Mục lục
Bản lĩnh ngông thần - Sở Vĩnh Du - Truyện full tác giả: Ngự Dụng Cuồng Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Răng rắc!

Mấy tia chớp rơi xuống, tất cả đều đánh trúng người Lôi Tuyệt Vân, tay phải nắm chặt lại thành nắm đấm, hồ quang lóe lên, bao trùm lên tất cả các vị trí cách đó 40m.

Cảnh tượng kinh thiên động địa như vậy, kẻ ngốc cũng biết, một đòn này chắc chắn đáng sợ đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Mà Sở Vĩnh Du, mặc dù đã ở trong vị trí bị hồ quang bao phủ, nhưng đối mặt với nguy hiểm vẫn không hoảng loạn, những hồ quang điện tản tứ phía kia, giống như đều đang né tránh anh.

Phiến đá trên mặt đất đều đã nổ tung, rất nhiều loại tiếng nổ khác nhau vang lên bên tai mọi người.

Ầm!

Đúng lúc này, Lôi Tuyệt Vân cử động, cả người lao về phía Sở Vĩnh Du, nắm đấm ở tay phải oanh tạc, giống như một thần sấm.

Đồng thời, nắm đấm phải của Sở Vĩnh Du cũng đánh ra.

“Vỡ trời!”


Ầm ầm ầm!

Một tiếng sấm còn đáng sợ hơn lúc trước phát ra, điều khủng khiếp đã xảy ra rồi, mây đen trên bầu trời đột nhiên đều tản ra, sau khi thành hình, bao phủ toàn bộ gia tộc Thác Bạt.

“Đây… chuyện gì thế?”

Mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu lên, lẽ nào chiêu thức mà Sở Vĩnh Du dùng cũng có liên quan đến sấm sét?

Trong khi tâm trí đang lơ lửng, Sở Vĩnh Du và Lôi Tuyệt Vũ đã va vào nhau.

Giây tiếp theo, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, một làn sóng va chạm hồ quang mang theo màu xanh lam tản ra tứ phía, tất cả những nơi nó quét qua, các tảng đá đồng thời lần lượt bị vỡ vụn và thổi bay.

Phía Đông, Thác Bạt Dã đã ra tay, nếu cứ để mặc làn sóng va chạm tản ra, cả sân gia tộc Thác Bạt bọn họ sẽ bị hư hại, thành viên của gia tộc chắc chắn cũng sẽ bị thương.

Phía Nam và phía Bắc, cũng do mấy cao thủ của gia tộc Thác Bạt hợp lực lại để trung hòa lại làn sóng va chạm đáng sợ kia.

Mà phía Tây, do ba người đàn ông trung niên bên nhà họ Lôi vượt quá chức phận, cùng ra tay chống đỡ.

Khi tất cả tan thành mây khói, trong mắt mọi người, chỉ còn lại sự bàng hoàng và sợ hãi không thể giải thích được.

Uy lực của một chiêu này, đáng sợ như vậy, ngoại trừ Thác Bạt Dã, hãy nhìn những người khác đứng ra ngăn chặn làn sóng va chạm, đều há miệng thở hổn hển, chứng tỏ lúc nãy là uy lực như thế nào, mà đây chẳng qua chỉ là đứng ngoài nhìn, nếu như đích thân trải nghiệm thì sao? Thật sự không dám tưởng tượng tiếp.

Tất cả người nhà họ Lôi, vội vàng nhìn về phía giữa võ đài, Sở Vĩnh Du và Lôi Tuyệt Vân đứng cách nhau không quá năm mét, Lôi Tuyệt Vân lúc này, đột nhiên sắc mặt Lôi Tuyệt Vân đột nhiên đỏ bừng, cũng không thể chịu đựng được nữa, một ngụm máu tươi phun xuống đất, thân thể cũng lảo đảo mấy bước, may mà vẫn chưa ngã xuống đất.

“Ông nội.”

Lôi Minh bi thương, từ trước đến nay chưa từng thấy ông mình thua một cách thảm hại như vậy, không, đúng nghĩa mà nói đây là thất bại đầu tiên, nhưng anh ta cũng giống như những người khác trong gia tộc, không dám tiến lên, bởi vì quy tắc chính là quy tắc, khi mà trận đấu vẫn chưa kết thúc, có người dám đến đỡ hoặc làm gì khác, mới là sự sỉ nhục lớn nhất với ông nội của mình.

“Trọng thương! Một đòn tấn công đã trọng thương.”

Nhìn Sở Vĩnh Du, trong lòng Lôi Tuyệt Vân dâng lên sóng to gió lớn, lúc trước chỉ linh cảm không phải là đối thủ của chàng trai trẻ này, nhưng lúc sự thật xảy ra, cảm giác đương nhiên sẽ càng thật hơn.

“Nhường rồi.”

Hai tay Sở Vĩnh Du chắp thành quyền, trên khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhàn.

“Tôi thua rồi.”

Nói ra ba chữ, bên cạnh Lôi Tuyệt Vân đột nhiên xuất hiện ba người, chống đỡ cơ thể sắp ngã xuống, ánh mắt phức tạp nhìn Sở Vĩnh Du.

“Hôn sự không tiến hành nữa, nhà họ Lôi chúng tôi thua khâm phục khẩu phục, Thác Bạt Dã, cháu gái ông có thể quen biết một thiên tài giống như Sở Vĩnh Du, là may mắn con bé tu bao nhiêu kiếp mới có được.”

“Chúng ta đi thôi.”

Tất cả những người nhà họ Lôi cứ như vậy mà rời đi, đi ra khỏi sân của gia tộc Thác Bạt, sau khi lên xe, Lôi Tuyệt Vân lại phun ra một ngụm máu tươi, khiến Lôi Minh ở bên cạnh hoàn toàn hoảng loạn.

“Ông nội!”

Lôi Tuyệt Vân xua tay, cười khổ.

“Ông nội không sao, chỉ bị trọng thương mà thôi, ông có thể cảm nhận được, một giây cuối cùng, chiêu thức của Sở Vĩnh Du ít nhất đã thu lại 5 phần sức mạnh, nếu không, ông nội chắc chắn sẽ mất mạng.”

Cái gì!

Lôi Minh vô cùng ngạc nhiên, 5 phần….vậy thì quá đáng sợ rồi, vậy mà mới dùng có 5 phần, mẹ nó Sở Vĩnh Du này rốt cuộc có phải là người không…

Nếu như Lôi Tuyệt Vân biết được, thực ra uy lực của Sở Vĩnh Du vẫn chưa phát huy được một phần, không biết nên khóc hay cười đây.

Bây giờ Sở Vĩnh Du đã ở đan điền cảnh tầng thứ bảy, có thể duy trì bất phân thắng bại với Khổng Lưu đan điền cảnh đỉnh phong, đối phó với Lôi Tuyệt Vân đan điền cảnh tầng thứ nhất, nói khó nghe một chút, tiện tay cũng có thể giết chết.

Một tiếng sau, trong phòng lớn của gia tộc Thác Bạt.

“Nào, nào, anh Sở, lão phu mời anh một ly.”

Thác Bạt Dã lúc này, đã có thái độ hoàn toàn khác, cách xưng hô cũng thay đổi, với tư cách là gia tộc võ cổ ẩn thế, đương nhiên rất tôn sùng võ lực, bây giờ Sở Vĩnh Du đã thể hiện sức mạnh dựa vào một mình anh có thể tiêu diệt được gia tộc bọn họ, ông ta dám không kính trọng sao?

“Tôi sẽ không uống rượu nữa, lát nữa phải về nhà, lấy trà thay rượu vậy.”

“Được, được, đương nhiên là được.”

Người vui nhất, đương nhiên là Tường Vi, cô ta thật sự không ngờ đến, mình đã chuẩn bị sẵn sàng nửa đời sau sẽ sống như vậy, vào thời khắc quan trọng nhất Sở Vĩnh Du lại xuất hiện, cứu vãn cuộc đời của cô ta.

Bởi vì mối quan hệ này, bây giờ ông nội, ba có lẽ bất kỳ người nào trong gia tộc, đã nhìn cô ta bằng ánh mắt khác.

Sau khi ăn cơm xong, Sở Vĩnh Du rời đi trước, Nam Cung Vô Phong sẽ ở lại một hai ngày, để bàn bạc các vấn đề cụ thể tiếp theo với Thác Bạt Dã.

“Anh Sở, thật sự rất cảm ơn anh.”

Từ chối những người khác, chỉ có Tường Vi tiễn Sở Vĩnh Du ra đến cửa.

“Cảm ơn cái gì, lúc trước cô cũng giúp đỡ tôi không ít, bây giờ, ít nhất cô có thể theo đuổi tình yêu của mình rồi.”

Nhìn theo chiếc xe của Sở Vĩnh Du rời đi, Tường Vi thở dài.

Tình yêu của cô ta sao? Quá xa xỉ rồi.

Không đến thăm Chiêm Tinh Hà, Sở Vĩnh Du đã sắp xếp xong rồi, dù sao phải rời khỏi nơi mình đã sinh sống nhiều năm, chắc chắn sẽ phải tạm biệt.

Lúc quay trở về thành phố, trời đã tối rồi, cho dù thế nào, việc cứu sư phụ Vô Phong Tử, ít nhất bây giờ nhìn thấy một tia sáng, đợi đến khi bên phía ông Tần khai thác được gần hết viên đá màu trắng sữa, anh có thể tha hồ hấp thụ, thực lực của bản thân, chắc chắn có thể tăng lên vượt bậc trong một khoảng thời gian ngắn.

“Ba!”

Sở Vĩnh Du vừa đi vào cửa, Hữu Hữu đã chạy đến, đặc biệt khi nhìn thấy Sở Vĩnh Du xách hai túi lớn, hai mắt sáng rực.

“Wow! Ba, đó là quà mua cho con ạ?”

Sở Vĩnh Du cười gật đầu.

“Đúng vậy.”

Chiếc túi là Tường Vi đưa cho, thực ra Sở Vĩnh Du đã quên mất nó, bên trong đều là một vài đồ chơi trẻ con, cũng không biết Tường Vi mua ở đâu, hoặc là có phải trong nhà có, nhưng khiến Sở Vĩnh Du trở về không phải chịu sự trách móc của con gái.

“Vĩnh Du, có thể anh vẫn phải đi ra ngoài một chuyến.”


Lúc này, Đồng Ý Yên cũng đi đến, lời cô nói ra khiến Sở Vĩnh Du có chút nghi hoặc.


“Vợ à, nghĩa là sao?”


“Người nhà của sư đệ anh đến tìm anh, hình như có chuyện gì đó, em bảo gọi điện thoại cho anh, cô ấy lại không chịu, nhưng tâm trạng của cô ấy hình như thật sự có chuyện gấp.”


Lông mày Sở Vĩnh Du dần nhíu lại, người nhà của sư đệ Fenster? Tìm anh có thể có chuyện gì chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK