Mục lục
Bản lĩnh ngông thần - Sở Vĩnh Du - Truyện full tác giả: Ngự Dụng Cuồng Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nói thử xem.”

Sở Vĩnh Du nhìn Vương Tiêu, anh cũng rất tò mò người đứng phía sau rốt cuộc là có chuyện gì.

Sắp xếp lại ngôn ngữ, Vương Tiêu mở miệng nói.

“Tôi là người Liêu Thành, gia đình tôi có tài sản vài trăm tỷ. Một lần tình cờ nhận được một email nói là có thể kiếm thêm nhiều tiền, đó chính là mở một trường đấu thú, tôi mang theo thái độ tò mò tìm đến đó nộp ba trăm tỷ hội phí, sau đó chỉ cần tìm một nơi để xây dựng trường đấu thú, sau đó động vật biến dị cùng với những người nguyện ý đấu với động vật biến dị đều là do bọn họ tìm, tôi không cần phải quan tâm cái gì hết, hàng năm cứ chia bảy ba với bọn họ là được rồi.”,

Ba trăm tỷ hội phí nhìn như có vẻ là rất nhiều, thật ra không phải vậy, cứ lấy trường đấu thú ở đây là ví dụ. Vé vào cửa bình thường là ba triệu, mười người thì ba mươi triệu, một trăm người chính là ba trăm triệu, ngoài ra còn có một số phí bổ sung như là đồ uống, nước giải khát, sau đó vì để kiếm được món lợi nhiều nhất mà còn có thể tham gia đặt cược. Một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền, đồ ngốc cũng có thể nghĩ ra được.

“Bọn họ là ai?”

Vương Tiêu lắc đầu.

“Tôi không biết, nhưng mà tôi biết có thể tìm bọn họ ở đâu.”

Buổi tối, Sở Vĩnh Du về nhà, anh cũng không gấp gáp đi đến nơi mà Vương Tiêu đã nói, dự định ngày mai lại khởi hành cũng không muộn, nếu không sẽ lỡ việc đến nhà trẻ đón con gái.

“Ba ơi, ba xem tiểu ma tiên biến thân đánh người xấu chạy đi.”


Hữu Hữu xem phim hoạt hình còn không ngừng lắc lắc cánh tay của Sở Vĩnh Du.

“Ở Hữu Hữu, con nói xem, tiểu ma tiên balabala lợi hại hay là ba lợi hại?”

Nói như vậy, cô bé này thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhìn tiểu ma tiên trên tivi, lại nhìn Sở Vĩnh Du một chút, nói với một chất giọng rất nghiêm túc.

“Hừ hừ! Vậy thì chắc chắn tiểu ma tiên balabala lợi hại rồi.”

Đồng Ý Yên ngồi ở một bên cười hỏi.

“Tại sao vậy?”

“Mẹ thật là ngốc quá đi, bởi vì tiểu ma tiên biết biến thân, còn ba thì không.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, ai nấy cũng đều buồn cười, nhưng mà cuộc sống như vậy mới chính là thứ bọn họ muốn.

“Vợ à, ngày mai anh phải đi ra ngoài một chuyến, chắc là buổi tối có thể trở về.”

Đồng Ý Yên gật đầu.

“Em biết rồi, anh nhớ chú ý an toàn là được. À đúng rồi, Vĩnh Du, em có gia nhập vào một bang phái ở truyền nhân của rồng, vừa vặn mới thành lập, chỉ có tám người thôi.”

Điều đó làm Sở Vĩnh Du khá bất ngờ, anh cười nói.

“Bang phái mới hả? Không phải là anh đã nói nếu như em muốn gia nhập thì cứ đến Tạc Thiên Bang của Phồn Hoa là được rồi à?”

“Không cần đâu, như vậy thú vị biết bao nhiêu, em đi ra bên ngoài tìm được những con dã thú đó, gặp được xem như là cứu được bọn họ, bang chủ cũng là con gái, còn rất thú vị, bây giờ còn gọi em là đại tỷ, sao em có thể từ chối được chứ. Dù sao cũng là trò chơi mà, chơi chính là để vui vẻ, quan tâm nhiều như vậy làm gì.”

Sở Vĩnh Du nghĩ lại cũng đúng, trò chơi vốn chính là để vui vẻ, đương nhiên Đồng Ý Yên trong thế giới hiện thực đã là võ giả, người bình thường tiến vào trò chơi, tinh thần vui vẻ hơn, đồng thời vẫn phải lấy thuật cận chiến tổng hợp toàn dân làm chủ.

“Ừa, em vui vẻ là được.”

Lúc này, Nam Cung Vô Phong đột nhiên gọi điện thoại tới làm Sở Vĩnh Du hơi kinh ngạc.

“Vĩnh Du, gần đây như thế nào?”

“Vẫn ổn, bác cả, chúng ta cũng không cần phải khách sáo như thế.”

Nam Cung Vô Phong vội vàng cười nói.

“Không phải là khách sáo, chỉ quan tâm một chút mà thôi, chủ yếu là muốn hỏi ngày mai cháu có thời gian không, đi đến chỗ này với bác, gặp một người, xem như là bạn cũ của ông nội cháu.”

Sở Vĩnh Du suy nghĩ rồi nói.

“Chắc là trong đây còn có chuyện gì đó?”

