Cảnh tượng xảy ra trong vài giây giống như là ấn nút tạm dừng của một bộ phim đang phát sóng.
Tay của Sở Vĩnh Du bóp lấy cổ của Hoàng trưởng lão, trong mắt của ông ta là sự kinh ngạc và vẻ hoang mang, thậm chí cẩn thận nhìn lại, trong đó còn tồn tại sự sợ hãi.
Răng rắc.
Một âm thanh giòn tan vang lên, đó chính là âm thanh cổ của Hoàng trưởng lão bị bẻ gãy.
Cũng là âm thanh này đã đánh thức tất cả mọi người ở đây.
Cho dù là Văn Tông Miểu đã biết rõ Sở Vĩnh Du có đối đầu với vị Hoàng trưởng lão Lục bộ Võ vương cũng sẽ không thất bại, nhưng ông ta vẫn hoàn toàn ngơ người.
Một chiêu, chỉ là một chiêu, hơn nữa, một chiêu cực kỳ bình thường không có gì là lạ, trực tiếp bẻ gãy cổ của Hoàng trưởng lão Lục bộ Võ vương, một vị trưởng lão khác họ của nhà họ Yến.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin tưởng được.
“Các người còn hai mươi giây.”
Sở Vĩnh Du lên tiếng, lúc này âm thanh của anh giống như là diêm vương đòi mạng, để một đám người nhà họ Yến đều bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Lúc này, Yến Tử Ca run sợ, cho dù ông ta là gia chủ, là một nhân vật đỉnh phong trong Lục bộ Võ vương, nhưng cũng không dám nói là mình có thể dùng một chiêu giết chết Hoàng trưởng lão.
Cho dù có thể, chắc chắn là nếu như ra chiêu thì tuyệt đối không có khả năng nhẹ nhàng như là bóp chết một con gà.
Hồng trưởng lão há hốc miệng, dường như là ông ta đã hiểu một chút rồi, hiểu tại sao mà một nhân vật như là Bàn gia lại có người được gọi là bạn tốt, mà người bạn tốt lại là Sở Vĩnh Du.
Kinh khủng, thật sự kinh khủng.
“Sở Vĩnh Du, cậu lại dám giết trưởng lão họ khác của nhà họ Yến chúng tôi.”
Vì để che giấu sự hoảng sợ ở trong lòng, Yến Tử Ca gào thét, sóng âm khuếch tán tràn ra, dường như là để sự sợ hãi trong lòng của người nhà họ Yến đã tiêu tán không ít.
“Còn mười giây.”
Mà Sở Vĩnh Du thì vẫn còn cố chấp đếm giây của mình, trong mắt và trong đầu không còn cái gì khác.
Yến Khuynh Thành và Yến Tử Lăng ở bên kia cũng bị hù dọa hoàn toàn, không có cách nào tưởng tượng được Sở Vĩnh Du chỉ mới nhiêu đó tuổi, tại sao lại có thể mạnh đến nỗi giết Lục bộ Võ vương chỉ trong cái chớp mắt.
“Bản thân nhà họ Yến đã trở thành chín gia tộc lớn Cửu Long Thành, trôi qua nhiều năm vẫn chưa từng bị nhục nhã như thế. Sở Vĩnh Du, ngày hôm nay cậu có chết cũng không có gì đáng hối tiếc.”
Yến Tử Ca ngửa mặt lên trời thét một tiếng thật dài, người từ tiên thiên võ giả trở xuống của nhà họ Yến đều điên cuồng rút lui, còn sót lại mười một vị Võ Vương, toàn bộ đều đứng ở bên cạnh Yến Tử Ca.
Đây chính là khúc hòa tấu của trận chiến.
“Thời gian đã đến, không giao Vưu Hân Diễm ra, mười giây giết một người.”
Vừa mới nói xong, bóng dáng của Sở Vĩnh Du lại biến mất không thấy đâu nữa, lúc xuất hiện một lần nữa thì đã đến bên cạnh một vị trưởng lão trong số đó, ông ta cũng là một trưởng lão họ khác của nhà họ Yến, giống như Hoàng trưởng lão, cũng là Lục bộ Võ vương.
Tốc độ của Sở Vĩnh Du nhanh đến nỗi không có ai kịp phản ứng, chỉ cảm thấy hoa mắt, vị lão giả này đã bị nắm cổ.
Mà lúc chân của Sở Vĩnh Du di chuyển một lần nữa, anh đã trở về vị trí cũ, chỉ có điều là trong tay của anh có nhiều thêm một lão giả.
“Sáu."
“Năm."
Sở Vĩnh Du đếm giây, Yến Tử Ca sợ đến vỡ mật, lúc nãy là tốc độ gì vậy chứ? Ngay cả một nhân vật đỉnh cấp trong Lục bộ Võ vương là ông ta mà cũng không nhìn thấy rõ ràng.
“Gia chủ, cứu tôi.”
Lúc này, thân thể của ông ta vùng vẫy trong bất lực, bị Sở Vĩnh Du nắm cổ, giống như là bị kẹp hết kinh mạch cả người, chi khí trong cơ thể bị hóa lỏng không có cách nào đều động được một chút gì.
“Ba."
“Hai."
“Một."
Răng rắc.
Vừa mới nói xong, lại là âm thanh quen thuộc, vị lão giả này nối gót Hoàng trưởng lão, trong mắt mang theo vẻ không cam lòng mà ngã trên mặt đất.
Bộp.
Tất cả mọi người vừa mới thu hồi tầm mắt từ một vị trưởng lão vừa mới chết, thế mà trên tay của Sở Vĩnh Du lại có thêm một người, là một người trung niên.
