Mục lục
Bản lĩnh ngông thần - Sở Vĩnh Du - Truyện full tác giả: Ngự Dụng Cuồng Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhẫn Hoàng cực kỳ kinh hãi, đến lúc này, ông ta thậm chí ngay cả một nhẫn thuật cũng chưa kịp thi triển.

Từ từ ngoảnh đầu, muốn liếc nhìn Sở Vĩnh Du lần nữa, người đàn ông mà mình xem thường lại chỉ phái ra một thủ hạ thì đã tiêu diệt được mình.

Đáng tiếc, sau cái siết tay của Phồn Hoa, ông ta cảm nhận rõ ràng trái tim bị bóp nát, cả người dần dần ngã ra sau.

Những người khác đều há to miệng, ai nấy đều quỳ trên đất, đây không phải là sợ hãi, mà là tín ngưỡng trong lòng vào lúc này đã hoàn toàn sụp đổ.

Đây là Nhẫn Hoàng tối thượng của bộ lạc ninja của nước Nhật bọn họ, Nhẫn Hoàng lợi hại nhất, vậy mà... vậy mà chết như vậy? Bọn họ làm sao dám tin.

Những điều này, Sở Vĩnh Du đương nhiên sẽ không để ý, bế Ngu Thư Di đi ra khỏi cửa lớn, không đến một phút thì Phồn Hoa đã đi ra theo, vết máu ở khắp hai tay đã rửa sạch.

“Che giấu rất sâu, cô vậy mà là cửu bộ Võ Vương thật sự, xem ra thân phận thật sự của cô, e rằng cũng không đơn giản như vậy.”

Không sai, vừa rồi xem như là lần đầu tiên Sở Vĩnh Du nhìn thấy Phồn Hoa ra tay, cũng có hơi kinh ngạc một phen.

Phồn Hoa là Cửu bộ Võ Vương thật sự, không phải là loại ngụy cửu bộ Võ Vương như Văn Tông Miểu, chênh lệch ở đây, cực kỳ lớn rồi.


Tuy lớn mạnh giống như chín gia tộc lớn ở Cửu Long Vực, cũng không ai có thể trở thành Cửu bộ Võ Vương thật sự thì đủ để tưởng tượng rồi.

“Anh Sở, nếu như anh muốn biết, tôi bây giờ có thể nói hết cho anh, sẽ không giữ lại chút gì cả.”

Đột nhiên, Phồn Hoa quỳ một chân xuống, vẻ mặt chân thành, Sở Vĩnh Du nhìn mà cảm thấy đau đầu.

“Được rồi, đứng dậy đi, ở đây là thành phố lớn, đừng có hở một tí là xuất hiện loại lễ tiết này, mỗi một người đều có bí mật của riêng mình, tôi không muốn biết.”

Nhìn bóng lưng của Sở Vĩnh Du, trong mắt Phồn Hoa tràn ngập sự cảm kích.

Mở cửa xe ra, đặt Ngu Thư Di vào, Sở Vĩnh Du nghĩ đến điều gì đó, lại hỏi.

“Đúng rồi Phồn Hoa, vậy cô tấn cấp Hóa Long Cảnh có phải cũng không cần quyển sách đó của tôi không?”

Phồn Hoa gật đầu.

“Phải anh Sở, gia tộc của tôi có lưu truyền đời đời, tự thành một mạch.”

Sở Vĩnh Du không có cưỡng cầu, cái anh cần chính là Phồn Hoa có thể có thể xem anh là người thân thật sự, chứ không phải là chủ nhân gì cả, như thế là đủ rồi.

Thời gian trôi qua, trên một con đường ít người qua lại của Tỉnh Thành, Ngu Thư Di từ từ tỉnh lại.

Cử động cổ, thấy vẫn ở trong xe của mình, không khỏi bất lực nói.

“Ặc... lâu rồi không có lái xe đường dài, vậy mà vừa tới Tỉnh Thành đã ngủ mất, sau này thật sự phải chú ý.”

Cô ta lại không biết, ở con ngõ cách đó không xa, Sở Vĩnh Du dõi theo chiếc xe của cô ta rời đi.

Làm như vậy là vì chuyện lần đó ở nước Nhật, đã đả kích rất lớn đối với Ngu Thư Di, nếu như xảy ra chuyện như vậy lần nữa, cho dù với tính cách phóng khoáng của Ngu Thư Di, có thể dịu lại hay không đều là một nghi vấn, cho nên, không bằng xem như tất cả mọi người chưa từng xảy ra.

Nhìn chiếc xe đi xa, sắc mặt của Sở Vĩnh Du đã rét lạnh, xoay người, nhân vật dẫn quân của gia tộc Quang Thứ đã xuất hiện.

“Cho tôi một lời giải thích hợp lý.”

Những người nước Nhật bắt cóc Ngu Thư Di đó, ở trước mặt Tiên Thiên võ giả của gia tộc Quang Thứ, thật sự ngay cả một con kiến cũng không phải, người âm thầm bảo vệ như vậy có thể để Ngu Thư Di bị bắt cóc sao? Sao có thể chứ?

“Đại nhân, gia tộc Quang Thứ của chúng tôi bây giờ chỉ còn ba người, ngoài bảo vệ người nhà của ngài, thật sự không có sức đi bảo vệ những người khác.”

Hửm? Lông mày của Sở Vĩnh Du nhíu lại.

“Những người khác đâu?”

