Mục lục
Bản lĩnh ngông thần - Sở Vĩnh Du - Truyện full tác giả: Ngự Dụng Cuồng Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kêu chúng tôi quỳ xuống? Khẩu khí của anh thật lớn!”

Trong mắt Tàng Phong tràn ngập sự khinh thường, đừng nói Tỉnh Thành cỏn con, dù là cả nước R, người có thể kêu anh ta quỳ xuống xin lỗi, căn bản không có ai, hoàn toàn không phải là một mạng có thể gánh được.

Những người khác đều hơi bắt đầu vây lại về phía Sở Vĩnh Du, chỉ chờ đợi chủ nhân hạ lệnh một tiếng thì sẽ công kích Sở Vĩnh Du.

Tàng Tiểu Thiên được ôm trong lòng, trên mặt nở nụ cười chiến thắng giống người trưởng thành.

“Ha ha! Lần này chú biết cái gì gọi là địa vị rồi chứ, đừng tưởng có chút võ lực thì có thể thích gì làm nấy, chú cũng chỉ đối phó được với đứa trẻ như tôi mà thôi, ba tôi có thể nghiền chết chú bằng một đầu ngón tay, quỳ xuống nhận lỗi cho tôi!”

Các phụ huynh vốn ở xa quan sát, lúc này càng lùi lại, cũng bị sự cường thế của nhà họ Tàng dọa, đội hình như này, lời nói như này, thật sự là một tay che trời.

“Ài, ba của Hữu Hữu phiền phức rồi.”

“Nhìn đi, đối diện với loại như nhà họ Tàng, chỉ có thể nhịn tức nuốt tiếng, đánh trả sẽ gây lên bi kịch lớn hơn.”


“Đáng tiếc, ngay cả đội điều tra sự cố đặc biệt cũng không trị được nhà họ Tàng, những người như chúng ta còn có thể làm gì.”

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du vẫn đứng ở đó, khí thế rất mạnh, nhưng cũng không có cất lời, Tàng Phong bước lên một bước, lạnh giọng nói.

“Một cơ hội cuối cùng, không quỳ nhận tội với con trai tôi, vậy thì đừng trách tôi động thủ, anh đánh con trai của tôi, tôi ra tay, thiên kinh địa nghĩa, là nằm trong quy tắc.”

Có quy định đối với những người Huyền Hoàng Tinh bọn họ, ở nơi đông người không thể dùng võ lực, nhưng nếu như có người cố ý trêu chọc, vậy quy định này đương nhiên không hợp dùng.

“Anh không hỏi xem con trai của anh đã làm cái gì sao?”

Sở Vĩnh Du nhìn gia đình này, ánh mắt đã không thể thể dùng từ lạnh lẽo để hình dung, loại tư tưởng ý thức này nếu không mau chóng loại bỏ, tương lai sẽ diễn hóa thành bệnh nặng hơn, chuyện gì cũng có thể xảy ra, khó trách ông Tần gọi điện cho anh, bảo anh động một chút, thật sự những người di cư như Huyền Hoàng Tinh này, có những người làm quá rồi.

Nghe thấy câu hỏi của Sở Vĩnh Du, Hà Nguyệt ôm con trai cười khinh thường.

“Làm cái gì? Chẳng qua chỉ là đánh con của anh thôi, giữa trẻ con với nhau lôi lôi kéo kéo là rất bình thường, nếu như có con nhà ai có thể đánh lại con trai của tôi, vậy chúng tôi cũng sẽ không nói gì, nếu đánh không lại, vậy chắc chắn đều là phế vật.”

Hà Nguyệt nói với vẻ rất hiển nhiên, các phụ huynh xem ở xung quanh cũng chỉ dám tức giận chứ không dám nói.

“Tốt, tôi sẽ khiến hai người nhận thức được cái gì gọi là sai lầm của ba mẹ.”

Đến lúc này, Sở Vĩnh Du cũng lười mở miệng nói chuyện nữa, vừa hay, Tàng Phong và anh nghĩ giống nhau, đang định ra tay xử lý Sở Vĩnh Du, đột nhiên tiếng ầm ầm truyền tới.

Chỉ thấy hai bên đường, không ngừng có xe bọc thép chạy tới, lối đi đã hoàn toàn bị phong kín.

Người bước xuống từ trên xe, nhìn trang phục, đều là người của đội điều tra sự cố đặc biệt.

“Ổ? Anh cho rằng anh gọi đội điều tra sự cố đặc biệt thì có thể bảo vệ được anh sao? Ha ha, anh thật là nghĩ nhiều rồi.”

Tàng Phong căn bản không có chút sợ hãi, con trai của anh ta bây giờ bị đánh rồi, anh ta có quyền phản kích, ở điểm này, không ai can thiệp được.

Không chỉ là anh ta nghĩ như vậy, những người xung quanh biết chuyện, cũng nghĩ như vậy, lần trước bắt Tàng Phòng vào, trong nháy mắt thì thả ra, tuy có mấy chiếc xe bọc thép tới, người bước xuống ai cũng cầm súng, nhưng có ý nghĩa gì chứ? E rằng vẫn là không công mà rút.

Người dẫn đội đương nhiên là đại đội trưởng Bao Khánh Phong của điều đội tra sự cố đặc biệt của Tỉnh Thành, đã đi về phía Sở Vĩnh Du.

“Đại nhân.”

Đồng loạt cúi người hành lễ, chỉ một động tác này, một tiếng gọi đã khiến cả nhà Tàng Phong sững người, nhưng sau đó vẫn cái vẻ không để tâm, thậm chí còn nói ra lời châm chọc.

“Ha ha, tôi nói mà người bình thường cũng không dám đối đầu với nhà họ Tàng chúng tôi, chỉ cái danh thì có thể bị dọa đái ra quần, anh ngược lại có bản lĩnh đấy, nhưng có tác dụng gì chứ? Như này đi, thấy anh cũng là một người có mặt có mũi, cúi người xin lỗi con trai tôi là được, không cần quỳ nữa.”

Theo Tàng Phong thấy, anh ta đã cho rất nhiều bậc thang rồi, nếu Sở Vĩnh Du còn không chịu, vậy thì đừng trách anh ta thật sự không khách sáo.

“Ba mẹ của Tàng Tiểu Phong, dẫn đi!”

Căn bản không thèm để ý Tàng Phong, Sở Vĩnh Du phất tay phải, Bao Khánh Phong lập tức gật đầu.

“Vâng đại nhân.”

Xoạt!”

Họng súng chĩa vào, trực tiếp nhắm thẳng vào hai người Tàng Phong và Hà Nguyệt, ánh mắt của Bao Khánh Phong lạnh lẽo, thật ra lửa giận trong lòng cũng rất lớn, bởi vì vấn đề chính sách của bên trên, ông ta thật sự không thể làm được gì với những người của nhà họ Tàng này, lần nào bị bắt cũng chỉ làm ra vẻ.

Vấn đề mấu chốt là người của nhà họ Tàng cũng thông minh, đều là những vấn đề nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, ví dụ như hành vi ở nhà trẻ của Tàng Tiểu Thiên, chỉ có thể nói người lớn thiếu trách nhiệm, còn có thể làm sao? Nhưng ảnh hưởng xã hội gây ra thì quá tồi tệ.

“Bao Khánh Phong! Ông dám bắt tôi sao?”

Sắc mặt của Tàng Phong khó coi vô cùng, Bao Khánh Phong này là biết nhà họ Tàng bọn họ, vậy mà còn dám bắt?”

“Bớt phí lời! Còng lại! Ai có gan dám phản kháng, bắn tại chỗ!”

Có Sở Vĩnh Du chống đằng sau, Bao Khánh Phong ông ta cái gì không dám làm, đại nhân biến mất một năm, vừa quay về thì muốn bắt đầu làm việc rồi, thật là người đại nghĩa.

Đối mặt với đội hình này, Tàng Phong phẫn nộ, nhưng cũng biết không thể phản kháng, chỉ lạnh lùng nói.

“Bao Khánh Phong, chức đội trưởng này của ông, sắp kết thúc rồi, đợi đấy!”

Hai người bị dẫn lên xe bọc thép, tất cả những người vây xem xung quanh đều có loại cảm giác trợn mắt há hốc miệng, thế nào cũng không ngờ lần chơi này, vậy mà nhà họ Tàng thua.

Ba của Hữu Hữu vậy mà siêu như vậy, quá ngoài dự liệu rồi.

Bốp bốp bốp!

Đột nhiên có người vỗ tay, những người khác lập tức cũng vỗ theo, còn có người suýt sáo, còn có người lớn giọng hô lên.

“Hay!”

“Bắt rất hay!”

“Quá tuyệt vời!”

Sở Vĩnh Du cảm thán, đây chính là ý nguyện của dân, bất cứ chuyện gì, bất cứ nơi nào, mất đi lòng dân, vậy thì cái gì cũng mất, cho nên ông Tần nói ra vấn đề dân di cư, bảo Sở Vĩnh Du xem thử có thể xử lý một chút không, cuối cùng suy nghĩ, cũng là cảm nhận của dân chúng.

Sự cường thế của Huyền Hoàng Tinh, dân chúng không biết, bên trên lại phải gánh chịu, cho nên có lúc, thật sự rất khó làm.

Khi đi ngang qua Tàng Tiểu Thiên, Sở Vĩnh Du đột nhiên nhìn qua, dọa Tàng Tiểu Thiên rụt cổ lại.

“Nhóc con, sau này ở nhà trẻ còn dám tùy tiện đánh người, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn đấy.”


Một ánh mắt này không phải là tùy tiện nhìn, Sở Vĩnh Du mang theo một tia sát khí, mãi tới khi đi rồi, Tàng Tiểu Thiên vậy mà rơi nước mắt, là thật sự sợ hãi, nhất là chỗ dựa lớn nhất là ba mẹ còn bị dẫn đi, hai chuyện này cùng diễn ra, cậu bé cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi.


Lên xe, Bao Khánh Phong nhìn sang Sở Vĩnh Du, dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi, Sở Vĩnh Du trầm giọng mở miệng.


“Tôi biết ông muốn nói cái gì, bảo ba của Tàng Phong tới nhận người, tôi muốn khiến bọn họ hiểu, muốn sống ở nước R thì phải tuân thủ quốc pháp!”


“Được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK