Mục lục
Bản lĩnh ngông thần - Sở Vĩnh Du - Truyện full tác giả: Ngự Dụng Cuồng Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa dứt lời, các phụ huynh xem náo nhiệt ở xung quanh đều có loại cảm giác trợn mắt há hốc mồm.

“Đù, đây là lời mà một đứa trẻ bốn tuổi nói ra sao? Nếu không phải nghe tận tai, đánh chết tôi cũng không tin.”

“Đây chính là một tiểu ác ma Tàng Tiểu Thiên, may mà con của tôi không có học cùng lớp với nó.”

“Ài, phụ huynh như nào mới có thể dạy dỗ đứa trẻ như vậy, thật là cạn lời.”

Nhìn Tàng Tiểu Thiên, Sở Vĩnh Du đã cảm nhận được sự sợ hãi của con gái, cơ thể đang hơi run rẩy, cho nên chuyện lần này nếu xử lý không tốt, chắc chắn sẽ để lại bóng ma tâm lý.

Mấu chốt là giống như những gia tộc khác nói, đây căn bản không phải là biểu hiện và lời nói mà một đứa trẻ bốn tuổi nên có.

“Tốt, xem ra cơ thể non ớt của nhóc, bên trong sớm đã ẩn giấu một ác ma.”

Nói xong, Sở Vĩnh Du để Hữu Hữu xuống, dịu giọng nói.

“Hữu Hữu, con đánh lại, nó không dám nhúc nhích, có ba ở đây.”

Loại phương thức dạy dỗ này khiến một vài phụ huynh nhíu mày, nhưng cũng có rất nhiều gia tộc, ánh mắt thể hiện sự tán thành, bọn họ cũng dạy con cái như vậy, người không phạm ta, ta không phạm người.


Có người đánh bạn thì đánh trả, người lớn còn chú trọng một cái chính là phòng vệ, dựa vào đâu mà muốn bắt con của mình ngoan ngoãn đứng ở đó để bị đánh, sau đó cái chờ đợi cũng chẳng qua chỉ là sự trừng phạt không đau không ngứa mà thôi, rồi người nằm viện, cuối cùng sẽ là con của mình.

“Ba, con... con không dám.”

Nhìn dáng vẻ bức người của Tàng Tiểu Thiên, Hữu Hữu sợ hãi ôm lấy đùi của Sở Vĩnh Du.

“Ha ha, con gái của chú dám đánh tôi sao? Cậu ta có thể đánh lại tôi sao?”

Tàng Tiểu Thiên cảm thấy rất nực cười, khoanh hai tay, mang vẻ xem trò hay.

“Không sao đâu Hữu Hữu, ba ở đây, con cứ buông tay đi làm, không tin ba sao?”

Nghe thấy lời này, Hữu Hữu thật sự do dự một chút, từ bé ba chính là anh hùng trong lòng cô bé, có ba ở đây, cô bé cái gì cũng không sợ, thật sự đi về phía Tàng Tiểu Thiên.

Thấy vậy, nụ cười của Tàng Tiểu Thiên càng sâu, không thèm nghĩ ngợi muốn đá một cước, tuy nhiên ngay sau đó, cậu nhóc lại kinh sợ phát hiện, cơ thể của cậu bé không thể nhúc nhích.

“Chú... chú đã làm cái gì?”

Cậu bé rất thông minh, tới từ Huyền Hoàng Tinh, IQ hơn xa những đứa trẻ cùng độ tuổi, lập tức biết là Sở Vĩnh Du làm.

Sở Vĩnh Du hiện nay là người có thực lực Hóa Long đỉnh phong, một đứa nhỏ cỏn con, tùy tiện một chút thủ đoạn khiến cậu bé không thể cử động, đó không phải giống như đang chơi hay sao.

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du không mở miệng, Hữu Hữu cũng dừng bước, tay phải giơ lên, Tàng Tiểu Thiên tức giận rồi.

“Đáng chết! Mau thả tôi ra, nếu không ba mẹ tôi tới sẽ lấy mạng của chú!”

Lời này vừa dứt, người xung quanh đều hít ngược một ngụm khí lạnh, đây thật sự là một đứa trẻ sao? Vậy mà có thể nói ra lời nói ác độc như vậy.

“Bốp!”

Một âm thanh giòn rã vang lên, Hữu Hữu tát một cái vào mặt của Tàng Tiểu Thiên, trẻ con dù sao không có bao nhiêu sức, cho nên Tàng Tiểu Thiên hoàn toàn không đau không ngứa, nhưng cậu bé lại cảm thấy tôn nghiêm của mình hoàn toàn mất hết.

“Ba!”

Đánh Tàng Tiểu Thiên xong, Hữu Hữu cũng cảm thấy tốt hơn, lần nữa xà vào lòng của Sở Vĩnh Du.

“Cậu chủ nhỏ!”

Lúc này, một người trung niên rảo bước đi tới, Tàng Tiểu Thiên lập tức gào lên.

“Chú Phong, tôi không thể cử động!”

Cái gì!

Người trung niên chạy mấy bước tới, một tay để ở trên người của Tàng Tiểu Thiên, lập tức cảm nhận được trong cơ thể có một cỗ khí kình đang di chuyển, lập tức đánh tan nó, Tàng Tiểu Thiên lập tức cử động lại được.

“Là chú ta! Gọi điện gọi cho ba mẹ của tôi, tôi muốn chú ta chết!”

Chỉ Sở Vĩnh Du, ánh mắt lạnh lẽo của người trung niên nhin qua, đạo khí kình vừa rồi, ông ta có thể cảm nhận được thực lực của người phóng thích không tầm thường, ông ta không nhất định là đối thủ, huống chi thân phận người di cư Huyền Hoàng Tinh tuy cao quý, nhưng cũng đồng ý không thể ra tay ở nơi đông người, cho nên chỉ có thể thông báo.

“Cậu chủ nhỏ, tôi lập tức thông báo.”

Sau đó, Tàng Tiểu Thiên chỉ vào Sở Vĩnh Du với buông lời hằn học.

“Có giỏi thì đừng đi!”

Không thèm để ý đứa nhóc Tàng Tiểu Thiên, Sở Vĩnh Du giao Hữu Hữu cho Kim Đào, nhìn thấy con gái của Kim Đào, cộng thêm một cái tát vừa rồi, cho nên đã tốt hơn rồi nhiều, lập tức giãy xuống đi chơi với con gái của Kim Đào.

“Kim Đào, dẫn con gái của tôi đi trước, lát nữa tôi nhờ mẹ vợ đi đón.”

Kim Đào gật đầu, biết Sở Vĩnh Du là thật sự định xử lý Tàng Tiểu Thiên rồi.

“Hữu Hữu ngoan, đi chơi với chú Kim trước, được không?”

Hữu Hữu đang chơi đùa với con gái của Kim Đào lập tức gật đầu.

“Dạ dạ, ba, con rất nghe lời.”

Thấy bọn họ rời khỏi, Sở Vĩnh Du lúc này mới xoay người đi về phía Lý Tư.

“Lý Tư, sau khi Tàng Tiểu Thiên đi, cậu phải đền bù cho những em học sinh đã bị đứa trẻ đó làm bị thương trước đó, biết chưa?”

Lý Tư gật đầu.

“Tôi biết rồi anh Sở.”

Nhưng trong nội tâm, Lý Tư vẫn đắn đo, dù sao Sở Vĩnh Du có thể xử được nhà họ Tàng hay không, thật sự vẫn là hai chuyện khác nhau.

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du thật sự không đi, Tàng Tiểu Thiên cười, ánh mắt lạnh lẽo, hoàn toàn không ăn khớp với vẻ ngoài ngây thơ đơn thuần.

“Tốt, chú ngược lại khá có bản lĩnh, đợi đấy.”

Người trung niên bên cạnh chỉ đứng ở bên cạnh Tàng Tiểu Thiên, đề phòng Sở Vĩnh Du làm ra hành vi quá khích hơn.

Theo ông ta thấy, Sở Vĩnh Du tuyệt đối xong đời rồi, đến đây hơn nửa năm, vẫn chưa thấy ai không nể mặt nhà họ Tàng, thật sự là tìm chết mà!

Phụ huynh lục tục đón được con thì đều vội vội vàng vàng dẫn con rời đi, không dám ở lại tiếp tục xem náo nhiệt, dù sao đây là lần đầu tiên nhìn thấy đứa trẻ ghê gớm Tàng Tiểu Thiên này chịu thiệt, sợ rằng đợi người của nhà họ Tàng tới, cảnh tượng sẽ rất khoa trương.

Đương nhiên, cũng có người ở lại, nhưng lui ra rất xa.

Khoảng hai mươi phút sau, tất cả các đứa trẻ đều đã được đón đi, nhà trẻ cũng đóng cửa lớn, các cô giáo bên trong đều lén lút đánh giá bên ngoài.

“Ba của Hữu Hữu này lợi hại nha, vậy mà dám đối đầu với nhà họ Tàng.”

“Hừ! Tôi ủng hộ ba của Hữu Hữu, Tàng Tiểu Thiên này quá đáng quá rồi, cả lớp không có đứa trẻ nào không bị cậu nhóc ăn hiếp, thật là đáng hận.”

“Mong ba của Hữu Hữu có thể cho nhà họ Tàng một bài học, nhưng khả năng quá quá thấp.”

Vào lúc này, mười chiếc Cadillac việt dã lái tới, từ trên xe, người bước xuống đều mặc đồ màu trắng, trước ngực đều thêu một hình giống như đám mây.

Trên chiếc xe đầu tiên, người bước xuống chính là một cặp vợ chồng trẻ, nam đẹp trai, nữ xinh đẹp.

Thấy thế, Tàng Tiểu Thiên vội chạy qua.

“Ba mẹ!”

Hai người này chính là ba Tàng Phong của Tàng Tiểu Thiên và mẹ Hà Nguyệt của cậu.

“Tiểu Thiên con không sao chứ?”

Hà Nguyệt vẻ mặt quan tâm, không ngừng kiểm tra con trai bảo bối của mình.

“Mẹ con không sao, nhưng con gái của người đó tát con một cái, con muốn chú ta chết.”

Xoạt!


Ngay lập tức, hai người đều nhìn về phía Sở Vĩnh Du đang đứng đó một mình, Hà Nguyệt lập tức lạnh giọng nói.


“Lá gan của anh thật lớn! Vậy mà dám để bàn tay bẩn của con gái anh đụng vào con trai của tôi, còn không quỳ xuống nhận tội!”


Giọng nói của Sở Vĩnh Du lạnh hơn bọn họ.


“Con cái không dạy được, lỗi của ba mẹ, người phải quỳ xuống, là các người.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK