Mục lục
Bản lĩnh ngông thần - Sở Vĩnh Du - Truyện full tác giả: Ngự Dụng Cuồng Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà an toàn của Tỉnh Thành rất thú vị, nó nằm trong một tòa nhà có vẻ rất cũ, dựa vào những tấm biển treo thì có thể thấy tòa nhà này hẳn là một trung tâm mua sắm, giờ này nó đã đóng cửa từ sớm rồi, các loại cửa cuốn đều được kéo xuống.

Đến một cửa hàng trên tầng ba, Tường Vi mở cửa cuốn, bước vào bên trong, bên trong để đầy quần áo phụ nữ, sau một loạt thao tác của Tường Vi, cửa hiểm được mở ra.

Đi vào, liền nhìn thấy ngay Mã Trạch, Huyết Cốt và Hình Thiên, còn có con chó đen Thiên Uy.

“Đại nhân.”

Ba người chào hỏi, trên mặt Sở Vĩnh Du lộ ra một nụ cười.

“Cuối cùng cũng thực hiện được lời hứa đối với các cậu không bị muộn, vốn dĩ tôi định gom đủ hai ngàn hạt Long Mễ, mỗi người các cậu đều có 500 hạt.”

Lời này vừa thốt ra, biểu cảm của ba người đều phẳng lặng, đặc biệt là Mã Trạch, hai tay siết chặt, chuyện của Đông Linh là cái gai trong lòng anh ta cả đời, nhưng anh ta đi tìm Tư Đồ Yến để báo thù là tuyệt đối không thể, cũng may Sở Vĩnh Du đã hứa, sẽ giết Tư Đồ Yến trong cuộc tuyển chọn Chiến Thần nước R cuối cùng.

“Bây giờ chỗ này tổng cộng là 1 ngàn 8 trăm hạt Long Mễ, mỗi người các cậu 600 hạt, các cậu làm thủ hộ cho tôi lâu như vậy, tối nay, để tôi bảo vệ các cậu.”

Ba người lấy 600 hạt Long mễ, nhất thời đều cảm thấy nặng trĩu, đồng thời nội tâm cũng có một loại kích động không nói nên lời, Thiên Tiên võ giả, có ai không muốn trở thành Thiên Tiên võ giả chứ, chuyện này, bọn họ đã cảm thấy mình có chút bất tài rồi, nếu như còn không trở thành Tiên Thiên võ giả thì làm sao đi làm thủ hộ của chiến thần Địa Ngục nữa.

“Trước khi bắt đầu, tôi kiểm tra chỗ này một lát.”


Sở Vĩnh Du nói xong, Mã Trạch mở miệng nói.

“Đại nhân, chúng tôi đã kiểm tra qua ba lần rồi.”

Tuy nói như vậy, nhưng nếu Sở Vĩnh Du đã nói tối nay sẽ bảo vệ bọn họ thì đương nhiên là chuyện gì cũng phải tự tận lực.

Đang định đi làm thì đột nhiên nhìn Thiên Uy một cái, từ khi vào cửa thì Thiên Uy đã nhìn chăm chăm vào Tường Vi ở đằng sau mình, mà cũng không la hét hay là nghiến răng.

Nhưng chi tiết này, khiến Sở Vĩnh Du nhíu mày lại.

“Thiên Uy! Lại đây!”

Nhận được mệnh lệnh, Thiên Uy tí ta tí tỏn chạy đến bên cạnh Sở Vĩnh Du, Sở Vĩnh Du kéo Tường Vi đến trước mặt.

“Mi có nghi vấn với cô ấy?”

Thiên Uy sáp đầu đến gần Tường Vi đang nghi hoặc, sau đó đột nhiên gâu một tiếng.

Tiếng này, cho dù Sở Vĩnh Du không hiểu ý là gì, nhưng sắc mặt Huyết Cốt trở nên trịnh trọng.

“Đại nhân, Thiên Uy muốn nói, mùi trên người Tường Vi không đúng."

Mùi? Tính cách của Hình Thiên cũng thật là, lúc này có thể cũng sắp trở thành Tiên Thiên võ giả rồi, vậy mà lại đùa cợt nói.

“Phụ nữ mà, mùi không đúng cũng là bình thường, nói không chừng lúc đó sau khi ra ngoài, vì để để lại ấn tượng tốt cho đại nhân mà lại đổi một mẫu nước hoa khác rồi.”

Lời này vừa thốt ra, Tường Vi ngạc nhiên mà nói.

“Lúc đó ra ngoài? Lúc đó của anh…là nói lúc tôi đưa các người vào đây ư?”

Ngay lập tức, sắc mặt Hình Thiên cũng thay đổi, trầm giọng nói.

“Tường Vi, hai mươi phút trước, cô còn vào thêm một lần nữa, quên rồi sao? Nói là quên bật nút phòng bị của nhà an toàn trong tổng bộ rồi.”

Cái gì!

Tường Vi điên cuồng xua tay.

“Không không! Tôi không có, sau khi đưa các người vào, tôi đã lái xe đi đón Sở Vĩnh Du rồi, sao có thể quay lại chứ.”

Đến đây, tất cả mọi người đều đã hiểu tại sao Thiên Uy lại như vậy rồi, khứu giác của chó gấp 1200 lần của con người, mà Thiên Uy lại là xuất sắc nhất về mặt này trong số loại chó, độ nhạy cảm của nó với mùi hương, đương nhiên là cao đến đáng sợ, cho nên đã phát hiện Tường Vi lúc này đi vào, và Tường Vi vào 20 phút trước, có mùi không giống.

