.

Bắt được nhịp của cô, hắn không hề phản kháng cái bàn tay hư hỏng của cô đang quậy quọ trên bờ ngực rắn chắc của mình. Ngược lại, hắn còn ngang nhiên vòng đôi tay chai sạn của mình qua eo cô. Mọi người một lần nữa choáng váng, tất nhiên là không trừ Hắc Tử:

" Ôi mẹ ơi, bộ dáng này là sao chứ. Không gần nữ sắc?? Thế cái thằng này không phải là Chủ thượng rồi, nhất định là giả mạo."

Cô đột nhiên giật mình muốn phản kháng, nhưng lại bị tay của hắn siết càng chặt hơn. Vòng eo nhỏ bé thon gọn ấy như muốn đứt ra làm hai.

Hắn ghé đôi môi mỏng của mình lại sát tai cô. Cất tiếng nói trầm ấm, mê đọng lòng người:

– Em muốn quyến rũ tôi sao?

Sau khi cô nghe xong chỉ muốn một phát bắn chết hắn cho xong. Quyến rũ gì chứ? Cái đồ tự luyến. Bổn cô nương đây lại chẳng thèm cái tên tự luyến như ngươi. Nhưng phải nhịn, vì sự nghiệp giết người....NHỊN.

Dù rất bực bội nhưng cô vẫn tỏ ra thái độ dịu dàng. Bờ môi quyến rũ lướt qua khuôn mặt đang hứng thú của hắn. Ghé môi vào sát tai hắn, cất giọng nói nhỏ nhẹ :

– Anh giúp tôi diễn kịch. Xong việc tôi sẽ trả thù lao cho anh....Yên tâm...tôi không bạc đãi anh dou.!

Thù lao? Ha...cô gái này là đang nói hắn không có tiền à? Được lắm. Xong chuyện này tôi nhất định sẽ cho em biết tay.

– Được. Nói trước, thù lao của tôi rất NẶNG à nha.

– Hừ... bao nhiêu cũng đồng ý với anh.

— Được, thành giao.

Hai người hú hí với nhau từ nảy tới giờ khiến người ta không muốn nghi ngờ cũng khó. Yamamoto và Quý Hồng Quân sa sầm mặt. " Bao nhiêu cô gái đẹp cho hắn, hắn không chịu. Bây giờ lại vướng vào một cô gái chẳng ra làm sao. Thật tức chết..!

Ai trong bữa tiệc cũng đang chìm vào một suy nghĩ của riêng mình. Chắc hẳn trong đầu các vị khách bây giờ có chung một câu hỏi: " Cô gái ấy là ai? "

Một giọng nói lạnh lùng kèm theo không ít sát khí đột nhiên vang lên, cắt đứt toàn bộ suy nghĩ của mọi người trong bữa tiệc:

– Hắc Tử. Cậu thật là thất lễ với ngài Yamamoto quá. Xin lỗi ngài Đại tướng đi.

Hắc Tử đang yên đang lành thì bị trách tội, sắc mặt cũng trở nên khó vô cùng. Bắt anh xin lỗi một tên Đại tướng thấp kém, thà để anh chết thì hơn. Nhưng chắc phải có lí do gì đó nên Chủ thượng mới kêu mình làm như vậy. Thôi kệ, lệnh ban xuống thì phải làm. Không làm thật sự sẽ CHẾT đấy.

Lưỡn lự một hồi lâu, Hắn Tử cũng lên tiếng xin lỗi bằng giọng GIỄU CỢT:

– Ô, thật thất lễ với ngài Đại tướng quá. Thành thật xin lỗi ngài...

Yamamoto đương nhiên là nghe lời của Hắc Tử vừa mới nói chứ. Nhưng ông ta không quan tâm. Điều ông ta quan tâm là hắn. Tại sao tên Cảnh sát này có thể nghe lời hắn như thế chứ? Quả thật hắn không là người bình thường..." Sớm rút lui thôi, không chừng chưa lấy được lô hàng, thì mạng của mình đã phải bỏ lại "

– À không. Không cần phải xin lỗi. Bữa tiệc cũng sắp hết rồi, tôi xin về sớm, mai còn về Nhật Bản nhận lệnh của Thiên Hoàng Yshutashi.

Cảm nhận sự lo sợ của Yamamoto, Quý Hồng Quân chắc hẳn cũng đoán được, có việc không may sẽ xảy ra nếu ông ta còn ở đây nữa. Nhanh miệng mở lời:

– Ngụy tổng. Chắc tôi cũng phải về sớm. Nguyên soái Oku Yoshida kêu tôi qua Nga giúp ngài ấy thương thuyết với Nga hoàng Alexander. Tôi xin phép các ngài.

Ông ta vừa nói xong thì 2 người cùng cất bước hướng về cửa chính. Nhưng.. chưa bước qua được thì bị một đám vệ sĩ chặn lại. Yamamoto bây giờ đã biết tình hình không còn ổn nữa rồi, liền quay đầu lại hỏi thẳng hắn:

– Ngài muốn gì đây, thưa ngài Dương Lãnh?

Nghe câu hỏi thẳng này, hắn cũng chả vội trả lời mà đưa mắt sang nhìn A Nhất rồi gật đầu một cái.

A Nhất nhận được lệnh của chủ nhân thì đến chỗ MC, cướp lấy micro. Bước lên sân khấu, lớn tiếng tuyên bố với mọi người dưới sảnh:

– Các vị. Hôm nay, buổi tiệc tới đây cũng đã kết thúc rồi. Các vị có thể về.

Đây là một lời đuổi khéo đó. Nhưng đối với việc đuổi khéo này rất có tác dụng với những kẻ sợ chết à nha.!

Các vị khách quý kia chạy thụt mạng, chen chúc nhau đi ra về. Nếu thật sự không về thì chắc rằng không có cơ hội về nữa đâu...

Bây giờ khách sạn Wastson đã chìm vào yên lặng. Không còn sự náo nhiệt như lúc đầu nữa. Không còn tiếng cười nói, tiếng nhạc, tiếng reo hò nữa. Hiện tại còn tiếng thở, và cả mùi thuốc súng nữa....

Trong khách sạn Waston chỉ có người của hắn, cô, 2 vợ chồng Phạm thị, Quý Hồng Quân, Yamamoto và tất nhiên không thể thiếu chủ tiệc Ngụy Tề...

Thật không còn nhịn nữa rồi...trong sảnh chính tràn ngập sát khí. Hơi thở gấp gáp, lo lắng của 3 lão và 2 ông bà Phạm

— Các ngươi ra ngoài hết đi. A Tam, Hắc Tử, các ngươi ở lại.__ Hắn ra lệnh.

Đám thuộc hạ gập đầu xuống 90°, đồng thanh hét lên:

– Rõ, Chủ thượng.

Sau khi họ ra ngoài cô cũng không ngần ngại nữa mà kêu người mình vào trong. Tứ Đại Sát Thủ xuất hiện trước sợ ngỡ ngàng của họ ( trừ hắn ). Họ quỳ một chân xuống, tay phải để lên ngực trái, làm nghi thức chào của Cung Hoàng Thiên Tế:

– Tân Chủ Thượng thiên tế.

Cô lúc này mới quậy quọ thoát khỏi vòng tay của hắn, đứng nghiêm chỉnh, vẻ mặt trở lại lạnh lùng, đôi mắt thâm sâu khó đoán. Tiếng nói không còn dịu dàng nữa, mà trở nên lạnh lẽo:

– Đứng lên đi.

Bốn người cùng nhau gật đầu rồi nói:

– Tạ Tân Chủ Thượng.

Một màn quỳ bái này đã lọt vào mắt của 7 người. Người thì thờ thẫn. Người thì chẳng biết đang suy ngẫm chuyện gì. Chắc có lẽ là Tân Chủ Thượng?

Cô liếc con ngươi sắc bén qua chỗ hắn. Nhìn khuôn mặt chẳng mấy ngạc nhiên gì của hắn thì cô đoán...Hắn đã biết cô là ai rồi.

Quý Hồng Quân không còn im lặng được nữa rồi. Sự sợ hãi đã bao trọn trong người hắn. Chủ Thượng? Tân Chủ Thượng? Hai người này rốt cục là ai?

Suy nghĩ sao thì nói vậy, ông ta lắp bắp hỏi:

– Các...ngươi là...là ai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK