“Anh Lang.”
Người đến là một thanh niên hơn 30 tuổi, biệt hiệu Sơn Tử, trông khá nho nhã, nhưng cũng là nguyên lão hai triều rồi, trước kia khi đi theo Điêu gia chính là thủ lĩnh, bây giờ đầu quân cho Báo Đốm, vẫn là thủ lĩnh.
Sơn Tử rất thông minh, bình thường đều rất khiêm tốn, nhưng nhiệm vụ cấp trên giao cho, trước nay cũng đều là tận tâm tận lực đi hoàn thành, có một phương thức sinh tồn rất riêng của mình.
“Ha ha! Sơn Tử vẫn là chuẩn giờ như vậy!”
Nhìn lão Lang, Sơn Tử xua xua tay, trực tiếp đi vào vấn đề.
“Tôi gần đây có hơi bận, anh Lang có chuyện anh nói thẳng đi, trong phạm vi sức có thể làm được, tôi chắc chắn sẽ không từ chối.”
“Tuyệt!”
Lão Lang giơ ngón tay cái, sảng khoái cười nói.
“Vậy được, tôi nói đây, tôi nghe ngóng được, gần đây ra tay với ba điểm công trường của kiến trúc Kim An chính là người của Sơn Tử cậu.”
Hửm? Nghe thấy lời này, Sơn Tử hai mắt nheo lại.
“Anh Lang, sao lại nói vậy?”
“Cũng không có chuyện gì lớn, trong chiếc thẻ này có 150 triệu, cho anh một cái mặt mũi, đừng ra tay với kiến trúc Kim An nữa, chủ tịch Đồng Kiến Văn của bọn họ, người đó với tôi có chút giao tình, như thế nào?”
Lão Lang cười ha hả, theo ông ta thấy, đây hoàn toàn là chuyện nhỏ, nhưng dù sao người ông ta chơi bây giờ chính là một người có địa vị mặt mũi giang hồ, cho nên cho chút tiền, vẫn là phải cho.
Thấy Sơn Tử đã đứng dậy, thậm chí không có ý cầm thẻ, nụ cười lão Lang càng sâu, mặt mũi của mình, xem ra là chỉ tăng không giảm, vậy mà như vậy đã xử lý xong rồi? Ngay cả tiền cũng không cần tốn?
Đang nghĩ, cổ áo của mình đột nhiên bị Sơn Tử túm lấy.
“Lão Lang, anh cũng huênh hoang rồi, hiện nay là thiên hạ của anh Báo, bản thân anh không biết sao? Tôi tại sao ra tay với kiến trúc Kim An, bản thân ông không động não sao? Nói như này đi, cũng tức là tôi, nếu như đổi lại là mấy thủ lĩnh khác, anh dám giúp kiến trúc Kim An mà nói thì sẽ trực tiếp đem anh đến chỗ anh báo hỏi tội rồi.”
“Cho nên, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi tận hưởng cuộc sống, đừng con mẹ nó một ngày không có chuyện gì mà đi nhúng mũi vào.”
Sơn Tử đi rất lâu rồi, lão Lang mới phản ứng lại, không nhịn được lau mồ hôi trên trán, ngay cả loại nhân vật khiêm tốn như Sơn Tử cũng nói ra lời lẽ như thế thì có thể thấy tính nghiêm trọng của sự việc rồi.
“Mẹ nó, dù sao định theo con trai ra bên ngoài sống, dứt khoát cuỗm 900 triệu này chạy đi, nếu Đồng Kiến Văn đã đắc tội với Báo Đốm, vậy ông ta cũng không có thời gian tìm mình gây phiền phức, Đồng Kiến Văn, coi như ông xui xẻo.”
Trong biệt thự cỡ nhỏ nào đó gần trong trung tâm Thành phố Ninh, Sở Vĩnh Du từ trên taxi bước xuống, Tỉnh Vu Dịch đã ở ngoài cửa đợi rồi.
“Chú Tỉnh.”
Hữu Hữu cái miệng ngọt ngào cất lên, khiến Tỉnh Vu Dịch rất vui, vội vàng giang hai tay ra.
“Ừm, Hữu Hữu thật ngoan, chú bế.”
Bế Hữu Hữu, Tỉnh Vu Dịch nhìn sang Sở Vĩnh Du.
“Đi thôi, vì cậu tới bữa cơm trưa hôm nay ba mẹ tôi sáng sớm đã đến chợ gần đây mua đồ ăn rồi, tôi đã nói không cần khách sáo như thế, bọn họ cứ không nghe.”
Sở Vĩnh Du khẽ mỉm cười.
“Tôi cũng là mấy năm rồi chưa được thưởng thức tay nghề nấu nướng của dì rồi, còn nhớ chúng ta khi còn nhỏ lén ăn đồ ăn thừa mẹ cậu để lại không? Đáy đĩa cũng liếm sạch bóng, sau khi mẹ cậu về, còn tưởng con trai mình hiểu chuyện, cuối cùng biết rửa bát rồi.”
Ha ha!
Sở Vĩnh Du và Tỉnh Vu Dịch đều vui vẻ cười to, ký ức thuở bé, thỉnh thoảng nhớ lại, quả thật chính là thú vị như thế.
“Oa! Chị!”
Đột nhiên, Hữu Hữu giãy khỏi Tỉnh Vu Dịch, phi nhanh vào trong sân lao đến vòng ôm của một người.
Một màn này, Sở Vĩnh Du nhìn cũng có hơi sững người, mà Tỉnh Vu Dịch ở một nên thì sờ mũi ngại ngùng nói.
“Cái đó... Vĩnh Du, người anh em, cậu tin cái gọi là nhất kiến chung tình* không?”
*nhất kiến chung tình: Yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Sở Vĩnh Du liếc nhìn Thanh Mai đột nhiên từ trong nhà xuất hiện ôm lấy Hữu Hữu, sau đó trợn to mắt nhìn sang Tỉnh Vu Dịch.
“Không phải chứ, hai người nhất kiến chung tình...”
Lời còn chưa nói xong, miệng đã bị Tỉnh Vu Dịch bịt lại rồi.
“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi, là tôi nhất kiến chung tình với Thanh Mai, người ta sao có thể đối với tôi nhất kiến chung tình, chẳng qua chỉ là hôm qua sau khi trở về, ba tôi muốn ăn tôm và cua bể, dù sao những năm nay đã chịu khổ rồi, tôi đi mua, kết quả ở chợ hải sản gặp được Thanh Mai, cô ấy đang ở đó khảo sát cái gì đó.”
Nói đến đây, sắc mặt của Tỉnh Vu Dịch có hơi ửng đỏ.
“Vĩnh Du! Tôi... tôi lúc đó thật sự là ấm đầu, nói không được mấy câu, tôi đột nhiên nói tôi thích cô ấy, tôi...”
Lúc này, ngay cả Chiến Thần Địa Ngục Sở Vĩnh Du cũng mang theo vẻ lắm chuyện.
“Thanh Mai trả lời như nào?”
“Cô ấy... cô ấy nói tôi là bạn của cậu, nhân phẩm chắc sẽ không có vấn đề, có thể cho tôi cơ hội theo đuổi cô ấy.”
Sở Vĩnh Du cười rồi, lúc này coi như là vở kịch bình thường, anh cho rằng thật sự đã ở bên nhau rồi.
“Người anh em, cố lên, tôi đánh giá cao cậu, người ta có thể đồng ý đến nhà ăn cơm, chứng minh nhìn cậu không có không thuận mắt.”
Bước vào sân, Hữu Hữu trong lòng Thanh Mai đột nhiên nhìn sang Tỉnh Vu Dịch.
“Chú Tỉnh, trong nhà chú có đồ chơi không? Đồ trẻ con chơi đó, không phải là đồ người lớn chơi đâu.”
“Trong nhà chú...”
Đột nhiên! Tỉnh Vu Dịch nghĩ đến cái gì đó, từ trong túi lấy ra một cây kẹo, sau đó người chú xấu xa cười nói.
“Cái đó... Hữu Hữu, cháu sau này gọi chú là anh, chú cho cháu kẹo.”
Sở Vĩnh Du trực tiếp bật cười đá một cước vào Tỉnh Vu Dịch.
“Cút sang một bên, vậy mà lấy kẹo dụ con gái của tôi, Hữu Hữu, nghe lời ba, sau này tiếp tục gọi chú Tỉnh.”
Tỉnh Vu Dịch mặt mày oán hận, Thanh Mai là chị, anh ta lại trở thành chú rồi, cái này...
Ít nhất, Thanh Mai là bị chọc cười rồi, nụ cười này, Tỉnh Vu Dịch nhìn là không rời được mắt.
Vừa vào cửa, Tỉnh Dung và mẹ của Tỉnh Vu Dịch thật sự quá nhiệt tình đến mức không hình dung được, may mà có ước định trước của Tỉnh Vu Dịch, không có nói lời cảm ơn đặc biệt nghiêm trọng gì đó.
“Nào nào, Vĩnh Du, buổi chiều không có chuyện gì chứ, cùng chú uống vài ly.”
Sở Vĩnh Du vội vàng cầm ly lên.
“Đương nhiên có thể.”
Rượu quá ba tuần, Hữu Hữu đã đến giờ nghỉ trưa sét đánh cũng không nhúc nhích, Sở Vĩnh Du sau khi dỗ ngủ vừa đi ra ngoài, Tỉnh Vu Dịch đi tới.
“Vĩnh Du, tôi còn chưa nói quá khứ của tôi cho Thanh Mai.”
Sở Vĩnh Du vỗ vỗ vai của Tỉnh Vu Dịch.
“Nghe tôi khuyên một câu, nếu như cậu thật sự thích cô ấy thì nói tất cả cho cô ấy, trọn vẹn, nếu không lừa dối, chung quy là không đúng, hơn nữa, càng nói sớm càng tốt.”
“Thật ra tôi cũng nghĩ như thế, được, tôi lát nữa sẽ nói với cô ấy.”
Ngay cả Sở Vĩnh Du cũng không ngờ, anh tiếp tục cùng Tỉnh Dung uống rượu, Tỉnh Vu Dịch mặt hàng này đã kéo Thanh Mai vào trong phòng ngủ.
“Thanh Mai, tôi có lời muốn nói với em.”
Mượn men rượu, Tỉnh Vu Dịch nói hết tất cả mọi chuyện của mình, thật sự là không có giữ lại một chút gì, toàn bộ moi hết ra.
Lúc này, còn muốn tiếp tục mở miệng, đột nhiên hai ngón tay của Thanh Mai để lên môi của Tỉnh Vu Dịch, răng cắn nhẹ, môi đỏ khẽ động.
“Vu Dịch, anh bằng lòng vì tôi đi chết không?”