Vẻ mặt lập tức kinh ngạc đến cực điểm, sau đó lảo đảo bước sang một bên rồi cứ thế mà nhìn Sở Vĩnh Du mang theo Trương Hằng đã cứng họng không nói được lời nào ra khỏi phòng.
Nam Cung Lâm chẳng còn cảm nhận được gì, nhưng bác Kim đã tránh ra thì anh ta còn ngăn cản được gì nữa.
Phụt!
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, bác Kim hộc ra một búng máu, cảnh tượng ấy khiến cho Nam Cung Lâm lần đầu tiên hoàn toàn biến sắc, vội vàng nhào tới đỡ ông ta dậy.
"Bác Kim..."
"Không sao, bị nghẹt thở thôi, chỉ cần phun ra được là ổn.”
Bác Kim xua tay, chậm rãi ngồi lên ghế sofa, trong mắt vẫn còn nguyên sự khiếp sợ.
"Đời này của lão, rất hiếm khi được chứng kiến sát ý mạnh mẽ như vậy, người của gia tộc Nam Cung chúng ta đã xem thường Sở Vĩnh Du rồi, lão vừa rồi cũng không nắm chắc là sẽ cản được cậu ta, sựa an nguy của cậu chủ vẫn quan trọng hơn.”
Nam Cung Lâm không ngừng thấp thỏm trong lòng, nhíu mày nói.
"Ý của bác Kim phải điều tra ngọn nguồn về Sở Vĩnh Du?"
Bác Kim gật đầu.
"Đúng vậy, gia tộc Nam Cung chúng ta chưa bao giờ tìm hiểu chi tiết về đối phương, bởi vì chúng ta không sợ ai, nhưng Sở Vĩnh Du thì nên kiểm tra, sát khí mạnh như vậy, tuyệt đối không phải người bình thường."
Nam Cung Lâm do dự một chút rồi đứng lên. ngôn tình tổng tài
"Quay về Vân Kinh đi, mặc kệ là vì cái chết của Trương Hằng hay muốn tra ngọn nguồn gốc gác của Sở Vĩnh Du thì cũng phải về nhà một chuyến nói cho ba tôi biết, chuyện này, chuyện này có lẽ đã nằm ngoài phạm vi năng lực của tôi rồi. Haizz, không ngờ, đến cuối cùng tuy rằng xác nhận được DNA của ba Sở Vĩnh Du, Sở Hải, đích thật là người của gia tộc Nam Cung, nhưng DNA của Sở Vĩnh Du xem ra là không dễ gì lấy được.
Bác Kim cũng rối rắm không thôi, Trương Hằng là cháu của vợ người đứng đầu gia tộc, chết như vậy đúng là lớn chuyện, tương lai của Sở Vĩnh Du sẽ như thế nào, ông ta cũng không đoán được.
Nghĩa trang Tây Sơn, khi Sở Vĩnh Du kéo Trương Hằng quỳ rạp xuống trước mộ bia, Trương Hằng cuối cùng cũng chậm rãi nói lại được.
Gió đêm thổi qua, trong đêm tối, phần mộ của Sở Hải càng rùng rợn hơn khiến cho Trương Hằng không ngừng run rẩy.
"Anh… Sở Vĩnh Du! Anh muốn làm gì, anh không được giết tôi, tôi là người bên chi thứ của gia tộc Nam Cung, bác tôi chính là vợ của gia chủ đương nhiệm Nam Cung Vô Phong, anh mà giết tôi thì cả nhà anh sẽ phải chôn cùng!"
Sở Vĩnh Du không đáp lời, mà chỉ đứng đó, im lìm nhìn mộ bia, không nhúc nhích.
"Đại nhân, những tên đàn em nhận lệnh của Trương Hằng, phàm có tham gia đều đã đền tội toàn bộ."
Tiếng của Mã Trạch vang lên, Sở Vĩnh Du nói.
"Ba mẹ, con bất hiếu, kẻ có tội Trương Hằng đã được đưa đến, mong ba mẹ trên trời linh thiêng có thể an giấc."
Vừa dứt lời, Sở Vĩnh Du đột nhiên ngồi xổm xuống, dùng tay phải ấn vào sau đầu Trương Hằng vẫn còn đang lên tiếng uy hiếp, đập vào phiến đá cái bụp.
Trong phút chốc, phiến đá bị đập nát, máu bắn tung tóe, vương vãi trên bia mộ.
Trương Hằng đã bất động, hiển nhiên là đã chết queo rồi.
Sở Vĩnh Du vung tay phải lên, Mã Trạch đưa cho anh một một chiếc khăn trắng, anh cẩn thận lau từng giọt máu bắn lên mộ bia, không sót chút nào.
Cùng lúc đó, tại một bệnh viện tỉnh, có một chiếc trực thăng đáp xuống sân thượng bệnh viện.
Ngoại trừ Tiêu Phi được nâng trên cán còn có Tân Địch.
Người nhà họ Tiêu kêu khóc, chen lấn nhau vây quanh Tiêu Phi, đi về phía phòng bệnh, chỉ có một người đàn ông trung niên mập mạp đứng trước Tân Địch, ông ta là người đứng đầu nhà họ Tiêu, ba của Tiêu Phi, Tiêu Chấn.
"Tân Địch, kể hết mọi chuyện từ đầu tới cuối cho chú nghe, không được sót chữ nào."
Tân Địch gật đầu, sau khi kể xong, anh ta bất đắc dĩ nói:
"Chú, Tiêu Phi sơ suất quá, ở thành phố Ninh này lâu nay không ai dám chọc vào nên vệ sĩ cũng lười mang theo, khi cháu đến anh ấy còn khăng khăng để vệ sĩ lại khách sạn, nếu không vậy thì đã không để cho tên Sở Vĩnh Du đó được như ý."
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Tiêu Chấn.
"Chú biết rồi."
Ngay lập tức, Tân Địch rời bệnh viện và vội vã trở về nhà, trước khi lên trực thăng ở thành phố Ninh, anh ta nhận được điện thoại từ gia đình yêu cầu về gấp trong đêm, sáng mai gia đình sẽ tổ chức một cuộc họp khẩn cấp.
Đã mấy năm rồi chưa thấy tổ chức cuộc họp khẩn cấp như vậy, cho nên chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, nên anh ta định sẽ về thăm dò xem anh họ có biết chuyện gì không.
Nhà họ Tân rất rộng, Tân Địch đi đến một căn phòng trên con đường quen thuộc, quả nhiên nhìn đến anh họ Tân Đằng đang ở bên trong chơi game, đây là căn phòng chuyên dùng để chơi game, có chứa nhiều máy chơi game khác nhau, chắc chắn sẽ khiến những người mê game cực kỳ kích động.
"Anh."
Tân Đằng đang chơi game, cười nói.
"Tuy háo sắc nhưng xem ra em vẫn để tâm đến chuyện của gia tộc.
Tân Địch xoa đầu, làm ra vẻ thật thà hỏi.
"Anh à, anh có biết ngày mai họp gia đình sẽ nói gì không? Mọi chuyện quá đột ngột, vừa rồi ở thành phố Ninh đã xảy ra một biến cố lớn, Tiêu Phi bị người ta đánh một quyền thành người thực vật rồi, cả đời này chỉ có thể nằm trên giường."
Tân Đằng khẽ nhíu mày lạnh lùng nói.
"Tiêu Phi và em đều giống nhau, anh đã nói sớm muộn gì cũng có chuyện vậy mà em lại lén lút đi gặp cậu ta? Sau này em phải thu liễm lại một chút, nếu không, em mà chọc vào bất cứ ai trên danh sách của gia tộc thì gia tộc có thể bỏ rơi em bất cứ lúc nào, tuyệt đối không báo thù cho em đâu."
Tân Địch cười gật đầu.
"Em sẽ nghe lời anh mà, với em cũng có ngốc đâu, những người mà gia tộc đưa vào danh sách, em đã nhớ nằm lòng lâu rồi, có đánh chết cũng không trêu vào họ đâu, nói đi cũng nói lại, vẫn là ông nội nhìn xa trông rộng, liệt kê ra danh sách đó giúp gia tộc tránh được rất nhiều phiền toái.”
"Biết là tốt."
Thấy Tân Đằng im lìm, Tân Địch vội vàng hỏi lại lần nữa.
"Anh, anh nói đi, cuộc họp ngày mai là về vấn đề gì vậy?"
Nghe vậy, Tân Đằng tạm dừng trò chơi và nhìn Tân Địch nói.
"Trên danh sách của gia tộc có thêm một người."
Nói xong, Tân Đằng dường như nhớ lại thời khắc phong ba ập đến sơn trang nhà họ Lư, cho đến nay chuyện đó vẫn còn khiến anh ta không rét mà run, chỉ sợ cả đời này cũng không thể quên được.
Sở dĩ bây giờ họ mới thêm vào danh sách và tổ chức họp gia đình để thông báo là vì họ đã nhờ cậy rất nhiều mối quan hệ để điều tra Sở Vĩnh Du, cuối cùng lại phát hiện ra rằng đội điều tra sự cố đặc biệt là hồ sơ tuyệt mật cấp SSS, là người mà gia tộc bọn họ tuyệt đối không được chọc vào.
"Một người? Không phải một gia tộc? Aiyo, hình như từ trước đến nay gia tộc chúng ta chưa từng xếp một cá nhân nào vào danh sách cả."
Tân Đằng thở dài.
"Người này so với gia tộc còn đáng sợ hơn nhiều. Ngoài anh ta ra thì người nhà, bạn bè v.v..., đều là những đối tượng không chọc vào được, điểm này em cũng nên nghĩ tới.
Nghe vậy, Tân Địch lại càng thêm tò mò, anh ta nịnh nọt nói.
"Anh, hãy thoả mãn sự tò mò của em đi, nói cho em biết trước đi mà.
Tân Đằng chỉ chỉ Tân Địch rồi lấy di động, mở ra một ám ảnh, nói.
"Anh ta tên là Sở Vĩnh Du, hiện tại đang ở thành phố Ninh, tuyệt đối không được trêu vào, hơn nữa anh ta còn được liệt vào vị trí đầu tiên trong danh sách."
Tân Địch vừa nhìn thấy bức ảnh liền ngồi bệt xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
Thấy thế, Tân Đằng chợt nghĩ ra gì đó, nghiến răng nói.
"Em đã lén đến thành phố Ninh, giờ vừa nhìn thấy tấm ảnh chụp Sở Vĩnh Du liền có biểu tình như vậy, em… Em ngàn vạn lần đừng nói với anh rằng người đã đánh Tiêu Phi thành người thực vật chỉ với một quyền chính là Sở Vĩnh Du, còn em cũng đã chọc vào anh ta nhé?"
Giờ khắc này, Tân Địch thật sự rất muốn khóc.
"Anh, cứu em."