Mục lục
Bản lĩnh ngông thần - Sở Vĩnh Du - Truyện full tác giả: Ngự Dụng Cuồng Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phá Thiên có thể nói ra bí mật lớn nhất của Sở Vĩnh Du, ngược lại không có khiến anh có ngạc nhiên quá lớn, ngay cả Bạch Ông đều đánh giá như vậy, hơn nữa còn là lão quái vật cùng thời đại với sư phụ của Bạch Ông, nếu như không chút biện pháp và cái khác, vậy Sở Vĩnh Du chắc mới kinh ngạc.

“Ha ha, đừng căng thẳng, thuận miệng nói thôi.”

Chiếc ô tô chạy thẳng đến sân bay, cũng trực tiếp chạy vào trong, sau đó dừng ở bên cạnh một chiếc máy bay tư nhân.

“Sao vậy? Lão già tôi có máy bay tư nhân, cậu rất bất ngờ sao?”

Phá Thiên vẫn là dáng vẻ cười ha hả như vậy, không có để ý Sở Vĩnh Du có trả lời hay không, trực tiếp từ sau cốp của chiếc Jetta lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật, rất giống với hộp đứng súng bắn tỉa.

“Thứ này không phải là súng bắn tỉa, mà là chìa khóa mở ra nơi cất giữ di sản của Bạch Khởi, rất quý giá.”

Vừa đi về phía máy bay, Phá Thiên vừa giải thích lần nữa.


“Thứ này tôi vốn là định đi cướp, không ngờ có người đưa tới rồi, cũng xem như bớt phiền phức không nhỏ cho tôi, yêu cầu của đối phương cũng không cao, tôi đương nhiên đã đáp ứng.”

Sở Vĩnh Du thấy hơi lạ, lời của Phá Thiên dường như rất nhiều, là chỉ đối với anh như vậy, hay là đều luôn là một người lắm lời?

Máy bay cất cánh, đừng thấy Phá Thiên ăn mặc rách nát, nhưng thật sự khá biết hưởng thụ, tiếp viên hàng không người này đẹp hơn người kia, hơn nữa tất cả đều là cô gái ngoại quốc, đều là loại tóc vàng mắt xanh thân hình bốc lửa.

“Như thế nào Sở Vĩnh Du? Có nhìn trúng ai không, tùy ý chọn một người, đằng sau tôi có giường.”

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du không nhúc nhích, Phá Thiên nhàn nhã uống cạn rượu vang trong tay.“Được rồi, không đùa nữa, nơi chúng ta muốn đi, là huyện Mị quê của Bạch Khởi, phía nam huyện Mị có một ngọn núi hoang, tuy nói là núi hoang, nhưng lại tràn đầy sắc xanh, nhưng chưa từng có ai muốn bước vào nơi đó, là bởi vì vừa đi vào thì có một loại cảm giác dựng tóc gáy, giống như có vô số oan hồn bay quanh.”

Nói đến đây, trên mặt Phá Thiên xuất hiện một tia khinh thường.

“Di sản mà Sát Thần Bạch Khởi để lại nằm ở trong núi, người bình thường sao có thể chịu được sự tẩy lễ của sát khí, ha ha.”

Sở Vĩnh Du cả quá trình đều không nói gì, anh có loại cảm giác, chuyến đi lần này tuyệt đối sẽ không thuận lợi.

Một tiếng sau, anh mới mở miệng hỏi.

“Phá Thiên tiền bối, bây giờ ông có thể nói cho tôi biết, đến nơi đó, tôi làm sao tăng cường được sát khí rồi chứ.”

Liếc nhìn Sở Vĩnh Du, Phá Thiên trêu đùa.

“Hởm? Tôi tưởng cậu có thể cứ nhịn như vậy, được rồi, đương nhiên sẽ nói cho cậu.”

“Bạch Khởi là một thiên tài, ông ta trước khi chết vậy mà tách rời ba hồn bảy phách của mình ra, tôi cũng không biết niên đại đó, ông ta rốt cuộc dùng cách gì, thuật sĩ cũng được, phương sĩ cũng được, đều không quan trọng rồi, mấu chốt chính là ba hồn Thiên Địa Nhân, ông ta lần lượt luyện chế thành Sát Hồn, Võ Hồn, Khí Hồn.”

Sở Vĩnh Du nghe mà có hơi trợn mắt há hốc mồm, thế nào cũng có loại cảm giác viển vông, những truyền thuyết của thời xưa đó, cái gì mà người luyện khí, thuật sĩ trước thời Tần... lẽ nào là thật sự tồn tại sao? Lịch sự trên dưới năm ngàn năm của nước R, dường như thế nào đều cũng có thể nói được.

“Cái cậu cần chính là sát khí, chỉ cần có thể thành công dung hợp và hấp thụ Sát Hồn, bên đó đều là sát khí mà năm đó Bạch Khởi đã từng luyện hóa, cậu tự mình nghĩ xem, một khi thành công, tạp chất mà những con dơi nhỏ đó để lại trong cơ thể em gái Đồng Hiểu Tiêm của cậu, thanh lọc không khác gì đang chơi đùa.”

Lời như này, quả thật thông, dù sao Sát Thần Bạch Khởi, cái danh hiệu này không phải là gọi không, chút sát khí này của anh so với người ta, tuyệt đối là khác biệt giữa trời và đất.

“Cái lão già tôi cần là Khí Hồn, dung hợp thành công, tôi chắc có thể trở thành võ giả đầu tiên vượt qua ranh giới Tiên Thiên võ giả, thành công bước vào một cảnh giới tiếp theo; ngoài ra một tên khác cần Võ Hồn, bên đó có tuyệt học của Bạch Khởi năm đó, còn người cuối cùng tôi tìm đến thì có chút thú vị rồi, cái gì cũng không muốn, chỉ cần có được tình hữu nghị của Phá Thiên tôi, ha ha, thật ra không thể không nói, cậu ta mới là người thông minh nhất.”

Bốn người đều có cách mình muốn, trước mắt thì thấy dường như tiến triển xem như không tệ, chỉ sợ đều nhìn trúng thứ giống nhau, dẫn đến tranh chấp không cần thiết.

Sau khi máy bay hạ cánh, dừng ở sân bay, nơi này vậy mà còn đỗ một chiếc Jetta, giống hệt chiếc xe trước đó.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Lão già tôi thích loại cổ này, chắc chắn, dễ lái, lên xe, còn lộ trình 300km nữa.”

Mãi đến 3 giờ chiều, chiếc xe Jetta cuối cùng mới đi vào trong vùng đất của huyện Mị, lại lái hơn nửa tiếng nữa mới dừng ở dưới chân của một ngọn núi.

Núi không phải là quá cao, quả thật giống như những gì Phá Thiên nói, tràn ngập sắc xanh, các loại cây mọc đan xen, nhất là ngọn núi rất dốc này còn cao chót vót.

“Phá Thiên tiền bối!”

Có giọng nói cất lên, hai người từ trong rừng cây cách đó không xa đi ra.

Một người trung niên, dáng vẻ khoảng 40 tuổi, để đầu trọc, rất tháo vác, mặt chữ điền.

Một người khác, cũng là thanh niên, độ tuổi này có thể trở thành Tiên Thiên võ giả, tuyệt đối là thiên tài rồi

“Sở Vĩnh Du, Hồng Ngải, Quang Thập Bát.”

Phá Thiên tùy ý chỉ mấy cái, xem như là giới thiệu.

“Nghe đây, thời gian cấp bách, tôi cũng không biết bên trong cụ thể sẽ xảy ra chuyện gì, hoặc còn có ải khó như nào, chỉ biết ải cuối cùng là cần bốn Tiên Thiên võ giả, cho nên trên đường đi, đừng giở trò khôn vặt cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí, cuối cùng đi vào, mỗi người đều có thứ mình muốn, hiểu rồi chứ?”

Sau khi nói xong, quanh người Phá Thiên tỏa ra một cỗ khí thế khủng bố, rõ ràng chính là để chấn nhiếp ba người.

“Phá Thiên tiền bối yên tâm, nếu đã đến rồi, chắc chắn sẽ nghe theo sự căn dặn của ông.”

Người thanh niên tên là Hồng Ngải mặt mày tươi cười, khiến Sở Vĩnh Du phỏng đoán, Hồng Ngải này chắc là người muốn có được tình hữu nghị của Phá Thiên, vậy thì, người trung niên Quang Thập Bát chắc chính là muốn Võ Hồn rồi.

“Được rồi, đi thôi!”

Tự mình xách chiếc hộp hình chữ nhất, Phá Thiên nhún vài cái mà đi lên trên núi, ba người Sở Vĩnh Du cũng vội vàng đi theo.

Gần như vừa bước lên núi, một cỗ khí tức nói không rõ được đã quấn trên người bọn họ.


Sở Vĩnh Du chính là người chơi hệ sát khí, đối với những cái này tự nhiên càng mẫn cảm, đây tuyệt đối là sát khí, chỉ là rỉ ra thôi cũng khủng bố như vậy, thật không biết sát khí thời đỉnh phong của Bạch Khởi năm đó, sợ rằng tùy tiện sử dụng, Tiên Thiên võ giả đều phải quỳ xuống đất.


Quả thật, người bình thường nếu như lên núi, nhanh chóng rút ra ngoài còn tốt, một khi tiếp tục vào sâu bên trong, không chết cũng trở thành kẻ tâm thần.


Mấy phút sau, một bóng người toàn thân quấn trong chiếc áo choàng màu đen xuất hiện ở nơi Sở Vĩnh Du bọn họ vừa đứng, không thể nhìn rõ gương mặt như thế nào, chỉ có một tiếng cười u ám sót lại trong gió.


“Phá Thiên à Phá Thiên, thành quả lao động mấy chục năm của ông, có khi nào từng nghĩ, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chờ sẵn chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK