"Bốn người các cậu lại đây."
Sở Vĩnh Du nói vậy, Văn Khả Hân và Thượng Quan Vô Địch vốn muốn bước tới, đều vội vàng dừng bước.
"Đông Linh, tôi đã hoàn thành hứa hẹn của mình, nhưng mà, võ lực của cô, vẫn là mất đi mãi mãi."
Nghe câu nói này của Sở Vĩnh Du, Đông Linh lắc đầu.
"Thưa ngài, quyết định sáng suốt nhất trong đời tôi chính là đi theo ngài, đừng nói võ lực, dù chết vì ngài, tôi cũng cam tâm tình nguyện, hơn nữa, nếu không có ngài, tôi sớm đã chết ở chiến trường vô số lần, nếu ngài còn nói như vậy, Đông Linh sau này chẳng phải ôm lấy sự áy náy mà sống sao."
Sở Vĩnh Du cười bất đắc dĩ, rồi lại nhìn về phía Hình Thiên. Kiếm Hiệp Hay
"Hình Thiên, chuyện ông Tần báo danh cho cậu, cậu từ chối rồi?"
Câu này vừa nói ra, ba người còn lại đều ngờ vực, không biết Sở Vĩnh Du nói chuyện gì, chỉ có Hình Thiên gật đầu.
"Đúng vậy, tôi là thủ hộ của ngài, đi tham gia cái kia đâu có ý nghĩa gì."
Nhưng mà, Sở Vĩnh Du lại cười nói.
"Tôi đã giúp cậu quyết định rồi, cũng báo danh xong rồi, cậu ở lại Vân Kinh cố gắng lên, đến lúc đó, tôi sẽ tự mình đến nghênh đón cậu."
Mặt Hình Thiên biến sắc.
"Thưa ngài, ngài..."
"Quyết định như vậy đi, cậu đúng là thủ hộ của Sở Vĩnh Du tôi, nhưng cậu cũng là người Nước R, có thể phát huy năng lực cao nhất của bản thân, giờ có võ đài như này, tại sao không thử? Lẽ nào thân phận cậu thay đổi, thì từ nay về sau hai chúng ta sẽ bất hòa sao? Không thể nào, ít nhất trong mắt tôi, sau này dù bốn người thay đổi như thế nào, chỉ cần không quên mất ý niệm ban đầu, vậy thì vẫn mãi là tứ đại thủ hộ của Sở Vĩnh Du."
Bốn người nói không cảm động thì là nói dối, tuy họ là thủ hộ, nhưng cũng là người nhà, loại tình cảm này, người ngoài không thể nào hiểu được.
Thật ra Mã Trạch, Hình Thiên cũng vậy, trong tứ đại thủ hộ, chỉ có Đông Linh xem như có gia đình, tiếc là hình như ở nhà sống cũng không quá vui vẻ.
Cho nên lúc này đây Huyết Cốt ngẩn người ra, hoàn toàn không dám tin, anh ta lại được báo có một cô em gái, ai mà tin được chứ.
"Cậu thật sự có một cô em gái, cô ấy cũng không biết về cậu, sinh ra lúc cậu học võ ở Thiếu Lâm tự, vì điều kiện gia đình cậu lúc đó, nên mẹ cậu đưa em gái cho một người họ hàng nuôi dưỡng, Huyết Cốt, gặp hay không, cậu tự quyết định."
Cầm văn kiện, Huyết Cốt cảm thấy nó nặng trịch, dù là ai, tuổi tác lớn dần, khát vọng về mối ràng buộc với người thân cũng sẽ dần sâu sắc hơn, đây cũng là lí do tại sao rất nhiều cặp vợ chồng vốn không muốn sinh con vì lí do công việc, tới cuối cùng, thường sẽ cảm thấy cô đơn.
Sở Vĩnh Du không ép hỏi quyết định Huyết Cốt, anh đang suy nghĩ thì Văn Khả Hân bước tới.
"Sở Vĩnh Du, giờ anh đã biết thân phận của em rồi phải không."
"Không biết."
Văn Khả Hân vốn còn cười đắc ý, nghe vậy cả người đều khựng ra, giống như không biết nên làm gì.
"Ông Tần không nói cho anh?"
Sở Vĩnh Du lắc đầu.
"Có một số việc, tôi thích thuận theo tự nhiên, lúc nên biết, tôi chắc chắn sẽ biết."
Văn Khả Hân hết cách, bỗng phồng hai má lên, động tác đáng yêu cực kì như vậy, do cô gái xinh đẹp như Văn Khả Hân làm, thật là một cảnh rất đẹp, Thượng Quan Vô Địch nhìn cũng tròn xoe mắt, có chút ngẩn ngơ mê say.