Chỉ có thể nói, Tường Vi vào lúc 20 phút trước là giả mạo, hơn nữa đáng sợ đến mức ba đại thủ hộ của mình ở đây mà hoàn toàn không nhìn ra được.

Lúc này, Tường Vi mới nãy vừa chạy ra ngoài đã quay lại, sắc mặt khó coi đến mức không thể hình dung.

“Người giả mạo tôi đã khởi động chương trình tự huỷ cho nhà an toàn, chương trình này một khi được khởi động thì không thể dừng được, hơn nữa cô ta còn phá hoại đi giao diện hiển thị, cho dù tôi đi vào phòng điều khiển chính thì cũng không phát hiện được.”

Sở Vĩnh Du không do dự nữa, trực tiếp mở miệng nói.

“Đi, bất luận thế nào, thì chỗ này cũng không ở được nữa.”

Ra đến bên ngoài, Sở Vĩnh Du nói với Tường Vi.

“Chương trình tự huỷ có ảnh hưởng đến những nơi khác không? Nếu như có thì lập tức sơ tán tất cả người ở gần đây.”

Tường Vi lắc lắc đầu.

“Không đâu, chỉ có nhà an toàn bị nổ tung, bên ngoài thậm chí không nghe được chút động tĩnh gì, yên tâm đi.”

Nửa giờ sau, trong một khu biệt thự ở Tỉnh Thành, trên một ngọn núi nhỏ được xây đắp, có một căn biệt thự, hoàn toàn trái ngược với những biệt thự khác.

“Anh Sở, sau khi căn biệt thự này tới tay tôi thì chưa từng có ai ở qua, tuyệt đối yên tĩnh, anh yên tâm.”

Lục Côn đứng bên cạnh Sở Vĩnh Du mỉm cười, ông ta cũng không ngờ Sở Vĩnh Du ban đêm ban hôm tìm tới ông ta vậy mà lại vì muốn tìm một căn nhà yên tĩnh độc lập.

“Các người đợi ở đây, tôi đi vào kiểm tra một lát.”

Sau khi Sở Vĩnh Du đi một vòng ra ngoài, mới nói với ba người Mã Trạch.

“Các cậu đi vào đi, mỗi người tự tìm một căn phòng bắt đầu.”

“Vâng.”

Còn Sở Vĩnh Du, thì đứng bên ngoài biệt thự, bất kể gió thổi hay cỏ động, bất kể là súng trường bắn tỉa hay là có người muốn đến gần thì đều tuyệt đối không thoát khỏi cảm tri của anh.

“Ông về trước đi.”

Lục Côn gật gật đầu, trong lòng vui như nở hoa, Sở Vĩnh Du có thể nghĩ đến ông ta, thì đã là vinh dự cực lớn rồi, đặc biệt sau khi Báo Đốm xảy ra chuyện đó, nói không chừng, mối quan hệ của mình có thể vượt xa Báo Đốm vào một ngày nào đó.

Sau khi Lục Côn đi, Sở Vĩnh Du nhìn sang Tường Vi.

“Chuyện cô trưng dụng nhà an toàn, còn có ai biết?”

Một tia áy náy hiện lên trên mặt Tường Vi.

“Anh Sở, xin lỗi, tôi…tôi thật không biết sẽ xảy ra tình huống như vậy, tôi….”

“Trả lời câu hỏi của tôi là được, tôi không có nghi ngờ cô.”

Tường Vi đương nhiên biết Sở Vĩnh Du không có nghi ngờ cô ta, như vậy ngược lại càng khiến cô ta thêm áy náy.

“Tôi là đặc phái viên đội điều tra sự cố đặc biệt của tổng bộ, tôi trưng dụng nhà an toàn đều là thông qua nộp hồ sơ, bên Tỉnh Thành căn bản sẽ không ai biết nhà an toàn đó là ai dùng, muốn làm gì, cho dù có là đội trưởng đều tuyệt đối không biết.”

Sở Vĩnh Du nhíu mày.

“Nói như vậy, nếu như xuất hiện nội gian thì cũng là trong tổng bộ đội điều tra sự cố đặc biệt?”

Một lúc sau, Tường Vi cũng không biết nên nói gì nữa, quan trọng là cô ta cũng không biết rốt cuộc là khâu nào đã sai rồi nữa.

Qua một hồi, Sở Vĩnh Du lại hỏi.

“Cô trưng dụng nhà an toàn, có cần người nào phê chuẩn không?”


Nghe thấy lời này, đôi mắt Tường Vi đột nhiên sáng lên, như nhớ ra gì đó.


“Tôi nhớ ra rồi, cấp bậc của nhà an toàn của Tỉnh Thành tương đối cao, không giống như nhà an toàn của thành phố Ninh, thân phận của tôi, không cần bất kỳ ai phê chuẩn, nhưng nhà an toàn của Tỉnh Thành là cần một chủ quản phê chuẩn, nhưng loại chuyện này bình thường cũng sẽ không có ai kiểm tra, cho nên cụ thể là vị chủ quản nào phê chuẩn thì tôi cũng không biết.”


Nói đến đây, trong mắt Tường Vi loé lên một tia nghiêm trọng.


“Anh Sở, ý anh là, là vị chủ quản đó….”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK