“Cái cậu Sở Vĩnh Du này thông minh hơn người, can đảm hơn người, thậm chí ông còn có cảm giác đây là lần đầu tiên mình gặp một người hoàn mỹ như thế. Đúng là không ngờ tới mà, thế mà cậu ta lại có thể dùng lại phương pháp này để biến nguy thành an, tất cả mọi thứ đều có căn cứ chính xác, không tìm ra được kẻ hở, thật lợi hại!”
Nói đến đây, ông cụ Thượng Quan nhìn về phía Thượng Quan Sử Nho rồi nói.
“Sử Nho, người làm ông nội không rõ ràng cho lắm, nhưng mà con là người làm anh cả, bình thường có thể dẫn dắt vài câu, để Yến Nhi nhanh chóng kết hôn với Hà Tiểu Mông đi.”
Thượng Quan Sử Nho đã hiểu, thông qua sự kiện lần này, ông cụ lại càng thêm coi trọng Sở Vĩnh Du, không, đã có một tia kính nể ở trong đó, đây chính là một chuyện lớn khó tin.
“Đúng rồi, Vô Địch đã đến Vân Kinh rồi có đúng không?”
“Vâng, trước đó đã đến Tỉnh Thành rồi, nói là muốn đi cùng với Sở Vĩnh Du đến Vân Kinh.”
Gật đầu, ông cụ chậm rãi nhắm mắt lại.
“Có người của gia tộc Thượng Quan đi cùng là được, haha, ngày mai chỉ sợ là Vân Kinh sẽ xảy ra một chuyện vô cùng thú vị.”
Đồng thời, nhà họ Bạch ở Vân Kinh, ông cụ Bạch Trảm Hòa đã ném hết tất cả những đồ có thể ném ở trong phòng, ông ta ngồi trên xe lăn cầm những đồ vật mà mình có thể với tới ném nát hết toàn bộ.
“Khốn nạn, đáng chết!”
Bạch Trảm Hòa đã tung hoành bao nhiêu năm, nhà họ Bạch trong tay ông ta đã lớn mạnh đến mức có thể xếp hạng ở nước R, không ngờ rằng cứ thua ở trong tay của một người thanh niên tên là Sở Vĩnh Du.
“Ba ơi, ba đừng có nóng giận mà.”
“Đánh rắm!”
Nhìn Bạch Thanh con trai của mình, vẻ mặt của Bạch Trảm Hòa trở nên méo mó.
“Cậu thì biết cái gì?"
Nói xong, Bạch Trảm Hòa lấy ra một nửa miếng ngọc bội từ trong tay áo đưa cho Bạch Thanh.
“Đề phòng vạn nhất, thời điểm này nên sử dụng nửa miếng ngọc bội này rồi. Bạch Thanh, con cầm nửa miếng ngọc bội này đi đến một ngôi miếu hoang giữa sườn núi phía đông núi Thiên Vương, ném một nửa miếng ngọc bội này vào trong cái giếng cạn, không cần phải nói cái gì hết, không cần phải làm những điều dư thừa, sau khi làm xong thì lập tức đi khỏi đó.”
Bạch Thanh nhìn nửa miếng ngọc bội, căn bản chỉ là một miếng ngọc bội bình thường, không biết là muốn làm cái gì.
“Đi làm nhanh đi, người đó chính là át chủ bài cuối cùng của nhà họ Bạch chúng ta.”
Ở Tỉnh Thành, mọi thứ đã kết thúc, những việc còn lại Đồng Ý Yên có thể xử lý, Sở Vĩnh Du cũng không cần thiết tiếp tục ở lại nữa.
Chơi cùng với Hữu Hữu cả buổi sáng, hai giờ chiều, anh và Thượng Quan Vô Địch đã tới sân bay.
Cho dù là đến bây giờ, trong lòng của Thượng Quan Vô Địch vẫn vô cùng cảm thán, Sở Vĩnh Du thật sự làm được rồi! Hơn nữa còn dùng một cách thức mà bất cứ một kẻ nào cũng không thể tìm thấy sơ hở hóa giải chuyện này, thật sự không thể dùng từ kinh khủng để hình dung.
Lên máy bay, đi vào trong khoang hạng nhất, Sở Vĩnh Du cũng không ngờ tới là còn có thể gặp được người quen ở đây.
“Anh Sở, hì hì, đúng là trùng hợp quá đi, anh cũng đến Vân Kinh?”
Người nói chuyện mang theo nụ cười ngọt ngào là Hồ Hân Hân.