Gần như là lời nói của Tưởng Thanh Khôn vừa mới dứt, âm thanh của Lục Côn liền lập tức vang lên ngay sau đó, Tưởng Thanh Khôn ở trong phòng bao số một tức giận đập nát ly rượu đỏ.
Trùng hợp là lúc này ông già kia cũng đã trở về, lạnh mặt nói.
“Cậu chủ, đối phương có cùng độ tuổi với cậu, trông rất là phách lối và cuồng vọng, dường như là căn bản cũng không đặt cậu và nhà họ Tưởng của chúng ta vào trong mắt.”
Tưởng Thanh Khôn nghiến răng nghiến lợi, cả người đều đang trong trạng thái nổi giận, phải biết là nguồn tài chính mà anh ta có thể huy động được cũng chỉ có một nghìn năm trăm tỷ, đây là toàn bộ sự ủng hộ của ba anh ta cho anh ta, nếu không thì thậm chí ngay cả nguồn tài chính một nghìn năm trăm tỷ cũng khó mà lấy ra được.
Bỏ ra vốn liếng nặng nề như thế đặc biệt chạy đến tỉnh thành để chờ đợi với ông hai của anh ta cả một tuần, vừa đánh cờ rồi lại câu cá, chỉ chờ đến lúc biệt thự Hồ Tâm hoàn thành bước cuối cùng là được rồi, sau đó nửa đường xuất hiện một tên là Sở Vĩnh Du.
“Được lắm, ông đây cũng muốn xem xem cậu có thể bỏ ra hơn một nghìn năm trăm tỷ để mua biệt thự hay là không.”
Dứt lời, trực tiếp hô lên cái giá một nghìn năm trăm tỷ.
Lúc này người ở phía dưới đều đã hoàn toàn điên hết rồi, một nghìn năm trăm tỷ đến mua một căn biệt thự? Cho dù là biệt thự Hồ Tâm ở Vân Vụ Chi Hải, nếu như đặt ở một nơi như là Vân Kinh Thiên Hải thì đáng giá, vấn đề chỉ là ở tỉnh thành, bỏ ra một nghìn năm trăm tỷ để mua một căn biệt thự quả thật có chút quá mức điên cuồng rồi đó.
“Một nghìn năm trăm ba mươi tỷ.”
Sở Vĩnh Du kêu giá làm cho Tưởng Thanh Khôn thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, đây là đang rõ ràng nói cho anh ta biết rằng mặc kệ anh có ra cái giá bao nhiêu, tôi cũng sẽ ra giá cao hơn anh, cao hơn ba trăm tỷ cũng được, cao hơn ba nghìn tỷ cũng được.
“Đáng chết!”
Tưởng Thanh Khôn nổi giận, trực tiếp đập nát đồ vật ở trong phòng, sau đó đi về phía cửa.
“Chúng ta đi, nếu như anh ta có thể còn sống nhìn thấy mặt trời ngày mai, ông đây sẽ không mang họ Tưởng nữa.”
Sở Vĩnh Du anh có thể bỏ ra mấy nghìn tỷ chỉ để mua một căn biệt thự, có là đồ ngu cũng biết tuyệt đối không phải là người thường, nhưng mà vấn đề này Tưởng Thanh Khôn căn bản sẽ không suy nghĩ tới, bây giờ anh có tài giỏi hơn nữa, gia cảnh có thâm hậu hơn nữa, anh ta là người nhà họ Tưởng ở Thiên Hải, chỉ dựa vào điểm này nên anh ta cũng không sợ bất cứ cái gì.
Lúc này, thật lâu sao mà người đấu giá không nghe thấy âm thanh truyền ra từ trong căn phòng số một, cũng biết chuyện đã qua một đoạn thời gian rồi. Một nghìn năm trăm ba mươi tỷ, con số này làm cho anh ta muốn bùng nổ cảm xúc.
“Còn có ai ra giá cao hơn một nghìn năm trăm ba mươi tỷ nữa không?”
Những người trong các căn phòng khác bây giờ đều còn chưa phản ứng lại kịp, đồng loạt suy đoán rốt cuộc là người trong căn phòng bao số hai là người ngầu tới cỡ nào vậy, thế mà ngay cả lời cảnh cáo của nhà họ Tưởng cũng coi thường, trực tiếp tham dự vào cuộc đấu giá còn không nói, thế mà lại đối chọi gay gắt với Tưởng Thanh Khôn, chỉ sợ là lần này tỉnh thành sẽ xảy ra chuyện lớn. Mặc dù Tưởng Thanh Khôn không tiếp tục ra giá nữa, nhưng mà anh ta có thể từ bỏ ý đồ được à? Làm sao có thể được!
“Một nghìn năm trăm ba mươi tỷ lần thứ ba, thành giao.”
Trong khoảnh khắc người dẫn đấu giá gõ cái búa, toàn bộ những người trong đại sảnh đều đứng lên vỗ tay, ánh mắt nhìn về phía căn phòng số hai, mặc dù không biết ở bên trong là người nào đang ngồi đó, nhưng mà ít ra ngày hôm nay cũng đã cho bọn họ nhìn thấy được cái gì gọi là tài lực hùng hậu chân chính.
Trên đường đi đến phòng nghỉ khách quý của phòng đấu giá, đại não Phương Cao Hải vẫn còn đang tung bay ở bên ngoài, cả gương mặt đều là sự lo lắng.
“Vĩnh Du, tôi nói thật đó, cậu suy nghĩ lại một lần nữa đi, đây chính là nhà họ Tưởng ở Thiên Hải, cậu tùy tiện tìm người hỏi thăm một chút liền biết nhà họ Tưởng kinh khủng tới cỡ nào, thật sự không phải là thứ mà cậu có thể đối phó được đâu.”
Biết là Phương Cao Hải có lòng tốt, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Không có chuyện gì đâu, cậu đừng để ý, tôi đã dám mua, thế thì tôi cũng không quan tâm nhà họ Tưởng cái gì hết, nếu như bọn họ muốn biến mất, thế thì cứ đến trêu chọc tôi đi.”
Phương Cao Hải trực tiếp ngây người tại chỗ, sự ngông cuồng của Sở Vĩnh Du đúng là đã làm cho anh ta cảm thấy kinh hãi, lại dám nói mấy lời như là để nhà họ Tưởng ở Thiên Hải biến mất quả thật làm cho người ta không thể tin được.
Nhân viên của Vân Vụ Chi Hải đã sớm mang đầy đủ tất cả các thủ tục đứng chờ, đợi sau khi Sở Vĩnh Du đưa tiền ký tên xong, ba căn nhà xem như đã tới tay, rốt cuộc trong lòng cũng đã yên tâm một chút. Tốt xấu gì cũng là công việc do vợ mình đã bàn giao, nếu như hoàn thành thì không có chuyện gì quan trọng hơn nữa.
Anh dự định ở lại một đêm, ngày mai sẽ trở về thành phố Phong, chờ sau khi công việc của Bạch Ông ở Hải Môn kết thúc rồi thì trực tiếp đi ra nước ngoài một chuyến để xem việc chữa trị chân cho ba vợ.
Cùng lúc đó, trong cửa hàng mà Ngu Thư Di đã thuê, người của công ty sửa chữa đều đã đến hết rồi, bắt đầu đo đạc và chuẩn bị làm việc, Ngu Thư Di với chú ba của cô ta ở một bên đều vô cùng nghiêm túc.
Lúc này, điện thoại lại vang lên, Ngu Thư Di nhìn thoáng qua, lập tức lên tiếng chào hỏi với chú ba của cô ta, sau đó đi ra ngoài.
Ở bên ngoài cửa hàng có một chiếc Audi Q8 đang đỗ ở đó, có một nam một nữ đang đứng ở bên cạnh xe, cô gái nhìn trông có vẻ rất ngại ngùng, hơn nữa số tuổi cũng không lớn lắm, tướng mạo của người phụ nữ coi như không tệ, nhưng mà hai đầu lông mày cứ luôn mang theo một loại kiêu ngạo.
“Chị Ngu."
Người trẻ tuổi tên là Quan Phấn, chính là người điên cuồng theo đuổi Ngu Thư Di, về phần cô gái ở bên cạnh, người đó chính là Hồ Hân lần trước đã phái hai tên đàn ông vạm vỡ che mặt đến tìm Ngu Thư Di gây phiền phức.
“Chị Ngu, tôi đã mang Hồ Hân đến đây, tôi đã dạy dỗ cô ấy rồi, sau này cô ấy tuyệt đối sẽ không tìm chị gây phiền phức nữa đâu.”