Nói dứt lời, Nam Cung Vô Phong liền nghiêm túc hơn.

“Ông ta nói gia tộc Nam Cung của chúng ta với gia tộc của ông ta giống như nhau, bản thân đều ở nội vực Cửu Long vực, nếu như muốn biết càng nhiều thì kêu ngày mai bác đến đó gặp mặt trò chuyện.”

Sở Vĩnh Du có chút kinh ngạc, liên quan đến nội vực Cửu Long vực, người ở toàn bộ nước R biết ít càng thêm ít, thật sự chỉ có mấy người mà thôi. Hơn nữa, nếu như không phải bọn họ nói cho Sở Vĩnh Du biết, anh sẽ không biết còn có một nơi như thế tồn tại.

Nhưng mà bây giờ Nam Cung Vô Phong lại nói là còn có người biết?

“Đi đâu?”

“Đến núi Lung Linh.”

Cái gì! Sở Vĩnh Du cũng không biết phải hình dung như thế nào, có đôi khi chính là trùng hợp như thế, bởi vì vị trí người giả mạo Vương Tiêu đã nói cũng chính là ở núi Lung Linh.

Sau khi đồng ý Nam Cung Vô Phong, Sở Vĩnh Du ôm con gái đang muốn đi ngủ, ai ngờ Hữu Hữu lại từ chối.

“Ba ơi, có rất nhiều bạn học ở nhà trẻ chúng con đều ngủ một mình, cho nên con cũng muốn thử ngủ một mình.”

Nghe xong lời này, Sở Vĩnh Du cũng vui vẻ hơn, con gái nhỏ như vậy đã muốn độc lập, đây là chuyện tốt.

“Được, Hữu Hữu, ba mẹ ở ngay cửa, nếu như con có chuyện gì thì cứ gọi.”

“Vâng ạ.”

Mười phút sau, Đồng Ý Yên nhìn Sở Vĩnh Du cẩn thận cầm một cái ghế nhỏ ngồi trước cửa phòng công chúa, có chút bất đắc dĩ.

“Anh dự định cứ ngồi ở đây mãi hả?”

Sở Vĩnh Du gật đầu.

“Đương nhiên, anh đã đồng ý với con gái rồi, em đi chơi trò chơi trước đi, chờ Hữu Hữu ngủ rồi anh sẽ qua.”

Căn bản không cần phải xem, chỉ dựa vào tiếng hít thở của con gái thì anh đã có thể đoán được đang ngủ hay đang thức.

Để Sở Vĩnh Du thấy kinh ngạc đó chính là biểu hiện của Hữu Hữu rất tốt, trôi qua hơn nửa tiếng đồng hồ, một câu cũng không gọi, Hữu Hữu liền thật sự ngủ mất.

Dù đã nghe thấy, Sở Vĩnh Du vẫn không yên lòng, anh mở cửa nhìn thoáng qua, cô bé ôm thú nhồi bông của mình ngủ cực kỳ ngon.

Đi đến bên cạnh Đồng Ý Yên đã đội hồn khôi vào trò chơi, Sở Vĩnh Du cũng vào truyền nhân của rồng.

Anh tiếp tục gặp những người mới rồi dạy bảo, ở toàn bộ truyền nhân của rồng, anh cũng coi như có chút danh tiếng, nhưng mà bị giới hạn ở cấp bậc cách đấu.

Vẫn như thường lệ đi vào cách đấu tràng, ý tưởng của Sở Vĩnh Du đột phá, muốn xem xem bây giờ ở truyền nhân của rồng người bình thường tu luyện thuật cận chiến tổng hợp toàn dân có nhân tài ưu tú nào không.

Bởi vậy, thiên hạ bao la không thiếu cái lạ, thiên tài tu luyện chắc chắn có tồn tại, mặc dù không đến một năm, người đạt tới cấp bậc cách đấu sư cấp chín chắc chắn là cũng có.

Thế là anh thiết lập chế độ kết nối ở cách đấu sư cấp chín.

Kết nối bắt đầu, trôi qua một phút, Sở Vĩnh Du vẫn ở trong phòng của mình, nghĩ đến cái gì đó, không khỏi tự giễu nói.

“Đúng rồi, bây giờ mình là cách đấu gia cấp ba, cách đấu sư cấp chín ghép đôi làm sao có thể không thiết lập phạm vi, làm sao mình có thể ghép đôi được.”

Đang muốn hủy bỏ để ghép đôi mới, đột nhiên cảnh tượng biến ảo.

Đúng là có thể ghép đôi được?

Chỉ nhìn thấy trên võ trường xuất hiện trước tầm mắt Sở Vĩnh Du là một người thanh niên có dáng dấp bình thường, thật sự bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn.


Truyền nhân của rồng có thể thay đổi hình dạng, có rất ít người tạo ra một nhân vật như thế.


Sở Vĩnh Du đang muốn nói chuyện, người thanh niên ở phía đối diện cũng chính là cách đấu sư cấp chín lại lên tiếng nói trước.


“Tôi có thể chỉ cho cậu thuật cận chiến tổng hợp toàn dân, thời gian là nửa tiếng.”


Trong lúc nhất thời, Sở Vĩnh Du ngây ngẩn cả người. Mẹ nó chứ, đây không phải là lời thoại của mình hả?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK