Tàu sân bay chỉ đậu ở đó cho nổ tung, phải xem cho nổ bao lâu thì mới nổ chìm xuống, danh xưng “bá chủ trên biển”, thật sự không phải gọi cho có đâu.
Nhưng bây giờ Ông Tần lại nói, suy đoán ra thì, Súng bạo liệt của tàu phi hành ngoài hành tinh, nếu như được sản xuất theo vật liệu ban đầu thì sức công phá khủng khiếp đến mức có thể trực tiếp phá hủy một tàu sân bay.
Nhìn dáng vẻ của Sở Vĩnh Du, Ông Tần cười gượng nói.
“Đúng vậy, sau khi chúng tôi phân tích ra, cũng vô cùng kinh ngạc, tôi có cảm giác rằng, hành tinh mà tàu phi hành này bay ra, e là đều cao hơn Huyền Hoàng Tinh về mặt khoa học kỹ thuật và trình độ văn minh.
Gật gật đầu, Sở Vĩnh Du bình tĩnh lại.
“Có khả năng này.”
Đến đây, Ông Tần nghĩ ra được gì đó, cười nói.
“Đúng rồi, lần này tiêu diệt nhà họ Giả, tôi còn dẫn theo một người trợ giúp đến đây.”
Cánh cửa lớn đằng kia đột nhiên mở ra, một bóng người xinh đẹp bước vào, mặc một bộ quần áo bó màu đen, tóc búi lên, cho dù là khuôn mặt hay dáng người, đều là cực phẩm trong số cực phẩm.
Nhìn thấy người phụ nữ này, Sở Vĩnh Du cũng có chút kinh ngạc.
“Jessica...”
Bước lại gần, Jessica đưa tay phải ra, cung kính nói.
“Anh Sở, đã lâu không gặp.”
Dường như biết Sở Vĩnh Du luôn có khúc mắc với Jessica, nên Ông Tần mỉm cười.
“Được rồi Vĩnh Du, đàn ông con trai đừng nhỏ mọn như vậy, hơn một năm nay, Jessica lập được vô số công lao, cũng thể hiện ra được sự trung thành với quốc gia, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Sở Vĩnh Du bật cười lắc đầu, đưa tay phải ra.
“Tôi sớm đã không quan tâm đến chuyện này nữa, nhưng mà ít nhất tôi cũng phải thử xem, cô ta có tư cách tham gia lần hành động này hay không.”
Vừa nói, Sở Vĩnh Du bắt đầu dùng sức lên bàn tay mong chờ có thể thi đấu với anh Sở.”
Trong đôi mắt bùng nổ ra vẻ tự tin trước giờ hiện tại của mình đáng sợ như thế nào, Hộ Quốc Long Thần đã không còn là đối thủ của cô ta nữa, đương nhiên, cũng cực kỳ hi vọng có thể vượt qua Sở Vĩnh Du, người đàn ông luôn nằm trong suy nghĩ của cô ta.
Chỉ trong vòng năm giây ngắn ngủi, hai tay tách ra, trong lòng Jessica nổi lên từng đợt sóng, cả người chết lặng đứng ở nơi đó.
“Lợi hại thật, Jessica, tốc độ thấy.”
Điều Sở Vĩnh Du nói là thật, nếu phân chia theo võ giả nước R, Jessica đã đạt đến sức mạnh của tầng thứ nhất Đan Điền Cảnh rồi, chỉ gần hai năm mà thôi, từ một người bình thường của một thị trấn nhỏ nước Mỹ trở thành người như bây giờ, có thể nói không thể tưởng tượng nổi.
“Cảm ơn anh Sở khen ngợi, nhưng tôi vẫn chưa phải là đối thủ của anh.”
Che giấu đi cảm người dường như luôn đi trước cô.
“Nếu đã không có vấn đề gì, chúng ta hãy xây dựng kế hoạch tác chiến đi, tối nay, mọi người trong nhà họ Giả sẽ tập trung ở biệt thự ngoại ô, vì tôi đã làm ra một cái bẫy, để có thể tiêu diệt hết đám súc sinh đó.”
Nói rồi, Ông Tần lấy ra một chiếc máy tính bảng, trong đó là một bức ảnh bán thân.
“Quốc gia đã từng tìm này, cho nên biết một số thông tin về những người này, nhưng bọn họ cũng rất có thể bảo toàn thực lực.”
Ảnh bán thân đầu tiên, vẻ mặt Ông Tần vô cùng nghiêm trọng.
“Giả Chính Phong, ông lớn của nhà họ Giả, là người mạnh nhất, theo khảo sát thì là Hóa Long Cảnh tầng thứ chín, nhưng có lẽ không chỉ có vậy, Vĩnh Du, người này khó đánh bại nhất, giao cho cậu vậy.”
Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Được, điều tôi lo lắng nhất bây giờ là, nhà họ Giả có những cường giả Đan Điền Cảnh.
Tôn Vô Cực còn trẻ như vậy thực lực đã đạt tới Đan Điền Cảnh tầng thứ năm hoặc tầng thứ sáu, tuy là những người di cư Huyền Hoàng Tinh này, đều là ở những vùng đất nghèo của Huyền Hoàng Tinh, về các mặt đương nhiên không thể so với cự phách gia tộc nhà họ Tôn, nhưng là người của nước R, tốt nhất không nên xem thường.”
“Sau khi xem xét toàn diện, nhà họ Giả ngoài Giả Chính Phong ra, đoán rằng còn ít nhất 4 cường giả đạt đến Đan Điền Cảnh, nhưng mà cũng là do chúng tôi suy đoán, đây cũng là lý do vì sao Jessica đến đây.
Nhìn Jessica, Sở Vĩnh Du chau mày, Jessica chẳng qua chỉ là Đan Điền Cảnh tầng thứ nhất, có thể đánh với 4 cường giả Đan Điền Cảnh sao?
“Anh Sở yên tâm, tôi nhất định không thể đánh thắng bọn họ, nhưng giữ chân họ chắc chắn thì không vấn đề gì.”
Vừa nói xong, Jessica đột nhiên vặn vẹo cánh tay trái như bánh quai chèo, bên tai nghe rõ ràng tiếng xương gãy, nhưng vẻ mặt của Jessica, không để lộ chút đau đớn nào.
Chỉ năm giây sau, chuyện không thể tin được đã xảy ra, chỉ thấy cánh tay trái vặn vẹo như bánh quai chèo, đang hồi phục nhanh chóng, trong chốc lát lại lành lặn như cũ, cứ như tổn thương vừa rồi chưa từng xảy ra.
“Dị năng?”
Đây là phản ứng đầu tiên của Sở Vĩnh Du, bởi vì trong Liên minh dị năng cũng có năng lực có thể tự chữa lành vết thương.
“Anh Sở, tôi không phải dị năng, mà là tài năng bẩm sinh, mạnh hơn nhiều so với dị năng, đây là cách tôi có thể giữ chân bọn họ.
Nếu là như vậy, cũng rất có khả năng này.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu xây dựng kế hoạch tác chiến.”
Mặt trời lặn, màn đêm buông xuống, ánh sáng trên bầu trời tuy mờ ảo nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác không khác ban ngày là mấy.
Lúc này trên đường phố, một chiếc Mercedes-Benz G63 chạy với tốc độ cao, Giả Thiên Minh đang lái xe, ngồi bên cạnh là một ông lão đang nhắm mắt.
“Quản gia, ông đồng ý đến đây với tôi, tôi vô cùng cảm kích.”
Ông lão này là quản gia của nhà họ Giả, tuy rằng mang họ khác, nhưng bởi vì đã ở trong nhà họ Giả mấy chục năm, từ lâu đã như người thân.
Điều quan trọng nhất là, ông lão này, là người mạnh thứ hai sau ông nội của anh ta Giả Chính Phong.
“Cậu chủ, nhanh lên đi, ông chủ đã hạ tử lệnh, trước chín giờ, tất cả thành viên đều phải có mặt, nước R sẽ cử người quan trọng tới, tặng một vinh dự đặc biệt cho gia tộc chúng ta, nếu đã bắt đầu sinh sống ở đây, cần phải nể mặt.”
Giả Thiên Minh gật đầu.
“Tôi biết rồi, haha, những người nước R này thật sự rất nực cười, đợi khi thí nghiệm của chúng ta thành công, họ sẽ biết được cái gì gọi là ban ơn thật sự, đến lúc đó, chúng ta tuyệt đối đủ tư cách trở về Huyền Hoàng Tinh ở.”
Để tránh gây ra những rắc rối không đáng có, đối phó Sở Vĩnh Du, Giả Thiên Minh đã trực tiếp mời quản gia, người mạnh thứ nhì trong gia tộc.
Chiếc Mercedes-Benz G63 đậu ở một bãi đậu xe bên ngoài một tiểu khu, sau đó Giả Thiên Minh và người quản gia biến mất trong nháy mắt.
Một biệt thự nào đó trong tiểu khu, hai người thuận lợi tiến vào phòng khách tối om, Giả Thiên Minh nhíu mày.
Không đúng, những người mà mình cử đến đã nói, Mã Trạch và Đông Linh đã về nhà rồi, sao bây giờ lại…
Lách cách!
Đột nhiên, đèn bật sáng, một người đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
“Anh là ai?”
Quản gia vẻ mặt nghiêm trọng, luôn cảm thấy người này có gì đó không ổn.
“Tôi tên là Khổng Lưu, đến tiễn hai người lên đường!”