Sở Vĩnh Du đoán, quan trọng nhất là việc trước đây Chu Vũ Đình, con gái của Chu Tiếu đúng là bị Tỉnh Vu Dịch đưa đi, hơn nữa cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng đã thành công.
Điều khiến mọi người lo lắng hiện giờ là Tỉnh Vu Dịch không cần sự đồng ý của Hồ Hân Hân và Bạch Hinh Vũ để đưa bọn họ đi mà hoàn toàn có thể tùy tiện làm theo ý mình.
Lần này Tỉnh Vu Dịch lại thăm dò xem Sở Vĩnh Du có thể cảm nhận được hai người phụ nữ này hay không, để lần sau lộ mặt còn biết đường tính toán.
“Anh Sở, chuyện thế này sẽ lại xảy ra sao?”
Đương nhiên Bạch Hinh Vũ hiểu về chuyện này nhiều hơn một chút, không bị hoang mang như Hồ Hân Hân.
“Tạm thời chắc là không. Anh ta biết tôi đang bí mật bảo vệ hai cô, chắc anh ta sẽ không dám mạo hiểm nữa. Yên tâm đi, hai người vẫn có thể tiếp tục sống tiếp cuộc sống bình thường.”
Sở Vĩnh Du chỉ có thể an ủi như vậy, nếu không cuộc sống về sau của hai người phụ nữ này không phải luôn chìm trong lo lắng và sợ hãi sao.
Quả nhiên là hai người bọn họ vẫn rất tin tưởng Sở Vĩnh Du, ngay cả Hồ Hân Hân chỉ biết qua về chuyện này cũng đã nở một nụ cười trên mặt.
Sau khi hai người phụ nữ rời đi, Sở Vĩnh Du không định ở lại đây nữa, anh ngồi máy bay đi thẳng tới Tỉnh Thành, nỗi nhớ dành cho gia đình trong bốn năm nay đã dâng cao như thủy triều.
Trên máy bay, Sở Vĩnh Du ngồi ở khoang hạng nhất, anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tự nhiên một tiếng kêu kinh ngạc vang lên làm anh mở mắt ra.
“Wa! Cậu Chu đúng là một nhân vật nổi tiếng từ nước ngoài trở về, còn có cả máy bay chiến đấu để hộ tống.”
Trong khoang hạng nhất, một người phụ nữ trang điểm đậm nhưng vẫn có thể nhận ra cô ta có một dung mạo rất đẹp, người này chỉ tay ra phía ngoài cửa sổ máy bay.
Dù trời tối, nhưng vẫn lờ mờ nhìn thấy hình như có một chiếc máy bay chiến đấu đang bay song song với chiếc máy bay đang chở khách này.
Cách này thường dùng để hộ tống, bên một phía khác còn một chiếc máy bay chiến đấu khác.
Bên cạnh người phụ nữ kia là một người đàn ông trẻ tuổi, để tóc dài vừa phải, thắt một bím ở phía sau, đeo một cặp kính, dáng vẻ có vẻ khá ưa nhìn, lúc này anh ta nhếch miệng lên rồi nói. Nhưng một giây sau, một người nào đó kinh ngạc kêu lên làm tất cả mọi người sững sờ.
“Trời ơi! Máy bay chiến đấu rút lui rồi.”
Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, hai chiếc máy bay chiến đấu ở hai bên sau cú xoay người rất đẹp đã hoàn toàn không thấy tăm hơi đâu nữa.
Lúc này, ánh mắt của những người trong khoang hạng nhất nhìn Sở Vĩnh Du hoàn toàn thay đổi, xua tay mấy cái mà khiến cho chiếc máy bay chiến đấu phải rút lui sao? Chẳng lẽ hai chiếc máy bay chiến đấu này đến để hộ tống người đàn ông này sao?
“Tiếp viên, có phải chúng ta vừa mới rời khỏi địa phận Vân Kinh không?”
Tự nhiên, cậu Chu hỏi một câu rồi nhìn thời gian, sau đó gật đầu.
“Vâng thưa anh.”
Cậu Chu khẽ mỉm cười với người phụ nữ kia rồi nói.
“Máy bay chiến đấu hộ tống đến đây thì đương nhiên phải rút lui rồi, hiểu không?”
Anh ta vừa nói ra câu này, những người khác không thèm nhìn đến Sở Vĩnh Du nữa, thậm chí trong lòng còn cảm thấy khinh thường.
Còn giả vờ sao? Bây giờ bị người ta phanh phui rồi còn không dám giải thích một câu, nhất định là chột dạ.
Đương nhiên là Sở Vĩnh Du không quan tâm đến những chuyện này, anh đoán những chiếc máy bay chiến đấu này có đến tám phần là do Phàn Tinh Thiên cử đến, chắc là lo lắng anh sẽ truy cứu việc ở Vân Đỉnh, có lẽ mọi việc chính là như vậy.