Quan Phấn có chút khẩn trương, trước khi chưa nhìn thấy Ngu Thư Di, anh ta thật sự không tin vào chuyện vừa gặp đã yêu, nhưng mà bây giờ anh ta đã không có cách nào kiềm chế mình được rồi.
Sau khi có những suy nghĩ tình yêu ngây thơ, anh ta đặc biệt thích loại cảm giác yêu đương với đàn chị, sau khi gặp Ngu Thư Di, cô ta hoàn toàn phù hợp với tất cả ảo tưởng đối với bạn gái ở trong lòng của anh ta, đương nhiên liền tóm lấy không chịu buông tay.
Nói xong, nhìn thấy Ngu Thư Di không nói gì, Hồ Hân cũng không mở miệng, sắc mặt của Quan Phấn trở nên lạnh lẽo.
“Hồ Hân, ba của cô đã dặn dò cô như thế nào, nói xin lỗi với chị Ngu đi.”
Hồ Hân oán hận trừng mắt nhìn Quan Phấn, lập tức nhìn về phía Ngu Thư Di, nhỏ giọng phun ra ba chữ.
“Tôi xin lỗi.”
Lúc này Ngu Thư Di mới lên tiếng.
“Cô có thể đi rồi đó, cô muốn theo đuổi Quan Phấn, tôi cũng chẳng xen vào đâu, nhưng mà mời cô sử dụng thủ đoạn bình thường, có hiểu không hả?”
Không tiếp tục nói cái gì nữa, Hồ Hân trực tiếp leo lên chiếc Audi TT dừng ở bên cạnh chiếc Audi Q8 đạp mạnh chân ga, sau đó nhanh chóng biến mất.
Trên con đường cái, chiếc Audi TT dừng xe lại, Hồ Hân nắm vuốt tay lái.
Nhà của Quan Phấn còn lợi hại hơn nhà cô ta, cho nên Quan Phấn trực tiếp tìm được ba của cô ta nên mới có chuyện nói xin lỗi như ngày hôm nay.
“Tôi sẽ không bỏ qua đâu, tôi với Quan Phấn chính là một đôi trời cao tác hợp, Ngu Thư Di, có cái loại gái hèn hạ như cô, cô là người chen chân vào, lần trước tôi đã cảnh cáo sẽ hủy hoại nhan sắc của cô, thế mà cô lại không chịu nghe, vậy tôi sẽ cho cô hoàn toàn biến mất, cô cứ chờ đó đi.”
Ngay lối vào ở cửa hàng, Ngu Thư Di nở nụ cười với Quan Phấn.
“Ha ha, biểu hiện không tệ, cho phép tối nay cậu ăn cơm với tôi, giới thiệu cậu quen biết với vài bạn bè của tôi.”
Nghe nói như vậy, Quan Phấn giống như là một đứa nhỏ kích động nhảy dựng lên, đây là lần đầu tiên Ngu Thư Di đồng ý ăn cơm với anh ta, hơn nữa còn muốn giới thiệu cho bạn bè quen biết, nói rõ cái gì? Mặc dù vẫn còn chưa đồng ý nhưng mà ít ra cũng đã để anh ta bước chân vào mối quan hệ của Ngu Thư Di.
Ở một bên khác, nhà họ Tân.
Bốp!
Tưởng Thanh Khôn tát một bàn tay lên trên mặt của ba Tân Tằng, giọng nói lạnh đến cực hạn.
“Dựa vào nhà họ Tân của các người cũng dám đối nghịch với ông đây, là ai cho các người thể diện vậy?”
Bị đánh một bàn tay, ba của Tân Tằng không có bất kỳ phản kháng gì, ngược lại còn muốn cười theo, ông nội Tân Tằng đứng ở một bên vội vàng nói.
“Cậu Tưởng, cậu hiểu lầm rồi, cái phòng bao đó là của chúng tôi tặng cho Sở Vĩnh Du, thế lực của cậu ta ở tỉnh Hương rất mạnh, chúng tôi thật sự không thể trêu vào được.”
Sở Vĩnh Du? Tưởng Thanh Khôn nhíu mày, nói với ông già ở bên cạnh.
“Ông đi một chuyến mang cái tên Sở Vĩnh Du đó tới đây cho tôi, cho hắn ta biết nhà họ Tưởng ở Thiên Hải chúng ta là quái vật khổng lồ như thế nào.”