Người trung niên này cũng không phải là người bình thường, là trực hệ nhà họ Yến, em trai ruột của Yến Tử Ca, Tam bộ Võ Vương. Lúc này, đã bị dọa đến nỗi nói không nên lời, đường đường là Tam bộ Võ Vương, vậy mà hàm răng đang không ngừng run cầm cập
Đối với hình ảnh này, Sở Vĩnh Du mặt không cảm xúc, trong lòng không hề có một tia gợn sóng.
Kể từ cái lần nói chuyện với ông Tần, trước khi đến đây đã nhắc tới trong Cửu Long Thành có hai đại gia tộc, mấy năm nay làm việc cực kỳ quá đáng, thật sự cho rằng quốc gia nhắm một con mắt mở một con mắt à?
Mà khi Sở Vĩnh Du đến đây, ý tứ của ông Tần truyền đạt lại là cảnh cáo một chút, không phải là cảnh cáo bình thường, mà là cảnh cáo phải thấy máu, như thế này mới có hiệu quả. Cho nên, bây giờ Sở Vĩnh Du giết người tùy tiện, đương nhiên, nếu như ông Tần đã nói như vậy, vậy thì chỉ có thể chứng minh một điểm, máu chảy ở trên tay của nhà họ Yến đã phát triển đến mức không có cách nào tha thứ.
“Tám."
“Bảy."
Lúc đếm đến bảy, rốt cuộc gia chủ Yến Tử Ca cũng đã nổi điên.
“Dừng lại! Giao người, chúng tôi lập tức giao người.”
Nói dứt lời, Yến Tử Ca quay ra đằng sau quát lên với Yến Khuynh Thành.
“Người đâu rồi, Vưu Hân Diễm đâu rồi?”
Yến Khuynh Thành giật nảy cả mình, nước mắt chảy ra, bà ta hoàn toàn không ngờ tới Sở Vĩnh Du, người giết chết con trai của mình, bây giờ đối mặt với toàn bộ nhà họ Yến lại giống như là một sự tồn tại ma quỷ, nhà họ Yến căn bản không có sức để đánh trả.
“Con... con đi đây.”
Đột nhiên, Yến Tử Lăng vội vàng phi ra ngoài, anh ta mới nhớ tới trong mật thất vẫn còn có ba người cùng với cái đồng hồ cát, nếu như Vưu Hân Diễm thật sự bị xâm phạm, vậy thì có khi nào nhà họ Yến bởi vì vậy mà diệt môn? Anh ta đã không dám tưởng tượng nữa.
“Sở Vĩnh Du, con trai tôi đã dẫn người đi rồi, cậu thả em trai của tôi ra đi có được không?”
Yến Tử Ca đã không còn vẻ phách lối không ai sánh bằng như hồi lúc nãy, thay vào đó là biểu cảm biết sớm như vậy thì đã không làm.
Trong nháy mắt, nhà họ Yến đã có hai vị Võ Vương qua đời, đây chính là Võ Vương đó. Hơn nữa, còn là Lục bộ Võ vương, ông ta thật sự có lỗi với liệt tổ liệt tông.
Người nhà họ Yến đều sợ đến rụt cổ lại, cho dù là Sở Vĩnh Du đã dừng đếm giây, bọn họ cũng lo lắng có phải mình là người tiếp theo sẽ chịu chết hay không.
Mà ở bên phía nhà họ Văn, mặc dù không phải là kẻ thù, nhưng mà lúc này cũng cảm thấy trong lòng vô cùng lạnh buốt.
Người đàn ông này thật sự quá kinh khủng.
Trong lúc nhất thời, cảm thấy thật may mắn, gia chủ thật sự rất sáng suốt, không thèm quan tâm tới nhà họ Yến mà đứng ra ủng hộ cho Sở Vĩnh Du. Ngay cả Văn Tại Thiên, mặc dù từ trước đến nay anh ta vô cùng bội phục người ba của mình, nhưng mà lần này tuyệt đối là lần bội phục nhất.
Dương trưởng lão ở bên kia nhìn hai thi thể ở dưới chân Sở Vĩnh Du, trong đầu có nhiều loại suy nghĩ xuất hiện, dường như là ông ta có một loại dự cảm, đột nhiên lại chỉ vào Sở Vĩnh Du rồi nói.
“Sở Vĩnh Du, cậu... cậu lại giết người vô tội, tùy ý làm bậy. Ở đây là Cửu Long Thành, cậu phạm phải tội lớn ngập trời.”
Nói xong, nhìn Hồng trưởng lão ở cổng rồi nói.
“Hồng trưởng lão, hai người chúng ta giải quyết Sở Vĩnh Du đi, nếu như cậu ta dám phản kháng, vậy thì một khắc sau người mà cậu ta phải đối mặt chính là toàn bộ Cửu Long Thành.”
Hồng trưởng lão vội vàng khoát tay.
“Tôi không nhìn thấy cái gì hết, ông không cần phải lôi kéo tôi.”
“Ông!”
Đúng lúc này, Yến Tử Lăng lao đến, Vưu Hân Diễm đang thoi thóp.
Vẫn may, vẫn may là đồng hồ cát vừa mới chảy hết, ba tên người làm khác chuẩn bị hành động thì anh ta đã chạy tới.
Bộp!
Sở Vĩnh Du buông lỏng người đàn ông trung niên ra, bước từng bước một đi đến bên cạnh Vưu Hân Diễm, nhìn Vưu Hân Diễm bị ngược đãi đến nỗi thương tích đầy mình, một ngọn lửa nóng bắt đầu di chuyển ở trong lòng, anh quay phắt đầu lại nhìn về phía Dương trưởng lão, gằn từng chữ.
“Họ Dương kia, lúc nãy ông đã nói Sở Vĩnh Du tôi không dám giết ông?”