“Hôm nay triệu tập mọi người đến đây là bởi vì danh sách kế tiếp rơi ở trên đầu của môn phái chúng ta, cho dù ai đi đi nữa thì cũng phải thương lượng.”
Người ngồi ở vị trí chủ vị là một người già, nói là người già nhưng mà dáng người lại vô cùng vạm vỡ, hơn nữa còn mặc một bộ quần áo màu xám không có tay, cánh tay lộ ra ngoài có đầy cơ bắp, thật sự quá mức kinh khủng, cùng với vẻ già nua ở trên mặt vô cùng không cân đối.
Ông ta chính là thái thượng trưởng lão Bàn Sơn môn, là một lão quái vật có thực lực kinh khủng.
“Hừ, Bàn Sơn ít nói nhảm giùm đi. Sở dĩ tôi đến đây chính là đến để đánh nhau, ai đánh thua thì người đó đi, chuyện đơn giản như cọng lông thôi?”
Một ông già thấp bé ở bên cạnh mở miệng nói, dường như là tính tình vô cùng nóng nảy.
“Tôi cũng đồng ý, đến đó đều cửu tử nhất sinh, ai mà chủ động xin đi cơ chứ.”
“Không sai, tôi cũng có suy nghĩ như thế.”
Một bà lão duy nhất trên tay cầm một cây phất trần, hai mắt khép hờ, lúc này cũng chậm rãi mở miệng.
“Cần gì phải nổi giận tổn thương hòa khí lẫn nhau, vẫn nên sử dụng một phương pháp hài hòa hơn đi.”
Ông già thấp bé lên tiếng trước cười lạnh nói.
“Tiên Khách Nam Thái, đừng có giả vờ như hiền lành lắm, dựa theo ý của tôi, bà đi đi. Hiện tại môn phái của bà đã tàn lụi hết rồi, chỉ còn sót lại có một khối gỗ mục là bà thôi, còn chúng tôi gia đại nghiệp đại, có nhiều người như vậy cần phải bồi dưỡng, bà chính là người thích hợp nhất.”
Bốp!
Bà lão mở mắt ra, một luồng khí tức bao trùm Bàn Sơn điện.
“Chân ngắn, ông có muốn đánh hai chiêu với khối gỗ mục này không, từ đầu đến cuối Tiên Khách Nam Thái tôi tin tưởng vững chắc là truyền nhân của tôi chắc chắn sẽ xuất hiện, cho nên lần này chắc chắn không phải là tôi đi.”
“Đến đây, ai sợ ai chứ.”
Mắt thấy tình hình giương cung bạc kiếm, Bàn Sơn ngồi ở vị trí chủ vị mở miệng nói.
“Được rồi, đánh nhau đương nhiên là biện pháp giải quyết vấn đề duy nhất, nếu đã như vậy, đi qua bên kia đánh đi, ai là người đứng chót thì người đó đi.”
Đúng lúc này năm người đều nhìn về phía lối vào đại điện, Sở Vĩnh Du dẫn theo Đồng Ý Yên bước vào.
“Sở Vĩnh Du?”
Có một âm thanh vang lên, là một người trẻ tuổi đứng sau ông già tên là chân ngắn lên tiếng nói.
Nghe thấy âm thanh nhìn thoáng qua, Sở Vĩnh Du cũng hơi kinh ngạc, thế mà lại gặp Vương Minh Minh ở đây, con trai của Vương Quả, là kẻ thù của Kim Đào.
Vậy xem ra ông già lùn là sư phụ của anh ta.
“Sở Vĩnh Du? Đồ nhi ngoan, cậu ta chính là Sở Vĩnh Du, kẻ thù giết ba của con đó à?”
Chân ngắn hỏi một câu, Vương Minh Minh vội vàng gật đầu, đôi mắt đỏ ngầu. Lần đó đại sư huynh bị Sở Vĩnh Du khống chế, sau khi trở về bẩm báo với sư phụ, quả nhiên sư phụ cưng chiều anh ta vô cùng, nói là xử lý xong chuyện nào đó thì sẽ đi giết Sở Vĩnh Du.
Bây giờ Sở Vĩnh Du đột nhiên lại xuất hiện, có được tính là ý trời không nhỉ.
Đang muốn mở miệng, đột nhiên tay phải của chân ngắn, sư phụ anh ta lại giơ lên, ra hiệu cho anh ta không cần phải nói, sau đó mình cũng im lặng.
“Sở Vĩnh Du, hình như là trong danh sách mời không có tên của cậu? Cậu vào đây bằng cách nào, còn trực tiếp đi thẳng một đường đến Bàn Sơn điện.”
Bàn Sơn không vui, một người thanh niên mà lại có thể đàng hoàng bước vào như thế này, lẽ nào lại như vậy, người trong môn đều bị mù hết rồi à?
“Chào các vị, tôi nhận được mệnh lệnh ở phía trên nên mới đến đây giám sát cuộc trò chuyện của các người, các người cứ nói chuyện của các người, không nên động tay động chân làm tổn thương hòa khí của nhau là được.”
Sở Vĩnh Du nói xong, có một ông già toàn thân mặc màu đen ngồi ở bên cạnh chân ngắn, gương mặt gầy gò, ánh mắt lạnh lẽo, lập tức cười gằn nói.
“Tôi nói chỉ là một tên tiểu bối mà sao lại lớn lối như thế, gặp chúng tôi mà cũng không biết hành lễ, hóa ra cầm thượng phương bảo kiếm mà đến à. Haha, thằng nhóc kia, cậu cho rằng cậu có thể kêu chúng tôi đi về phía nam thì chúng ta không thể đi theo hướng bắc hả? Muốn chúng tôi nghe theo ý của cậu, vậy cậu cần phải bộc lộ bản lĩnh thật sự.”
Mỉm cười, khí tức quanh người của Sở Vĩnh Du đột nhiên thu liễm, sau đó lại khôi phục lại vẻ bình thường rồi mới lên tiếng.
“Không biết như thế này đã được xem như là bản lĩnh thật sự chưa?”
“Võ Vương.”
Ông già đồ đen quá sợ hãi, có như thế nào cũng không ngờ tới Sở Vĩnh Du còn trẻ tuổi như vậy mà đã đạt đến cảnh giới Võ Vương, quả thật lật đổ nhận thức của ông ta.
Những người khác cũng không tốt hơn là bao, ai nấy đều kinh ngạc nói không nên lời.
Chỉ có sắc mặt của chân ngắn là thong dong, bởi vì ông ta đã biết Sở Vĩnh Du chính là Võ Vương từ trong miệng của đồ đệ mình. Vừa rồi không cho Vương Minh Minh nói chuyện chính là vì để những lão già khác thăm dò trước, mình cứ ngồi đây làm ngư ông đắc lợi, nếu như thật sự không được thì đương nhiên sau đó ông ta sẽ ra tay.
Đứng sau lưng của mấy lão già kia có người trung niên, có thanh niên, cũng có người trẻ tuổi không chênh lệch với Vương Minh Minh là bao, lúc này nghe thấy là Võ Vương, ngoại trừ cảm xúc không thể tin tưởng nổi thì còn có sự ghen tị và tự ti.
Người ta chỉ mới đến độ tuổi này mà đã là Võ Vương ngang hàng với sư tổ, có phải là có hơi khoa trương rồi không.
“Hừ! Chẳng trách bên trên lại phái người đến đây giám sát không cho chúng tôi đánh nhau, hóa ra thật sự có chút bản lĩnh. Thằng nhóc kia, Võ Vương thì sao chứ, chỉ sợ là cậu chỉ vừa mới bước vào thôi. Võ Vương cũng được phân cao thấp, cậu cho rằng cậu là đối thủ của mấy lão già này à?”
Lúc nhận được nhiệm vụ, Sở Vĩnh Du đã sớm nghĩ tới rất nhiều thứ, lúc này đương nhiên lâm nguy không sợ.
“Nếu không thì hai chúng ta đánh với nhau một chút đi?”
Ông già đồ đen lập tức đứng dậy, cảm thấy mình bị khiêu khích.
“Thằng nhóc này giỏi lắm, không cần phải lên võ đài làm gì, một chưởng của ông đây nếu như không đánh cậu nôn ra máu, vậy coi như ông đây thua.”
Gần như là vừa mới dứt lời, bóng dáng của ông già đồ đen đã biến mất trực tiếp xuất hiện ở trước người của Sở Vĩnh Du, vô cùng bình thản đẩy một chưởng ra ngoài.
Tất cả mọi người đều tập trung nhìn sang, lại phát hiện Sở Vĩnh Du căn bản không hề ngăn cản, mặc cho bàn tay đó ấn vào ngực mình.
Ầm!
Một tiếng vang trầm thấp phát ra, Tiên Khách Nam Thái đang ngồi phất trần ở bên kia, khí kình để lọt ra ngoài lập tức biến mất không còn hình bóng.
“Hình như là không bị nôn ra máu.”
Âm thanh của Sở Vĩnh Du phát ra, ông già đồ đen bị giật cả mình, lui về một bước đứng trước ghế.
Những người khác cũng mang theo vẻ mặt mờ mịt không thể tin.
Đầu tiên là dựa vào sự hiểu biết của bọn họ đối với ông già đồ đen, cho dù một chưởng lúc nãy không phải xuất hết toàn lực, nhưng tuyệt đối không giữ lại quá nhiều, cho dù bọn họ đứng yên bất động chịu một chưởng này thì phun máu cũng là chuyện tất nhiên.
Nhưng mà trái lại là Sở Vĩnh Du, đừng nói là phun máu, thậm chí ngay cả sắc mặt và biểu cảm cũng không hề thay đổi một chút nào, cái này còn là con người nữa à? Đám người bọn họ đều là những lão quái vật đã đắm chìm vào giai đoạn Võ Vương một khoảng thời gian rất dài, thế mà...
Rốt cuộc xem như đã kiểm soát được người này, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Xin hỏi ngài là Tiên Khách Nam Thái?”
Tiên Khách Nam Thái bất ngờ vội vàng trả lời.
“Là tôi.”
“Vậy thì người này là Đồng Ý Yên, vợ của tôi, làm phiền tiền bối đánh giá một chút xem có thể nhận cô ấy làm đồ đệ được không?”