Người đàn ông trung niên bị áp giải đến trực tiếp ngã quỵ xuống đất, nước mắt lưng tròng.
"Anh Sở! Xin anh tha cho tôi, tôi thật sự không biết!”
"Câm miệng!"
Ba!
Báo Đốm tát một cái, vô cùng tàn nhẫn.
Phương Cao Hải thực sự chết lặng khi nhìn thấy cảnh này, cho tới bây giờ anh ta chưa từng trải qua hoàn cảnh thế này, giống như phim Hồng Kông đó, nhất là Sở Vĩnh Du ngồi ở trên ghế sa lon ra lệnh, phong thái của anh như cách xa tám trăm mét.
"Ai muốn đối phó với bạn của tôi?”
"Hồ Hân! Con gái út Hồ Hân của nhà họ Hồ trong tỉnh thành, cô ta cho tôi ba mươi triệu, mượn mấy người ở chỗ tôi, tôi đã đồng ý, anh Sở, tôi thật sự không biết cô ta dùng người của tôi đến để đối phó với bạn của anh, nếu không, cho tôi mười lá gan thôi cũng thật sự không dám!”
Quay đầu, Sở Vĩnh Du nhìn về phía Ngu Thư Di nói.
"Cái tên Hồ Hân này, cậu có ấn tượng không?"
Sắc mặt Ngu Thư Di có chút khó coi, nói.
"Có, lần trước cậu nhóc theo đuổi tôi đến tặng hoa cho tôi, sau đó Hồ Hân kia liền xuất hiện, cảnh cáo tôi không được phép tiếp xúc với cậu ta nữa, nếu không sẽ dùng axit sunfuric để hủy dung tôi, tôi tự hỏi, Hồ Hân hình như cũng chỉ mới tốt nghiệp đại học, sao có thể tàn nhẫn như vậy, bây giờ xem ra, thật sự là nói được làm được!”
Đến đây, Sở Vĩnh Du khoát tay.
"Báo Đốm, ra ngoài đi, điều tra rõ ràng, nếu như thật sự ông ta không biết thì tùy tiện thu thập một chút là được.”
"Rõ!"
Nghe nói như thế, người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm, người ta đều nói anh Sở nói lỹ lẽ, hôm nay xem như thật sự đã nhìn thấy được.
Khi căn phòng lần nữa trở về trạng thái yên tĩnh, Sở Vĩnh Du nhìn về phía Phương Cao Hải cười nói.
"Cao Hải, đừng quan tâm, tạm thời có một vài việc, nhất định phải xử lý một chút!”
Phương Cao Hải cường ngượng ngùng.
"Vĩnh Du, tôi... Tôi không ngờ, cậu cũng có quan hệ với những người này.”
Đến bây giờ, anh ta đã hiểu rõ thân phận của Sở Vĩnh Du, chẳng trách có thể dự định mua biệt thự ở Vân Vụ Chi Hải, tình cảm là bước vào phạm vi mặt tối của xã hội, hơn nữa nhìn dáng vẻ địa vị của anh hẳn là rất cao.
Sở Vĩnh Du cũng lười giải thích, anh nhận thức Phương Cao Hải, đương nhiên sẽ không quan tâm đến việc cho anh ta nhìn thấy một vài thứ.
"Đúng rồi Thư Di, chờ ngày mai tôi đấu giá biệt thự, tôi sẽ cho người đến chào hỏi nhà họ Hồ!”
Nhưng Ngu Thư Di lại khoát tay.
"Không được, tên nhóc kia không phải quyết tâm nếu không phải tôi sẽ không cưới sao? Đi, tôi sẽ nói cho cậu ta biết, nếu như ngay cả chuyện này cậu ta cũng không xử lý được, vậy thì sau này thật sự không cần đến tìm tôi nữa.”
Đồ ăn và rượu đã được bưng lên, ba người rất nhanh tiến vào trạng thái, có thể ở cùng bạn học ăn uống vui vẻ như vậy, đây cũng là lần đầu tiên của Sở Vĩnh Du.
"Tôi... Tôi vẫn chưa say! Con mẹ nó chứ tôi chưa say, Vĩnh Du... tôi... Chúng ta tiếp tục uống!"
Mười một giờ đêm, Sở Vĩnh Du một tay đỡ Phương Cao Hải, một tay đỡ Ngu Thư Di ra khỏi KTV, Phương Cao Hải còn hét lên, thật sự là uống quá nhiều, mà Ngu Thư Di, lại uống đến mức không nói lời nào, đã hoàn toàn ngủ say.
"Anh Sở! Anh Báo kêu tôi ở đây đợi anh!”
Bên cạnh một chiếc xe Mercedes – Benz, Báo Đốm để lại một người ở lại vội vàng đến đón.
"Ừm."
Lên xe, Ngu Thư Di được đưa về nhà trước, sau đó mới đến khách sạn mà Phương Cao Hải đã nói trước khi uống rượu, tên này giống như biết chắc chắn mình sẽ phải uống nhiều nên đã báo địa điểm trước.
Trên đường, Phương Cao Hải còn lẩm bẩm một mình.
"Mẹ, mẹ hãy đợi, cho chắc chắn sẽ chuộc ba về, con... Con còn thiếu một chút, một chút nữa là được rồi!”
Câu nói này, Sở Vĩnh Du để trong lòng, dự định đến ngày mai sẽ hỏi Phương Cao Hải một chút xem trong nhà đã xảy ra chuyện gì.
Ngày hôm sau, khi Sở Vĩnh Du ngồi xe của Lục Côn xuất hiện ở cổng phòng đấu giá, vừa xuống xe, Phương Cao Hải liền xuất hiện.
"Vĩnh Du, hôm qua thực sự ngại quá, thật sự uống nhiều quá, mới dậy được một lúc!”
Sở Vĩnh Du cười nói.
"Không sao, cậu uống rượu xong cũng không nháo, tửu lượng rất tốt nha!”
Nói đến đây, Sở Vĩnh Du liền nghĩ những lời nói mà tối hôm qua Phương Cao Hải đã lẩm bẩm ở trên xe.
"Đúng rồi, Cảo Hải, trong nhà cậu có phải có người xảy ra chuyện gì không? Tôi có thể giúp được gì không?”
Hơi sững sờ, Phương Cao Hải biết là mình say rượu nên lỡ lời, rõ ràng trong mắt có một tia buồn bã lướt qua, sau đó lập tức cười nói.
"Không cần, tôi sắp giải quyết được rồi!”
Nhưng trong lòng anh ta lại bổ sung thêm một câu, Vĩnh Du, nơi đó không phải những người như chúng ta có thể giải quyết.
"Cậu đi vào trước, tôi còn phải chào hỏi hai người.”
"Được."
Đi thẳng đến phòng VIP số 2, Lục Côn nhiệt tình mở cửa phòng ra, đồng thời nghi ngờ nói.
"Là gia tộc số một của tỉnh thành, nhà họ Tân ngay cả một phòng riêng cũng không đặt trước? Có chút kỳ lạ!”
Sở Vĩnh Du không nói gì thêm, mà là gửi tin nhắn Zalo cho Đồng Ý Yên, kêu cô có thời gian rảnh, chọn nhà ở cho ba mẹ, dù sao phong cách trang trí bên trong mỗi căn biệt thự đều hoàn toàn khác nhau.
Nhưng một giây sau, Đồng Ý Yên liền gọi điện thoại đến.
"Vĩnh Du, anh tự xem và mua là được rồi, ba mẹ cũng không chú ý nhiều thứ như vậy!”
"Được, anh biết rồi!”
Phòng riêng đều ở trên tầng hai, tấm kính trước mặt cũng bí mật, bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài lại không nhìn thấy bên trong.
Từ nơi này nhìn qua, những người trong đại sảnh đã sắp đầy.
Lúc này, điện thoại của Sở Vĩnh Du lần nữa vang lên, là Phương Cao Hải gọi tới.
"Vĩnh Du, cậu ở đâu, sao tôi không tìm thấy cậu?”
"Tôi ở phòng VIP số 2.”
Tiếng nói vang lên, Phương Cao Hải im lặng một lúc mới lên tiếng.
"Được, tôi đi tìm cậu, dù sao thì tôi cũng không có việc gì để làm.”
Cúp điện thoại, ở một nơi nào đó trong đại sảnh, trong lòng Phương Cao Hải rung động vô cùng.
Anh ta đến đây để giám sát việc mua bán của Vân Vụ Chi Hải, đương nhiên tất cả tin tức đều nắm rõ như lòng bàn tay, theo như anh ta biết, phòng VIP số 2 đã được nhà họ Tân, gia đình giàu có nhất trong tỉnh thành đặt, tại sao bây giờ, người ngồi bên trong lại là Sở Vĩnh Du, bạn học cũ của anh ta?
Có vẻ như người bạn học cũ này của anh ta còn thần bí hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bản thân anh ta.
Tiến vào phòng VIP số 2, Phương Cao Hải cười nói.
"Vĩnh Du, đừng nói với tôi là cậu chuẩn bị mua biệt thự giữa hồ nhé?”
Sau khi nhìn thấy Sở Vĩnh Du gật đầu, Phương Cao Hải lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, muốn mua biệt thự giữ hồ, đây chính là phải chuẩn bị ít nhất mấy trăm tỷ, người bạn học cũ này của mình, rốt cuộc là đang làm gì?
Một lúc lâu sau, anh ta mới mở miệng nói thêm lần nữa.
"Những phòng khác đều là gia đình giàu có của tình thành, duy chỉ có phòng số một này, ngay cả tôi cũng không biết là thần thánh phương nào, nếu như Vĩnh Du cậu thật sự muốn mua, vậy người trong phòng số một chắc chắn là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của cậu.”
Cùng lúc đó, ở trong phòng riêng số một, một thanh niên ngồi trên ghế salon, trên mặt mang nụ cười nhàn nhàn, một cụ già đang đứng bên cạnh.
"Ông Hai quanh năm sống ở tỉnh thành, vẫn luôn không chịu trở về gia tộc, lần này sắp đến đại thọ, thật vất vả mới đồng ý chuyển đến nơi khác, Tưởng Thanh Khôn tôi sao có thể bỏ lỡ cơ hội lần này chứ, ha ha, đồ vật trong tay ông Hai, chờ đến khi tôi lấy được biệt thự giữa hồ, nhất định sẽ để lại cho tôi!”
Ông cụ bên cạnh cười gật đầu.
"Vậy dĩ nhiên sẽ là của cậu chủ."
Nụ cười của Tưởng Thanh Khôn càng thêm sâu, ý lạnh trong mắt lấp lóe.
"Đều đã cảnh cáo những người ở trong phòng khác rồi chứ?”
"Đều đã cảnh cáo, cậu chủ yên tâm, không có ai dám cạnh tranh biệt thự giữa hồ với ngài!”
Vậy là tốt rồi, biệt thự giữa hồ, tôi nhất định phải có được.