“Gia tộc Thác Bạt, có tính là ẩn cư rừng núi không.”
Nam Cung Vô Phong cười nói.
“Đối với bác mà nói không hề quan trọng, chỉ cần có thể biết tin tức liên quan đến nội vực Cửu Long vực, hoàn thành nguyện vọng của tổ tiên thì không tiếc gì hết.”
Đương nhiên Sở Vĩnh Du hiểu Nam Cung Vô Phong rất cố chấp về việc này, ông cũng đã nói là nội vực Cửu Long vực vô cùng nguy hiểm, không đến thực lực nhất định thì có tới cũng làm chuyện vô ích mà thôi, chỉ là...
Dọc theo con đường núi nhỏ, đi không bao lâu liền sắp đến đình viện cổ to lớn.
Cửa chính màu đỏ huy hoàng, có một lão già đứng ở đó, ngoại trừ lưng hơi còng xuống, mái tóc hoa râm thì tinh thần không phải là tệ.
“Vô Phong.”
Lão già này tất nhiên là Thác Bạt Dã, lão tổ của gia tộc Thác Bạt, nhìn thấy Nam Cung Vô Phong làm như là nhìn thấy người thân của mình.
“Nam Cung Vô Phong kính chào Thác Bạt tiền bối.”
Hai tay ôm quyền hành lễ, nụ cười trên mặt của Thác Bạt Dã lại biến mất.
“Sao vậy? Bây giờ Thác Bạt Dã tôi đã luân lạc đến mức ngay cả một vãn bối của gia tộc Nam Cung các người cũng không cần phải chào hỏi à?”
Nguyên nhân của lời nói này đương nhiên là do Sở Vĩnh Du lạnh nhạt đứng ở đằng kia.
Nam Cung Vô Phong cũng không có cách nào với Sở Vĩnh Du, trực tiếp im miệng không nói, mà Sở Vĩnh Du lại lên tiếng.
“Kính già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp của quốc gia chúng tôi, nhưng mà lúc này tôi có chuyện nhất định phải nói cho rõ, nếu không thì cái lễ này không cần thiết phải làm.”
Cái gì? Thác Bạt Dã nhíu mày.
“Được lắm, tôi cũng phải nghe một chút vấn đề mà tên tiểu bối này đang nói là chuyện gì?”
Không cần Sở Vĩnh Du tiếp tục, Thác Bạt Diệu Huy đã sớm không thể nhẫn nại được, vội vàng lên tiếng.
“Ông nội, anh ta là Sở Vĩnh Du, trong cái nghề mà cháu đang kinh doanh thì anh ta là một nhân vật chủ chốt ở tỉnh Hương.”
Không cần phải nói nhiều, đương nhiên Thác Bạt Dã hiểu rõ, trên mặt lại nở nụ cười.
“Hóa ra là chuyện này, con đường phát tài có gì không ổn à?”
Sở Vĩnh Du trầm giọng trả lời.
“Hoạt động phi pháp đương nhiên là không ổn, tôi không thấy thì không nói, nhưng mà thấy rồi thì đương nhiên không thể bỏ qua, nhất là hoạt động phi pháp như thế này đã hại chết không ít người.”
Dựa theo tư liệu kiểm chứng mà anh đã nhận được, ở một trường đấu thú nào đó ở nước R, thậm chí trước đó đã xảy ra sự kiện động vật biến dị bạo động, con số tử vong đạt đến năm mươi ba người, đủ để thấy mức độ nguy hiểm.
Nheo mắt lại, Thác Bạt Dã nhìn Sở Vĩnh Du.
“Ồ, vậy dựa theo lời cậu nói, bây giờ nên làm gì đây?”
“Chuyển Thác Bạt Diệu Huy cho đội điều tra sự cố đặc biệt xử lý, trả lại số tiền đã lừa gạt, những người tham gia đều phải nhận chế tài của pháp luật.”
Thấy Sở Vĩnh Du quả quyết như vậy, sắc mặt của Thác Bạt Dã thì khó coi.
“Nam Cung Vô Phong, đây chính là thái độ đến nhà chào hỏi của cậu đấy à, mặc dù là tôi mời, gia tộc Nam Cung được nâng lên làm gia tộc đứng đầu ở nước R, nhưng đừng quên có rất nhiều thứ không phải giống như là bề ngoài, có hiểu chưa. Nhất là người trẻ tuổi vẫn nên thu lại một chút mới tương đối tốt.”
Nam Cung Vô Phong vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn thấy Sở Vĩnh Du đột nhiên bước lên một bước, khí thế lan tràn quanh người.
“Cho dù ngày hôm nay tôi không lấy vũ lực cá nhân để áp chế, nhưng các người cũng phải làm theo những lời mà tôi đã nói. Nếu không, tôi sẽ lập tức nhắm vũ khí có tính hủy diệt vào gia tộc Thác Bạt các người, đến lúc đó muốn cái gì cũng muộn rồi.”
Lời nói của Sở Vĩnh Du làm tất cả những người gia tộc Thác Bạt có mặt ở đây đều kinh ngạc, không thể không nói, Sở Vĩnh Du lúc này quả thật cuồng vọng đến cực hạn.
“Haha, thú vị đó, rất thú vị. Gia tộc Thác Bạt chúng tôi đã nhiều năm rồi chưa rời núi, đúng là không biết tin tức gì ở bên ngoài, nhưng mà cũng không phải là bất cứ người nào cũng có thể đến đây giương oai. Nam Cung Vô Phong, cậu xác định buổi hẹn trò chuyện vào ngày hôm nay phải biến thành một trận chiến?”
Đến nước này rồi mà Nam Cung Vô Phong vẫn không nói chuyện, ông ta có sự tin tưởng tuyệt đối với Sở Vĩnh Du, hơn nữa ông ta hiểu rất rõ từ xưa đến nay Sở Vĩnh Du sẽ không làm chuyện gì mà không nắm chắc, hoặc là nói sẽ không làm loạn.
Sở Vĩnh Du lấy điện thoại ra bấm một dãy số điện thoại.
“Vị trí của tôi, vĩ độ Bắc... ngắm chuẩn nơi này, chờ lệnh tôi..."
Cúp điện thoại, biểu cảm của Sở Vĩnh Du lại bình tĩnh như thường.
“Không tệ, tín hiệu ở chỗ của các người vẫn rất tốt, một câu hỏi cuối cùng, Thác Bạt Dã, ông thật sự muốn vì một tục nhân mà làm liên lụy đến cả gia tộc đúng không? Không nói đến những cái khác, bất cứ một gia tộc nào trở thành gia tộc lớn thì đều có những chuyện lén lút, nhưng mà không có ai điều tra mà thôi, ông thật sự dự định đi đến bước cuối cùng?”
Khí kình quanh người Thác Bạt Dã bộc phát, sự hung tàn lóe lên trong đôi mắt.
“Từ đó đến giờ chưa có ai dám uy hiếp gia tộc Thác Bạt tôi như thế, nếu như Nam Cung Vô Phong đã không lên tiếng, vậy thì thằng nhóc này phải chôn ở đây vậy.”
Thác Bạt Diệu Huy ở bên cạnh cười cười, Sở Vĩnh Du, ông đây không cần phải châm ngòi thổi gió, mẹ nó, mày tự tìm đường chết rồi, đến nhà của bọn tao mà còn dám cuồng vọng như thế, đúng là muốn chết.
Từ đầu đến cuối Thác Bạt Mộc Khôn đều nhíu mày, không biết là trong lòng đang suy nghĩ cái gì, đương nhiên cho dù có nghĩ thì cũng không dám nói ra, bởi vì dưới tình huống ông cụ đã quyết định thì ông ta không có quyền để nói chuyện.
Lúc đang giương cung bạc kiếm, cuộc chiến hết sức căng thẳng, đột nhiên lại có một ông cụ chớp mắt liền đến.
“Lão tổ, tam lão gia gọi đến, là chuyện khẩn cấp.”
Trong nháy mắt khí tức quanh người Thác Bạt Dã liền thu liễm lại, có thể để lão tam nói thành chuyện khẩn cấp, ông ta cũng không thể lạnh nhạt, lập tức cầm lấy điện thoại di động.
“Lão tam, sao vậy?”
“Ba, con còn đang muốn hỏi ba đây, có chuyện gì vậy? Tại sao lại có vũ khí mang tính hủy diệt ngắm ngay vào gia tộc Thác Bạt chúng ta, may mà con đang ở trụ sở, nếu không thì sẽ không biết chút tin tức nào hết, từ tọa độ này là phạm vi bao trùm cả gia tộc.”
Cái gì.
Lúc này, trong mắt Thác Bạt Dã là sự chấn động trước nay chưa từng có, nhìn chòng chọc vào Sở Vĩnh Du, thật lâu sau mới lên tiếng.
“Là một người tên là Sở Vĩnh Du kêu nhắm vào nơi này, không nghĩ tới... là thật.”
Có thể nghe thấy lão tam ở đầu dây bên kia điện thoại hít vào một ngụm khí lạnh.
“Sở Vĩnh Du hả? Ba, cậu ta là chiến thần nước R có quyền lực chí cao vô thượng, sao ba lại đối đầu với cậu ta vậy? Chỉ cần cậu ta ra lệnh một tiếng, cho dù con là lãnh đạo tối cao ở căn cứ đi nữa thì cũng không có cách nào ngăn chặn, nếu như quả thật phóng tên, vậy thì số người còn sống sót ở gia tộc không đến mười người.”
Hít một hơi thật sâu, tay trái đang nắm điện thoại của Thác Bạt Dã chậm rãi buông ra.
“Ta biết nên làm như thế nào rồi.”
Sống ở nước R đương nhiên Thác Bạt Dã hiểu cái gì nên làm cái gì không nên làm, cho nên cữ một vài người trong gia tộc vào các bộ phận quan trọng khác nhau, quyết định này giúp ông ta có thể tránh được những rắc rối trong tương lai, nhưng mà ông ta không ngờ đến lại có chuyện nghiêm trọng như vậy xuất hiện.
Điện thoại cúp máy, Thác Bạt Dã nhìn Sở Vĩnh Du, thật lâu sau mới mở miệng phun ra mấy chữ.
“Được lắm, cậu... thắng rồi.”