“Im miệng!”
Tay phải của Tử thánh chỉ, tức tới mức nỗi cơ thể đang run rẩy.
“Ông lừa Long thánh 1 tỷ đô, chỗ tôi 800 triệu đô! Trời ơi, lúc đầu nghe lời của Phong thánh thì cũng sẽ không có ngày hôm nay.”
Tức thì tức, Tử thánh lại biết mình không phải đối thủ của Bàn lão giả, cũng chỉ mắng suông mà thôi.
“Được rồi được rồi, tiền tôi đầu tư vào một công ty cổ phiếu rồi, ông yên tâm, 100 năm sau, kiếm được sẽ trả.”
Phụt!
Tử thánh suýt nữa thì ói ra một ngụm máu, trực tiếp trợn ngược mắt không nói chuyện nữa.
“Ừm, quay lại chuyện chính, phôi thai của Tỉnh Vu Dịch lớn lên, không vấn đề gì chứ?”
Nhìn thấy ông Bàn thu lại nụ cười, Tử thánh gật đầu, trong lòng vẫn cực kỳ bất mãn.
“Phí lời, tôi túc trực ở đây mỗi ngày, sao có thể có vấn đề.”
“Vậy tôi yên tâm rồi, Sở Vĩnh Du đã thành công tiến vào Long Chi Động, trước mắt cơ bản đang phát triển theo dự tính, nhưng về sau như nào, trên người Sở Vĩnh Du tôi đã không nhìn được gì nữa rồi, hiểu không?”
Tử thánh thở dài.
“Nhìn thấy hay không thì như nào chứ, Phong thánh tin tưởng đồ đệ của mình như vậy, cược tất cả mọi thứ vào người của Sở Vĩnh Du, nếu như thật sự... Bỏ đi, ông mau chóng cút đi, tôi vừa nhìn thấy ông thì nghĩ tới 800 triệu đô đáng thương đó của tôi.”
Bàn lão giả vốn mặt mày nghiêm túc, đột nhiên lại cười nói.
“Ờm... Tử thánh, cho tôi mượn thêm...”
“Cút!”
Cửu Long Vực, sau khi thời gian trôi qua từng chút, trên Long Môn, đại trưởng lão nửa bước không rời căn phòng có chiếc đồng hồ cát khổng lồ đó.
Nhìn đồng hồ cát từng chút chảy xuống, trong mắt không có biểu lộ bất kỳ tình cảm gì.
Bây giờ, cách lúc Sở Vĩnh Du tiến vào Long Chi Động đã qua ba ngày, không lâu nữa thì có thể vượt qua giới hạn ba ngày ba đêm rồi.
Trước kia những Võ Vương đó bước vào Long Chi Động, nhanh nhất một phút đã đi ra, chậm nhất cũng không quá hai ngày.
Độ nhanh chậm thể hiện thiên phú về võ đạo của bạn cao hay thấp, đi ra càng nhanh, thiên phú tự nhiên càng kém.
Mà thời hạn ba ngày ba đêm cũng không phải giới hạn do đại trưởng lão đặt ra, mà là... do cái đồ chết tiệt nợ ông ta một tỷ đô của Tôn Tiểu Bàn đặt ra.
Tuy mỗi khi nghĩ tới đều tức giận, nhưng không thể không thừa nhận, sự thần bí và thực lực của lão già đó đều ở trên Tam thánh Tứ tôn bọn họ, đây là điều không cần nghi ngờ.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, sau khi được đại trưởng lão cho phép, Hồng trưởng lão đi vào.
“Đại trưởng lão.”
Mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ cát, lông mày của đại trưởng lão lại hơi nhíu lại.
“Ma Tôn, tôi hình như không cho phép tiến vào Cửu Long Vực nhỉ?”
Sắc mặt của Hồng trưởng lão đột nhiên hiện ra nụ cười kỳ dị.
“Khì khì! Không hổ là nhân vật được xưng là Long thánh trong Tam thánh, nhiều năm không gặp, chỉ nháy mắt thì nhận ra tôi rồi.”
“Có rắm thì mau đánh, đánh xong thì cút! Nếu như không phải còn có chút tác dụng, tứ tôn các người sớm đã thiếu mất một người rồi.”
Ma Tôn cải trang thành Hồng trưởng lão gật đầu, lại cười nói.
“Ồ, hôm nay là ngày tôi đặt ta cho mình phải giết Sở Vĩnh Du, nhưng sau khi tới đây, tôi mới biết cậu ta vậy mà đã thắng trong đại chiến Thiên Tuyển, tiến vào Long Chi Động, hừm hừm, không hổ là người Ma Tôn tôi muốn giết, quả nhiên ưu tú, tôi đã có hơi kìm được phấn khích rồi.”
Nghe thấy lời này, đại trưởng lão khoát tay. truyện ngôn tình
“Cút đi, Sở Vĩnh Du sau khi ra khỏi Cửu Long Vực, muốn giết như nào, giết lúc nào? Đều không có liên quan tới tôi.”