Ông lão ở trước mặt có hơi lắp bắp, trong ánh mắt cũng vụt qua tia sợ hãi, tại sao thần tiên đánh nhau, người bị thương mãi mãi đều là bọn họ.

“Tôn... Tôn Đế mang những người khác đi rồi, nói phải đi chấp hành một nhiệm vụ.”

Cái gì!

Sở Vĩnh Du sửng sốt, chuyện anh lo lắng nhất quả nhiên đã xảy ra, vội vàng đi cảm ứng Sát Khí Ấn trong cơ thể của những người khác của gia tộc Quang Thứ, quả nhiên đều không cảm ứng được rồi, chỉ có ba người có thể cảm ứng được, hơn nữa vị trí đều ở Tỉnh Thành.

“Tôn Đế tìm các ông từ khi nào? Tại sao không thông báo cho tôi?”

Ông lão cười khổ.

“Đại nhân, ngài bây giờ là chủ nhân của gia tộc Quang Thứ chúng tôi, Tôn Đế trước đây cũng thế, đặc biệt ngài ấy khủng bố cỡ nào, ngài cũng từng thấy, lẽ nào không hiểu sao? Ngài ấy không cho chúng tôi nói với ngài, nói ngài sẽ có một ngày phát hiện ra.”

Siết chặt hai tay, Sở Vĩnh Du sau khi tấn cấp Hóa Long Cảnh, một chút cảm giác ưu việt sau khi giết Ma Tôn đã lập tức biến mất sạch.

Phải, anh đã quá đắc ý quên hình rồi, thời hạn một năm, còn có tồn tại không thể địch lại như Tôn Đế, vậy mà...

Có điều thì Tôn Đế trước đó còn nói gia tộc Quang Thứ đã không là gì rồi, bây giờ nháy mắt lại lật lọng, chỉ có thể nói nhà quân sự luôn phải lừa địch.

“Tôi biết rồi.”

Đến Lương Nhân Cốc tìm kiếm cao thủ bảo vệ người nhà đã là chuyện bắt buộc, gia tộc Quang Thứ, không thể dựa vào được nữa rồi.

Về tới nhà, Mặc Lục nhảy lên vai của anh.

“Mặc Lục, tao mang mày đến một nơi, đến lúc đó giao cho mày rồi.”

Cầm nước bọt đã đông đặc của thần long nước R có được từ chỗ Vưu Quốc Chương, Sở Vĩnh Du lái xe, kéo Mặc Lục đến chỗ Tạc Thiên Bang trú ngự hiện nay.

Nơi Mã Trạch tìm, đó là một công xưởng bỏ hoang ở khu ngoại ô của Tỉnh Thành, vốn có một tòa chung cư dành cho công nhân, đủ rộng để chứa những người của Tạc Thiên Bang.

Khi Sở Vĩnh Du đến nơi, bởi vì trước đó đã nói với Phồn Hồn, cho nên tổng cộng 108 người của Tạc Thiên Bang đều đã đợi ở cửa công xưởng.

“Chào anh Sở.”

Sở Vĩnh Du xuống xe, Mặc Lục đã không thấy bóng dáng đâu.

“Ừ, giải tán đi, nơi này sắp tiến hành cải tạo lại hết, hy vọng có thể cho mọi người một không gian thoải mái.”

Người của Tạc Thiên Bang đều rất kích động, dù sao trước đó Sở Vĩnh Du đã có công trạng giết chết ba người man rợ, đã coi như làm nên tên tuổi, sau đó lại ở Cửu Long Động chín ngày chín đêm, cộng thêm bang chủ cam tâm thần phục, những người khác tự nhiên sẽ không có ý kiến.

“Được.”

Mọi người đang muốn giải tán thì giọng nói của Phồn Hoa truyền ra.

“Nhà xưởng số 1, bất kỳ ai cũng không được lại gần, anh Sở muốn ở đó đột phá, người trái lệnh, giết không tha.”

Người của Tạc Thiên Bang đều trở nên kích động, không ngờ chủ nhân mới đạt tới Hóa Long Cảnh, vậy mà lại sắp đột phá rồi sao? Nếu đã quy thuận, đương nhiên hy vọng Sở Vĩnh Du càng mạnh càng tốt.

“Chúc mừng chủ nhân lại mạnh hơn.”

Đi về phía nhà xưởng số 1, Phồn Hoa trong lúc do dự đã mở miệng.

“Anh Sở, anh thật sự chắc chắn muốn làm như vậy sao?”

Sở Vĩnh Du gật đầu.

“Ừ, Tạc Thiên Bang các cậu sống ở trong Cửu Long Vực, ngay cả trong chín đại gia tộc còn có nội gián của nhau, tôi không tin Tạc Thiên Bang không có, vừa hay nhân cơ hội này dẫn dụ ra.”

Nói xong, Sở Vĩnh Du nhìn sang Phồn Hoa, cười nói.


“Lời tôi nói không phải là giả, là thật sự muốn đột phá, cho nên đến lúc đó, tôi sẽ không có bất kỳ năng lực phản kích, chỉ có thể dựa vào cô bảo vệ, hiểu chứ?”


Trong mắt Phồn Hoa dao động tia thần sắc nào đó, dường như là kích động, hoặc là xúc động.


“Cảm ơn anh Sở đã tin tưởng, tôi sẽ không để bất kỳ ai lại gần.”


Khẽ mỉm cười, Sở Vĩnh Du cảm thán trong lòng, Phồn Hoa, lần này, chẳng phải là khảo nghiệm đối với cô hay sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK