Ngược lại là trong lòng của Đồng Ý Yên lại cảm thấy không vui, là con người, ai mà chẳng có chút tính tình, huống hồ gì tình huống hiện tại là công ty bất động sản Hoa Thiên lại không thiếu tiền, thứ mà bọn họ thiếu là dự án, sau này muốn trở thành công ty hòa nhập với thị trường, vậy thì đương nhiên không thể thiếu dự án. Lần này, đối với mảnh đất hoang ở phía tây ngoại ô công ty đều đã khởi động tất cả các phương án kế hoạch có tiềm năng, làm sao có thể nói bán là bán được chứ.
Huống hồ gì cô mua mảnh đất hoang năm trăm mẫu, bỏ ra biết bao nhiêu tiền, ba nghìn tỷ là muốn mua nó đi? Mặc dù chuyển tay liền có thể kiếm được mấy trăm tỷ, nhưng mà cô không thiếu tiền.
“Cậu Kim, thật sự ngại quá, mảnh đất hoang ở phía tây ngoại ô là dự án trọng điểm phát triển của công ty chúng tôi, chúng tôi không bán đâu.”
Lời này của Đồng Ý Yên là đang nói với Kim Minh, lông mày của Chu Hựu Song cau lại, chậm rãi đứng dậy đi đến bên cạnh Kim Minh không dám làm chủ.
“Ba mươi nghìn tỷ, đây là cái giá cuối cùng của tôi, cũng là một lần lịch sự cuối cùng, nếu như cô còn không biết trân trọng, vậy thì cô thật sự tìm đường chết rồi.”
Có thể đưa ra một cái giá ba mươi nghìn tỷ đủ để thấy thực lực kinh tế của Chu Hựu Song mạnh đến cỡ nào.
Lúc Đồng Ý Yên muốn mở miệng, đột nhiên Lam Mị lại nhẹ nhàng chạm chạm vào cô, Đồng Ý Yên hiểu ý, mỉm cười nói.
“Xin anh chờ một chút, tôi phải thương lượng với cổ đông đã.”
Sau khi hai người rời khỏi, Chu Hựu Song chậc miệng.
Mẹ nó, thật sự chưa thấy quan tài thì không rơi lệ, ba mươi nghìn tỷ, thật sự làm ông đây phải nhỏ máu, nhưng mà chỉ cần có thể có được mảnh đất này thì tất cả đều đáng giá.”
Lộ Lộ cũng đi đến bên cạnh anh ta, vừa cười vừa hé đôi môi son, nói ở bên tai anh ta.
“Vậy Lộ Lộ chúc mừng cậu Chu hoàn thành nhiệm vụ sớm, tối nay tôi phải cảm ơn cậu Chu cho thật đàng hoàng.”
Lời này làm Chu Hựu Song nghe xong thì lại không chịu được, nếu như không phải có chuyện quan trọng, chắc có lẽ là bây giờ anh ta sẽ dẫn người về khách sạn.
Ở bên ngoài, Đồng Ý Yên và Lam Mị là bước vào một căn phòng khách khác, lúc này Lam Mị mới nhỏ giọng nói.
“Chủ tịch, cũng là lần trước Ngô Đồng có nhắc tới với tôi, nói là Tỉnh Thành của chúng ta hình như đang chuẩn bị một phương án phát triển lớn ở phía nam, tạo ra một môi trường sinh thái mới xung quanh con kênh cao. Vốn dĩ tôi muốn nhờ chủ tịch nghe ngóng thử xem tin tức này có độ chính xác cao không?”
Hả? Đồng Ý Yên nhíu mày, sở dĩ cô mua mảnh đất hoang ở phía tây ngoại ô cũng là bởi vì Ngô Tiêu Tiêu chủ động nói với cô sang năm Tỉnh Thành sẽ bắt đầu đẩy mạnh phát triển ở phía tây, hiện tại Ngô Đồng lại nói là phát triển ở phía nam, sao tin tức của hai anh em nhận được lại khác nhau vậy chứ?
Hiện tại Đồng Ý Yên không muốn phải làm phiền Sở Vĩnh Du đối với chuyển phát triển của công ty, chuyện nào mình có thể làm thì cô phải cố gắng tự mình giải quyết.
“Gọi điện thoại cho Ngô Tiêu Tiêu xác nhận giúp tôi một chút đi.”
Rất nhanh, điện thoại được kết nối, sau khi Đồng Ý Yên nói xong thì Ngô Tiêu Tiêu ở bên kia lập tức nghiêm túc trả lời lại.
“Chị dâu, chị có cho tôi một nghìn trái tim tôi cũng không dám nói dối là tương lai Tỉnh Thành sẽ không phát triển ở phía tây, tôi tuyệt đối sẽ không lừa gạt chị, chị đừng có quan tâm em trai của tôi nói tào lao cái gì, một lát nữa tôi sẽ lập tức kêu nó nói cho rõ ràng với Lam Mị.”
“Được rồi, vậy tôi biết rồi.”
Có viên thuốc an thần là Ngô Tiêu Tiêu, Đồng Ý Yên đã hiểu, dù sao thì cô cũng sẽ không bán mảnh đất hoang đó.
Trở lại phòng khách một lần nữa, nụ cười trên mặt của Chu Hựu Song lại trở nên cứng ngắc.
“Chờ các người mười mấy phút, vẫn còn chưa đánh hợp đồng xong hả?”
Đồng Ý Yên nở nụ cười.
“Thật sự xin lỗi, chúng tôi xin từ chối. Mảnh đất ở phía tây ngoại ô đối với công ty bất động sản Hoa Thiên của chúng tôi mà nói có ý nghĩa rất lớn, tôi sẽ không bán đâu, thật sự xin lỗi.”
Gần như là Đồng Ý Yên vừa mới nói xong thì Chu Hựu Song đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của Đồng Ý Yên, đánh cô một bạt tay rồi còn đá vào bụng của Đồng Ý Yên một cái, thân thể của cô liền đập vào cửa.
“Mẹ nó, cho thể diện mà lại không cần, ông đây chỉ cho công ty bất động sản Hoa Thiên các cô ba ngày để suy nghĩ, nếu không thì tính nghiêm trọng của chuyện tiếp theo đây tuyệt đối sẽ còn cao hơn mấy chục lần so với hiện tại.”
Nói xong, Chu Hựu Song liền dẫn theo Lộ Lộ cười ha hả đi ra ngoài.
Lúc này ở trong phòng tiếp khách, Lam Mị đỡ Đồng Ý Yên dậy, mà Kim Minh thì trợn tròn cả mắt.
Có làm như thế nào anh ta cũng không nghĩ tới Chu Hựu Song đột nhiên lại đánh Đồng Ý Yên, chuyện này... anh ta đã hoàn toàn chọc vào tổ ong vò vẻ rồi.
Không quan tâm những thứ khác, anh ta vội vàng đuổi theo.
“Cậu Chu, sao... sao anh lại có thể đánh người?”
Chu Hựu Song nhìn Kim Minh giống như là đang nhìn một kẻ ngốc.
“Đánh người? Mẹ nó, cái này nhẹ lắm rồi, nếu như mà ở nước Mỹ thì ông đây đã sớm dùng súng bắn chết chủ tịch công ty gì chứ.”
Sau khi do dự một hồi, Kim Minh đột nhiên hạ quyết tâm không thể tiếp tục đi theo Chu Hựu Song làm chuyện xấu, có trời mới biết tiếp theo đây anh ta còn làm ra chuyện gì.
“Cậu Chu, thật sự xin lỗi, tôi không dám ủng hộ cách làm này của anh, tất cả các công việc tiếp theo đây ở Tỉnh Thành, anh tự mình xử lý đi.”
Cái gì? Sửng sốt một hồi, Chu Hựu Song bước một bước đi đến trước mặt Kim Minh, chậm rãi nâng mặt của anh ta lên, sau đó vỗ nhẹ.
“Lá gan không nhỏ đó chứ, lại dám nói chuyện với tôi như thế à? Kim Minh, trong mắt của cậu, tôi chỉ là một con chó biết kêu gào thôi à? Tôi có thể cho cậu làm việc là nể mặt cho cậu đó, nếu như cậu lại e dè cái tên Sở Vĩnh Du ấy, thậm chí không tiếc mà đứng bên phe đối lập với tôi. Được thôi, vậy thì cậu sẽ nhanh chóng hiểu rõ Chu Hựu Song tôi là người như thế nào.”
Hai mươi phút sau, trong phòng làm việc của chủ tịch, biểu cảm của Lam Mị vô cùng lo lắng.
“Chủ tịch, thật sự không cần đến bệnh viện hả? Lúc nãy khóe miệng của cô đều chảy máu, hơn nữa, tôi lại cảm thấy một đá đó nặng như thế.”
Đồng Ý Yên ngồi ở trên ghế, sắc mặt trắng bệch, cô tự biết sức khỏe của mình, chỉ là cảm thấy hơi đau bụng thôi, những chuyện khác cũng không có gì, chỉ là trên mặt có năm dấu ngón tay rất rõ ràng, đang dùng nước đá xoa xoa.
“Không cần đâu, Lam Mị, cô đi xuống trước đi, vẫn là câu nói đó, đừng nói cho Vĩnh Du biết chuyện này.”
Nhìn Đồng Ý Yên, Lam Mị thật sự giống như kiến bò trên chảo nóng.
“Không được, chủ tịch, nếu như lúc trước thì chắc chắn tôi sẽ nghe theo lời của cô, nhưng mà trước khi người đó đi lại nói một lời cảnh cáo, chỉ cho thời gian ba ngày, chắc chắn là ba ngày sau sẽ còn trở lại. Nếu như không để anh Sở đến giải quyết, nói không chừng đến lúc đó anh ta sẽ còn gây ra chuyện gì.”
Đồng Ý Yên còn muốn nói cái gì đó, đột nhiên cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra, Sở Vĩnh Du xuất hiện.
Ngay trong khoảnh khắc nhìn thấy dấu ngón tay trên mặt của vợ mình cùng với sắc mặt trắng bệch, cơn giận của Sở Vĩnh Du liền bột phát.
“Vợ, là ai đã làm?”
Đối với sự xuất hiện của Sở Vĩnh Du, Đồng Ý Yên thật sự không kịp trở tay, lúc đầu muốn nói cái gì đó, nhưng mà nhìn thấy đôi mắt của Sở Vĩnh Du đỏ ngầu một mảnh, còn có lo lắng, cô mới nói.
“Là một người xa lạ, nhưng mà không sao đâu, chỉ bị một đá thôi.”
Sở Vĩnh Du đột nhiên quay người lại, trong cảm ứng, không biết tại sao người của gia tộc Quang Thứ vẫn còn chưa bị xóa bỏ ấn ký trong cơ thể, hơn nữa bây giờ còn đã quay về vị trí cũ, vậy thì sự an toàn của vợ mình đã có thể được đảm bảo.
Trước khi ra khỏi cửa, anh bỏ lại một câu trong phòng làm việc.
“Lam Mị, đưa vợ của tôi đến bệnh viện, những chuyện khác chứ giao cho tôi giải quyết đi, không có người nào có thể vô duyên vô cớ đánh vợ của tôi, ai cũng không được!”