Đồng Ý Yên ở đầu dây bên kia rõ ràng bị dọa rồi.
“Văn Khả Hân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô mau nói đi!”
“Vĩnh Du không biết đã nói chuyện của võ giả cho cô chưa? Bên phía Cửu Long Vực chúng tôi có một cấm địa, Sở Vĩnh Du vì tấn cấp lên cảnh giới tiếp theo của Võ Vương, chọn xông vào, đã tròn một tuần không có tin tức gì, ý tôi nói là hy vọng cô có thể chuẩn bị tâm lý.”
Nói lời này, Văn Khả Hân cũng là nửa thật nửa giả, bản thân cô ta cũng không biết, nói như vậy rốt cuộc vì cái gì.
“Tôi... tôi biết rồi, Vĩnh Du ra ngoài, bảo anh ấy lập tức gọi điện lại cho tôi.”
“Ừ.”
Cúp máy, Văn Khả Hân siết chặt tay, không biết là căng thẳng hay có cảm xúc gì khác, từ từ đi ra ngoài.
Sau đó, Vưu Hân Diễm xuất hiện.
“Chị Khả Hân, Anh Sở vẫn chưa có tin tức sao?”
“Ừ, chưa.”
Vưu Hân Diễm mặt mày thất vọng, trong mắt cũng tràn ngập sự lo lắng.
“Em tin anh Sở sẽ không xảy ra chuyện, em lấy được hạng nhất trong chiến thực đỉnh tiêm của võ giả cửu phẩm, anh ấy còn phải chúc mừng em nữa mà.”
Nghe thấy lời này, bản thân Văn Khả Hân cũng muốn chuyển sự chú ý, cho nên hỏi.
“Đúng rồi Hân Diễm, em nghĩ xong sẽ theo ai học võ chưa?”
Đại chiến Thiên Tuyển các mùa trước, mặc kệ là cấp nào, hạng nhất gần như đều là người của chín đại gia tộc, năm nay phát sinh hai ngoại lệ.
Ngoại lệ thứ nhất là Sở Vĩnh Du giành chiến thắng ở cấp bậc Võ Vương, ngoại lệ thứ hai chính là Vưu Hân Diễm người có chiến lực đỉnh tiêm trong võ giả cửu phẩm này.
Phải biết, có thể lấy được hạng nhất, đã chứng minh được quá nhiều thứ, rất nhiều gia tộc sẽ giang tay chào đón Vưu Hân Diêm, hy vọng cô ta gia nhập.
Chỉ cần đồng ý, chuyện truyền thụ võ học và Long Mễ sau này... Vưu Hân Diễm đều không cần phải suy nghĩ nữa, người bình thường thật sự không cưỡng được sự dụ dỗ này.
Nhưng mãi tới bây giờ, Vưu Hân Diễm cũng không có đồng ý bất kỳ lời mời của nhà nào, bao gồm cả nhà họ Văn bọn họ.
Hơn nữa còn có một vấn đề quan trọng nhất, bây giờ chín đại gia tộc đều biết Vưu Hân Diễm là người Sở Vĩnh Du dẫn tới, tầng quan hệ này, cũng là trọng điểm mà ai cũng muốn nắm trong tay.
“Chưa ạ, chị Khả Hân, em muốn đợi sau khi anh Sở ra ngoài, để anh ấy giúp em đưa ý kiến.”
Đối với bất kỳ ai, chờ đợi đều là điều khó chịu nhất.
Hiện nay đã trôi qua mấy ngày, ngay cả đại trưởng lão cũng ngồi không yên nữa, đi lên trên một cái cây đại thủ chọc trời dưới chân núi cách không xa ngọn núi có Long Chi Động.
Cây đại thụ này là một cây đại thủ lâu đời nhất ở Cửu Long Vực, thân cây cần 20 người ôm mới có thể miễn cưỡng ôm hết, không có ai biết nó rốt cuộc đã sống bao nhiêu năm.
Lúc này ở trên cây đại thụ, trên các cành đã có rất nhiều người, đều là người của chín đại gia tộc, có lão tổ, có gia chủ, cũng có lớp trẻ.
Đại trưởng lão tới, tự nhiên đều đứng dậy chào một tiếng.
Không có để ý những điều này, đại trưởng lão nhảy lên trên đỉnh của cây đại thụ này, ai cũng biết, vị trí này, chỉ có đại trưởng lão có tư cách ngồi xếp bằng, những người khác, cho dù trống, cũng không có ai dám đi lên đứng ở trên đó dù chỉ là một giây.
Từ góc độ này, mây mù dường như vờn quanh, một khi Long Chi Động phát ánh sáng, có thể lập tức nhìn thấy rõ nhất.
Ngồi xếp bằng, đại trưởng lão ngẩng đầu nhìn bầu trời, mắt dường như nhìn thẳng vào cửa động.
“Hơn chín ngày rồi, Sở Vĩnh Du, ngay cả tôi cũng có hơi không ngồi yên nữa rồi.”
Chín ngày là khái niệm gì, theo ký ức của ông ta, không, hoặc nói là theo ghi chép trong lịch sự thì không có ai bước vào Long Chi Động và ở lâu như vậy, trong đó, cũng bảo gồm Tam thánh bọn họ.
Đột nhiên, sắc mặt của đại trưởng lão thay đổi, cả người kinh hãi đứng dậy.
“Không! Có một người, từng có một người...”
Không biết bao nhiêu năm trước, có một lần ông ta nổi hứng, giẫm lên lí thú đi tới cửa Long Chi Động, phát hiện có một người đứng ở đó, một thanh niên mà ông ta trước giờ chưa từng gặp.
Lúc đó, đại trưởng lão đã bị dọa, bởi vì muốn tới Long Chi Động, chỉ có thông qua nơi đó ở tầng cao nhất của Long Môn, sau đó giẫm lên lí thú mới được.
Nhưng ông ta luôn ở trong phòng, chưa từng thấy bất kỳ ai, vậy thì người thanh niên này làm sao mà qua được?
“Nhiều năm trôi qua như vậy, vậy mà không có một ai số song cửu xuất hiện, nhân tài nước R, thật là ít ỏi, xem ra mình nên tiếp tục đi ngủ một giấc.”
Câu nói này chính là người thanh niên đó nói, từ đầu tới cuối, người thanh niên đều không hề liếc nhìn đại trưởng lão, dứt lời thì cả người nhảy từ trên đỉnh núi xuống, trong nháy mắt không thấy bóng dáng đâu.
Từ đó về sau, đại trưởng lão cũng không có thấy người thanh niên thần bí đó nữa.
Mà bây giờ, ông ta nghĩ tới câu nói đó, là bởi vì qua một tiếng nữa, Sở Vĩnh Du tiến vào Long Chi Động sẽ được chín ngày chín đêm.
Mà đây... liệu có phải là số song cửu trong miệng người thanh niên đó không?
“Ông đoán không sai.”
Giọng nói đột nhiên vang lên, đại trưởng lão bỗng phát hiện bên cạnh có thêm một người.
“Đạo Không?”
Không sai, người đột nhiên xuất hiện này chính là lão đạo của Phiền Văn Quan, Đạo Không.
Quen biết Đạo Không, ông ta cũng là thông qua Phong thánh Vô Phong Tử mà quen biết, chỉ biết lão đạo này rất mạnh, rất thần bí, cái khác thì không biết.
“Đạo Không, lời vừa rồi ông nói là có ý gì? Cái gì nói là tôi đoán không sai?”
Đạo Không ngẩng đầu nhìn đám mây, lẩm bẩm.
“Tiến vào Long Chi Động, ở đó tròn song cửu, mới là võ giả chi cực thật sự, nhưng đồng thời, nguy hiểm cũng lớn tới mức không thể tưởng tượng, chín ngày chín đêm, phải vừa hay chín ngày chín đêm, nhiều hơn một phút...”
Đại trưởng lão sốc.
“Nhiều hơn một phút thì làm sao?”
“Nhiều hơn một phút, Sở Vĩnh Du mãi mãi cũng không ra ngoài được.”
Cái gì!
Trầm ngâm một lát, đại trưởng lão nhìn Đạo Không, trong ánh mắt tràn ngập sự khó hiểu.
“Đạo Không, ông giống như lão Bàn không biết xấu hổ nợ tiền tôi? Có thể đoán được tương lai, nhìn thấu trong lòng tôi nghĩ gì?”
Lúc đó, đại trưởng lão không nói gì cả, toàn bộ đều nghĩ trong lòng, Đạo Không vậy mà có thể phát hiện?
Khẽ lắc đầu, Đạo Không thở dài.
“Lão đạo chẳng qua chỉ là sống lâu hơn, đi trên con đường khác với võ giả các ông mà thôi, huống hồ lấy tôi ra so sánh với Dự Thần, quá coi thường bần đạo rồi.”
Dự Thần? Đây là lần đầu tiên đại trưởng lão biết tên húy của Bàn lão giả, sư phụ của Tôn Tiểu Bàn, không, hoặc nói rõ ràng thì là một danh hiệu mà thôi.
Cũng biết rõ Đạo Không không muốn nói nhiều nữa, đại trưởng lão cũng không hỏi nữa, tuy sự việc quan trọng, nhưng nếu như Sở Vĩnh Du không ra ngoài được, vậy thì người tổn thất lớn nhất, vẫn là sư phụ Phong thánh Vô Phong Tử của cậu ta.
Những người bên dưới tuy rất ngạc nhiên khi thấy bên cạnh đại trưởng lão có thêm một người đứng cạnh, nhưng bọn họ đương nhiên cũng không dám hỏi nhiều thêm một câu.
Thời gian, chầm chậm trôi qua như vậy, những người khác không biết gì thì vẫn mang tâm thái bình thường.
Nhưng đại trưởng lão, trên trán lại bắt đầu toát mồ hôi.
Còn 30 giây, chỉ thiếu 30 giây nữa là tròn chín ngày chín đêm.
Trong tầm mắt không có xuất hiện bất kỳ thứ gì.
Mọi thứ vẫn tĩnh mịch như vậy, có lẽ cũng sẽ mãi tĩnh mịch tiếp.