“Ha ha, có câu nói này của Long thánh vậy thì không có vấn đề gì rồi, Ma Tôn tôi phá lệ đẩy lùi chuyện giết người lại, ài, thật là khổ não, lời hứa như này không thể thay đổi, nội tâm của tôi sẽ rất buồn.”
Sau khi Ma Tôn đi, khóe miệng của đại trưởng lão hơi nhếch lên.
“Sở Vĩnh Du, cậu vậy mà chọc tới tên Ma Tôn này sao? Ngược lại cũng coi như là một bài kiểm tra cho cậu.”
Trước đây, chỉ có Tam thánh, đâu có Tứ tôn.
Nhưng về sau không biết từ khi nào chui ra bốn người, tự xưng là Tứ tôn, hơn nữa dần dần gây dựng danh tiếng, vì thế bèn biến thành Tam thánh Tứ tôn như bây giờ.
Đối với điều này, ba người đại trưởng lão trước giờ chưa từng để tâm, thứ như tên húy, lúc đầu cũng là những người khác cho, bọn họ thật sự không để tâm, hoặc nói cách khác, Tam thánh bọn họ căn bản là xem thường cái gọi là Tứ tôn.
Có điều trước đây có một lần, đại trưởng lão tình cờ gặp được sư phụ của Tôn Tiểu Bàn, Bàn lão giả đó, vốn là cần tiền, kết quả Bàn lão giả đã nói một câu cắt đứt dòng suy nghĩ của ông ta, lúc phản ứng lại, người đã không thấy nữa.
Mà câu nói đó chính là ‘Tứ tôn, không có đơn giản như những gì các ông nghĩ.’
“Ba, Sở Vĩnh Du vẫn chưa ra sao?”
Trong đại sảnh của nhà họ Văn, Văn Khả Hân mặt mày lo lắng, mà Văn Tông Miểu ngồi ở vị trí đầu, cũng nhíu mày.
“Chắc chắn chưa, ông nội của con canh ở bên đó, một khi Long Chi Động phát sáng, chắc chắn sẽ lập tức thông báo.”
“Nhưng mà...”
Văn Khả Hân bất lực, cách thời điểm Sở Vĩnh Du đi vào đã trôi qua tròn 7 ngày, thời gian một tuần, đây thật sự là chuyện từ trước tới nay chưa từng thấy.
Theo lý, đại trưởng lão cũng đã nói, thời gian ở đó càng lâu, nói rõ thiên phú càng cao, nhưng đây là lần đầu tiên có người ở lâu như vậy, tóm lại khiến lòng người có hơi bất an.
“Con vẫn là gọi điện trước cho Đồng Ý Yên vợ của anh ta đi.”
Nghe thấy lời này, Văn Tông Miểu gật đầu.
“Ừ, con gái suy nghĩ chu đáo, bây giờ có thể nghĩ rằng, Sở Vĩnh Du chỉ cần bình an đi ra, tất nhiên sẽ kinh hãi thế tục, bày tỏ càng nhiều, đối với chúng ta càng có lợi, con đi đi.”
Vừa nói xong, Văn Tông Miểu dường như lại nghĩ tới điều gì đó, nhìn bóng lưng của con gái mà ngại ngùng nói.
“Ờm... Khả Hân, con thật sự chưa từng nghĩ sẽ làm vợ hai của Sở Vĩnh Du?”
Văn Khả Hân bỗng xoay người, vô cùng nghẹn lời.
“Ba!”
Xoa cằm, Văn Tông Miểu thở dài.
“Con gái, ba lần này không phải là cưỡng cầu con, là thật sự suy nghĩ cho con, theo tình hình hiện nay của Sở Vĩnh Du, sau này năm thê bảy thiếp tuyệt đối là điều bình thường, con bây giờ vào, còn có thể làm vợ hai, nếu không đợi sau này, vợ bảy vợ tám cũng không nhất định tới lượt.”
Không thể nghe tiếp được nữa, Văn Khả Hân chạy đi, cô ta lẽ nào không thích Sở Vĩnh Du sao? Nhưng lấy độ hiểu biết của cô ta đối với Sở Vĩnh Du, người đàn ông này yêu sâu đậm vợ của mình, năm thê bảy thiếp gì đó, là tuyệt đối không thể, ít nhất trong điều kiện bình thường, là không thể.
Nếu không, cái khác không nói, Văn Khả Hân đối với bản thân mặc kệ là nhan sắc hay khí chết đều rất có lòng tin, Sở Vĩnh Du đối với cô ta cũng thẳng thắn, huống chi là những cô gái phàm tục khác.
Đi tới một căn phòng, cầm điện thoại vệ tinh lên, Văn Khả Hân do dự một lúc mới ấn gọi.
“Vĩnh Du, là anh sao?”
Nghe thấy giọng nói của Đồng Ý Yên, Văn Khả Hân mở miệng nói.
“Ý Yên, là tôi Khả Hân.”
“Ồ, Vĩnh Du không có đó sao?”
Đột nhiên, trong lòng Văn Khả Hân dâng lên một cảm xúc khác thường, lời đến miệng lại thay đổi.
“Ý Yên... Vĩnh Du anh ấy, khả năng xảy ra chuyện gì.”