“Chậc chậc, lúc đầu tôi đã cảm thấy chắc chắn là có chuyện mà, đã thành sự thật rồi.”
“Má ơi, kỹ năng cứu cấp cách đấu đã kinh khủng như vậy rồi, cách đấu kỹ long cấp là khái niệm gì đây?”
“Cũng không biết là người nào may mắn giết được quái thú gì mới có thể phát hiện ra cách đấu kỹ long cấp.”
“Thôi đừng có suy nghĩ nhiều, lúc nào chạm vào cánh cửa cách đấu sư cấp chín thì suy nghĩ tiếp những thứ đó, bây giờ không thích hợp lắm đâu.”
Mỗi một thành phố trong truyền nhân của rồng đều đang dấy lên những âm thanh nghị luận, đủ để thấy hiện tại đam mê của bọn họ đối với kỹ thuật chiến đấu đã đạt đến tình trạng như thế nào.
Cùng lúc đó ở thành phố Tây Khúc, một mình Sở Vĩnh Du đi vào một tòa kiến trúc nào đó vô cùng huy hoàng ở trung tâm thành phố.
Xung quanh toà kiến trúc này được bao bọc bởi bốn bức tường cao cao, người bình thường căn bản không nhìn thấy ở bên trong là như thế nào, chỉ có thể chiêm ngưỡng tòa cao ốc cao tới sáu mươi tầng.
Y như vậy, mỗi ngày ở cửa chính đều có rất nhiều người tụ tập, đều ảo tưởng có lẽ là mình sẽ có cơ hội gia nhập vào Huyền Hoàng Môn, thật ra thì bọn họ cũng không suy nghĩ kỹ lại, người Huyền Hoàng Tinh di dân xây dựng bang chủ, làm sao có khả năng thu nhận người nước R, mặc dù bọn họ không biết sự tồn tại của Huyền Hoàng Tinh.
“Để cho bọn tôi vào đi, tôi là cách đấu sư cấp tám, chắc chắn có thể gia nhập.”
“Mấy anh bảo vệ xin thương xót cho, tôi chỉ vào đó tham quan một chút thôi, không được à?”
“Ôi trời, cuộc đời vô vọng, cuộc đời vô vọng!”
Bịch bịch bịch!
Đột nhiên, tất cả những người đang bị ngăn cản ở gần cửa cùng với những tên bảo vệ đều cảm thấy nhịp tim đồng bộ, dường như là có một tần suất nào đó khiến cho nhịp tim của bọn họ thay đổi.
Cả đám theo bản năng quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một người chậm rãi đi đến đây, khí thế bất phàm.
“Không cho phép anh rời khỏi đây, ngày hôm nay tôi muốn để danh dự Huyền Hoàng Môn không còn.”
Người đến đây đương nhiên là Sở Vĩnh Du, giọng nói vô cùng bình tĩnh, nhưng mà rơi vào trong tai mọi người lại không khác gì là một quả bom nặng ký.
“Một mình làm cho Huyền Hoàng Môn bị hủy hoại hả?”
“Má ơi, tôi không bị hoa mắt đó chứ, đúng là có người không sợ chết?”
“Tên này tiêu đời rồi, thế mà lại chủ động gây thù chuốt oán với Huyền Hoàng Môn, chắc chắn là sau này sẽ bị người khác ngăn chặn ở điểm hồi sinh rồi giết chết, bỏ cả trò chơi.”
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, có một thành viên của Huyền Hoàng Môn đã sải bước đi đến phía Sở Vĩnh Du.
“Thằng nhóc không biết trời cao đất rộng, dựa vào mày mà cũng dám đến Huyền Hoàng Môn bọn tao giương oai, còn nói ra mấy lời nói hão huyền như thế.”
Nói rồi, anh ta lại lấy đạo cụ là tấm gương được sử dụng một lần duy nhất, Huyền Hoàng Môn có quyền có thế, mấy đồ vật này nhiều đếm không xuể.
Vô Phong, cách đấu gia cấp ba?
Sau khi tin tức được hiện ra, tất cả mọi người đều trừng lớn hai mắt, sau đó là những tiếng cười vang dội.
“Ha ha, cách... cách đấu gia cấp ba? Ông đây không nhìn nhầm đó chứ.”
“Có lẽ người này chính là một kẻ ngu, cách đấu gia cấp ba lại đến đây khiêu chiến với Huyền Hoàng Môn người ta, một con chó bên trong cũng có thể chơi chết cậu ta nữa kìa.”
“Đúng là không biết tự lượng sức mình, đừng có nói là cách đấu gia cấp ba, cho dù là cách đấu sư cấp chín có đến đây thì ngay cả cửa cũng không thể bước vào.”
“Đúng là muốn nổi tiếng đến điên rồi, cũng không suy nghĩ xem hậu quả của việc nổi tiếng là cái gì.”
Các thành viên Huyền Hoàng Môn khinh thường đủ kiểu, chỉ là một cách đấu gia cấp ba mà cũng dám đến đây khiêu chiến, thật sự cho rằng Huyền Hoàng Môn bọn họ là tôm tép tùy tiện có thể đụng vào à?
“Vô Phong có đúng không? Tao đã nhớ rõ mặt mũi và thông tin của mày rồi, nếu như mày còn không chủ động rời khỏi trò chơi, vậy thì bọn tao sẽ cho mày tuyệt vọng, tiễn mày đi trước một đoạn đường.”
Nói dứt lời, anh ta đột nhiên vọt ra, gần như cùng lúc đó, bước chân của Sở Vĩnh Du vẫn không dừng lại, vung một bàn tay ra giữa không trung, người kia trực tiếp bay qua một bên, người vẫn còn đang lơ lửng giữa không trung thì đã hóa thành cát bụi tiêu tán không còn.
Một cái tát này làm cho tiếng cười nói đều hoàn toàn biến mất không còn hình bóng.
Ai cũng biết là những tên bảo vệ ở cửa ít nhất cũng là cách đấu sĩ cấp năm, lại bị một bàn tay của Sở Vĩnh Du đánh chết?
Sự im lặng ngắn ngủi qua đi, mười mấy tên bảo vệ ở cửa đồng loạt lao về phía Sở Vĩnh Du.
“Cái thằng nhóc cuồng vọng!”
“Muốn chết rồi!”
Như lúc nãy, Sở Vĩnh Du lại vung một cái tát ra, mười mấy tên vệ sĩ đều bị đánh bay ra ngoài, lại biến thành những hạt các vụn.
Những người nhìn thấy cảnh tượng này đều há to miệng đến cực hạn, rốt cuộc bọn họ cũng đã hiểu rõ người ta đến đây không phải là tự chuốt lấy khổ, mà là thật sự có thực lực.
Một người khiêu chiến Huyền Hoàng Môn là bang phái đứng đầu truyền nhân của rồng, không nói trước kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, chỉ là quyết đoán như thế này liền để cho người khác kính nể không thôi.
“Kéo còi cảnh báo.”
Có thành viên của Huyền Hoàng Môn lên tiếng, bị một thanh niên ngăn cản.
“Kéo còi cảnh báo cái quỷ ấy! Chỉ là có một người, nếu như kéo còi cảnh báo thì mặt mũi Huyền Hoàng Môn chúng ta phải đặt ở đâu?”
Nói xong, người này lấy điện thoại ra bấm một số điện thoại.
“Thưa ngài, ở cổng có một người đến đây gây chuyện, có vẻ như là võ giả do nước R sắp xếp, có lẽ là Võ Vương cấp chín, mong cấp trên điều động người đến.”
“Biết rồi.”
Lúc này, những người đang vây xem cũng đồng loạt lấy điện thoại ra bắt đầu thông báo cho bạn tốt.
“Hoan tử, con mẹ nó cậu còn đang ở thành phố Tây Khúc hả, mau đến đại bản doanh Huyền Hoàng Môn đi, có trò hay để xem nè, một người đấu với toàn bộ Huyền Hoàng Môn luôn đó.”
“Má ơi, con mẹ nó cậu còn đánh quái cái gì nữa, mau đến đây đi, nếu không thì không xem được kịch hay đâu.”
“Tin tức quan trọng nha, một mình đấu với toàn bộ Huyền Hoàng Môn, nếu như đến chậm thì vị trí phía trước không còn nữa đâu.”
Lúc này, Sở Vĩnh Du đã dừng bước, kình khí bên tay phải bộc phát ra, bảng hiệu với ba chữ Huyền Hoàng Môn màu vàng to lớn ở phía trên liền nằm dưới chân anh, sau đó anh liền đạp lên nó.
“Ngày hôm nay tôi muốn để cho Huyền Hoàng Môn các người biết rằng người nước R không hiền, linh hồn nước R không thể bị tiêu diệt, ai muốn chết thì lăn ra đây.”
Lúc này, mấy tên bảo vệ còn sót lại ở cổng cũng không dám bước lên, bởi vì đi lên thì cũng chỉ là chịu chết, nhưng mà phách lối mấy tiếng vẫn không có bất cứ vấn đề gì, nhất là Sở Vĩnh Du lại dẫm chân trên bảng hiệu của bọn họ, càng làm cho bọn họ phẫn nộ đến cực điểm.
“Mày... mày nhất định phải chết, không chỉ là ở truyền nhân của rồng, mày trong hiện thực cũng tuyệt đối tiêu đời.”
Sở Vĩnh Du cười lạnh.
“Hiện thực hả? Chỉ là trò chơi, động một chút lại muốn nhắc tới hiện thực, Huyền Hoàng Môn bọn mày đúng là khẩu khí lớn quá nhỉ, có thể chi phối cả quyền sinh tử. Ngày hôm nay, tao để cho bọn mày biết đến nơi đất khách quê người thì phải thành thành thật thật sống cho tao.”
Chuyện mà làm Sở Vĩnh Du tức giận đó chính là Huyền Hoàng Môn lại ngăn cản anh dạy bảo người khác, có thể ngăn cản anh thì đương nhiên sẽ ngăn cản tất cả những người làm như anh, trước đó Mê Vụ các cũng chỉ muốn mời chào anh, mà cách này của Huyền Hoàng Môn tuyệt đối nằm ở phạm vi không thể chịu đựng được.
Lúc này, cánh cửa mở ra, có mấy chục người đánh thẳng tới, quần áo mặc ở trên người làm cho người khác không khỏi kinh ngạc kêu lên.
“Trời ơi, Tiên Phong Đường của Huyền Hoàng Môn, nghe nói mấy người bọn họ đều là cách đấu sư cấp chín, chỉ sợ là người này xong đời rồi.”