“Vĩnh Du, nếu anh có chuyện thì đi làm được đi.”
Đồng Ý Yên đột nhiên mở miệng, trong mắt tuy không nỡ, nhưng cô càng hiểu, Sở Vĩnh Du nếu không phải bị ép tới bất đắc dĩ, chắc chắn không muốn rời ra người nhà.
Liếc nhìn vợ của mình, Sở Vĩnh Du có một loại bất lực sâu sắc.
“Anh buộc phải đến Vân Kinh một chuyến, có vài chuyện, cũng tới lúc phải làm rõ rồi.”
Thêm nữa chỉ có đi Vân Kinh giúp đỡ ông Tần hoàn toàn chuyện đó, công trạng mới đủ để đến Lương Nhân Cốc mời cao thủ thật sự tới bảo vệ người nhà của mình, gia tộc Quang Thứ đã hoàn toàn không thể dựa vào được nữa, sự lật lọng của Tôn Đế cũng khiến anh có loại cảm giác bất lực, người đàn ông này mới là kẻ địch lớn nhất của anh, cho nên bước chân tiến về trước, tuyệt đối không thể dừng lại.
“Ừ, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều, đi đi, Hữu Hữu bây giờ đi nhà trẻ, cũng không cần phải ở bên mỗi ngày giống như trước đây, ba mẹ cũng ở đây, tiện chăm sóc.”
Đi khu vui chơi chơi một vòng, sau khi về tới nhà, hai người không có đến nhà của mình ở biệt thự trung tâm hồ, ngược lại đến biệt thự của ba vợ Đồng Thế Tân và mẹ vợ Tư Phu.
Nói ra thì lại phải ra ngoài, cũng nên đi thăm hai ông bà.
Sau một đêm, Sở Vĩnh Du đã bước lên máy bay bay đến Vân Kinh.
“Oa! Là máy bay chiến đấu!”
Trong khoang thương gia, một người phụ nữ đang nhìn về phía cửa sổ, đột nhiên nói ra một câu này, những người khác đều lũ lượt nhìn qua, quả nhiên, hai bên trái phải đều có một chiếc máy bay chiến đấu đang bay, từ tốc độ thì thấy, giống như đang bảo vệ chiếc máy bay dân dụng này.
“Cậu Lỗ, hai chiếc máy bay chiến đấu này không phải là tới bảo vệ cho anh chứ?”
Chính người phụ nữ phát hiện máy bay chiến đấu đã nhìn sang một người thanh niên đẹp trai ngồi ở bên cạnh một cách vô cùng sùng bái, người kia đã cười, cũng không có thừa nhận, cũng không có từ chối.
“Thật là! Cậu Lỗ không hổ là thanh niên kiệt xuất trong top 10, quá mạnh.”
Những người khác trong khoang thương gia cũng đều liếc nhìn người thanh niên, cảm thấy rất kinh ngạc và tò mò, loại tình huống này quả thật là lần đầu thấy.
Sở Vĩnh Du cái gì cũng không nói, chỉ cảm thán sự việc có hơi nghiêm trọng rồi, ông Tần vậy mà phái cả máy bay chiến đấu tới bảo vệ anh, thật sự có hơi khoa trương rồi.
Sau khi máy bay bay đến sân bay của Vân Kinh, chưa đi được mấy bước thì Sở Vĩnh Du đã nhìn thấy lối đi VIP trực tiếp bị người của đội điều tra sự cố đặc biệt chặn, đại đội trưởng Phiền Tinh Thiên đích thân đứng thủ ở đó, nhìn thấy Sở Vĩnh Du xuất hiện thì lập tức đi tới chào hỏi.
“Đại nhân, xe đã chuẩn bị xong rồi.”
Khẽ gật đầu, Sở Vĩnh Du rảo bước đi về phía trước, ông Tần xem ra là cực kỳ vội rồi.
Một màn này bị người có tư cách đi lối đi VIP nhìn thấy hết, những người vừa rồi đi cùng Sở Vĩnh Du trên chiếc máy bay đó đương nhiên cũng ở đây, thấy vậy thì đều sốc.
Đây là người của đội điều tra sự cố đặc biệt, đội hình như này, vậy mà chỉ là vì đón một người? Lại liên tưởng đến hai chiếc máy bay chiến đấu bay hai bên vào trước đó, rất rõ ràng, chính là người này.
Có vài người không kìm được lén đánh giá người được gọi là cậu Lỗ đang cực kỳ ngại ngùng, thật là sĩ diện hão mà, thế mà cũng dám nói khoác như vậy? Nếu người ta thật sự nghe thấy, vừa rồi trực tiếp có thể dẫn anh ta đi rồi.
“Cậu Lỗ…”
Người phụ nữ đó cũng mang vẻ ghét bỏ, không ngờ người mình sùng bái, vậy mà là một kẻ lừa gạt.
Lại nhìn bóng lưng của Sở Vĩnh Du, đây mới là mặt hàng hiếm nghiêm tốn thật sự.
“Đại nhân, vốn là muốn trực tiếp chạy đến đó đón ngài, nhưng ông Tần nói cậu không thích như vậy, cho nên…”
Phiền Tinh Thiên cẩn thận nói, Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Ừ.”
Không biết tại sao, Phiền Thiên Tinh cứ cảm thấy có vài ngày không gặp Sở Vĩnh Du, khí thế của vị Chiến Thần này lại càng đáng sợ rồi, trước đó tránh né vẫn có thể lộ ra một chút, bây giờ dường như hoàn toàn trở thành một loại nội diễm tuyệt đối, loại trạng thái này mới là đáng sợ nhất.
Ra khỏi sân bay, Sở Vĩnh Du nhìn thấy người bác cả Nam Cung Vô Phong vậy mà đang đợi ở bên cạnh chiếc xe.
“Vĩnh Du, bác biết cháu có chuyện gấp, bác không làm lỡ mấy phút của cháu.”
Ra hiệu Phiền Thiên Tinh đợi anh, Sở Vĩnh Du và Nam Cung Vô Phong đi sang một bên.
“Bác cả, sao vậy?”
Nam Cung Vô Phong trầm giọng nói.
“Sau quá trình điều tra không mệt mỏi của bác, cuối cùng tìm được một quyển gia phả, bên trong có miêu tả về hoàn cảnh của Cửu Long Vực, bác đã chụp ảnh, lát nữa gửi cho cháu.”
Nói đến đây, Nam Cung Vô Phong thở dài.
“Vốn có thể nói cho cháu ở trong điện thoại, đích thân gặp cháu là vì muốn nhờ cháu thêm chút sức, tổ huấn này nếu như không thể hoàn thành, Nam Cung Vô Phong bác có lỗi với liệt tổ liệt tông, cho dù gia tộc Nam Cung dưới sự dẫn dắt của bác đạt tới đỉnh cao như nào, không có nhân tổ quy tông, đều không tính là thành công.”
Sở Vĩnh Du liếc nhìn Nam Cung Vô Phong, cũng rất kính phục người bác cả này.
“Bác cả, yên tâm đi, cho dù thứ bác gửi cho cháu không có tác dụng, cháu làm xong chuyện quan trọng, cũng sẽ lại đến Cửu Long Vực gặp đại trưởng lão của Long Môn một chuyến, nhờ ông ấy giúp cháu điều tra thử.”
Có câu này của Sở Vĩnh Du, Nam Cung Vô Phong đã yên tâm rồi.
Lên xe, rời khỏi, một mình ngồi ở hàng ghế sau của chiếc Hongqi, Sở Vĩnh Du lấy điện thoại ra, quả nhiên Nam Cung Vô Phong đã gửi cho anh mấy bức ảnh, từ trang sách ngả vàng đó thì thấy, chắc là khá lâu rồi.
Mới mở bức ảnh thứ nhất nhìn chưa được mấy lần thì Sở Vĩnh Du đã thẳng người dậy, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.
“Núi, hồ, biển rồng…”
Trên bức ảnh mô tả hoàn cảnh của Cửu Long Vực, so với Cửu Long Vực mà anh đi, căn bản không hề ăn khớp, bởi vì Cửu Long Vực lớn nữa, cũng chẳng qua chỉ là một hòn đảo mà thôi, nhưng theo những miêu tả trên bức ảnh, như thể Cửu Long Vực là một vùng đất của riêng nó.
Nhất thời, Sở Vĩnh Du đã trầm tư, lẽ nào còn tồn tại một Cửu Long Vực khác? Không, chắc không thể, nếu như thật sự tồn tại, ông Tần sẽ không biết sao? Đại trưởng lão sẽ không biết sao?
Nhưng nếu như không tồn tại, vậy những bức ảnh này giải thích thế nào, lẽ nào là thời gian quá dài, Cửu Long Vực trải qua thăng trầm đã biến thành dáng vẻ của bây giờ sao? Dường như cũng có hơi không đúng.
Thật sự nghĩ không thông, Sở Vĩnh Du cũng không định tiếp tục nghiên cứu sâu nữa, chỉ có thể hỏi mấy người xem thử, có thể có chút manh mối gì không.
Chiếc xe hongqi cứ chạy, không ngừng chạy về phía xa khu ngoại ô, dần dần, vậy mà đi vào nơi gọi là khu quản lý quân sự, khu đất được bao bọc bởi hàng rào có diện tích hơn 100 nghìn mét vuông, nhưng mặt đất không có nổi ngọn cỏ, chỉ có một nhà xưởng có thể cho máy bay đi vào.
Cuối cùng, chiếc xe đã dừng ở cửa nhà xưởng, xung quanh đều là nhân viên cầm súng đứng gác.
Phiền Tinh Thiên mở cửa xe cho Sở Vĩnh Du, sau đó nói.
“Đại nhân, đến rồi, nói thật, căn cứ bí mật này tôi cũng hôm nay vừa mới biết, cũng là lần đầu tiên đến.”
Liếc nhìn Phiền Tinh Thiên, Sở Vĩnh Du có hơi tò mò, vậy mà đại đội trưởng của đội điều tra sự cố đặc biệt như Phiền Tinh Thiên cũng mới biết? Bên trong, sợ rằng có bí mật cực kỳ lớn.