“Tiền bối, lời... lời này của ông là có ý gì? Cái gì mà tôi còn có thể gặp lại Tỉnh Vu Dịch?”
Người chết không thể sống lại, đây là chuyện hiển nhiên, bất kỳ ai cũng không thể làm trái, Tỉnh Vu Dịch rõ ràng đã chết rồi, nhưng lời của Tử thánh hiện nay là như nào? Cố ý đùa anh? Hay là ngẫu nhiên phát hiện chiến nhẫn này, dùng câu này để ổn định anh?
“Thiên cơ không thể tiết lộ, Sở Vĩnh Du, cậu chỉ cần nhớ, mọi chuyện đều có khả năng, mọi thứ trên đời, không có ai dám nói hiểu được tất cả. Xa không nói, người đàn ông thần bí tên Tôn Đế mà cậu từng gặp, cậu cho rằng, người đó là một tồn tại như thế nào?”
Tôn Đế? Sở Vĩnh Du đương nhiên không dám đưa ra kết luận vô căn cứ, cho dù anh bây giờ đã trở thành võ giả Hóa Long Cảnh, tùy tiện nghĩ lại, chắc không phải là đối thủ của Tôn Đế.
“Cậu bây giờ chỉ có thể lựa chọn tin tôi, Tử thánh tôi nói thế nào cũng tính là một trong tam thánh, có quan hệ không tồi với sư phụ của cậu, không tới mức dùng thủ đoạn thấp hèn này để lừa một vãn bối như cậu đâu.”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du không mở miệng nữa, Tử thánh nói tiếp.
“Cậu để sách Hóa Long Cảnh ở Tạc Thiên Bang, tôi đã lấy rồi, những chuyện khác không cần cậu quản, tôi sẽ phân phát ra, để ở trong thành phố lớn, mặc kệ là những môn pháp hay là võ giả tự do, chỉ cần đạt tới Võ Vương thì đều sẽ nhớ phần nhân tình này của Sở Vĩnh Du cậu, tôi cũng sẽ nói rõ với bọn họ, có một ngày, cậu hoàn toàn có thể được nhiều người ủng hộ.”
Nói xong, Tử thánh rời đi, Sở Vĩnh Du cuối cùng vẫn không lên tiếng, chuyện của Tỉnh Vu Dịch, quả thật có hơi vượt ngoài tưởng tượng của anh.
Không bao lâu sau khi anh bước vào Hóa Long Cảnh, cảm thấy bàn tay lớn đằng sau dường như biến mất, nhưng bây giờ xem ra, còn có thứ không thể cảm ứng đáng sợ hơn đang thao túng gì đó ở đằng sau, có lẽ, bây giờ quả thật không phải là lúc đi tìm hiểu.
Lên xe, Đồng Ý Yên gửi một tin nhắn, Sở Vĩnh Du tạm thời vứt bỏ suy nghĩ khác trong đầu, khởi động xe rời đi.
Nơi anh tới là một khách sạn cao cấp chuyên dành cho các cặp đôi ở Tỉnh Thành, căn phòng bên trong, thiết kế rất cá tính, tuyệt đối phù hợp với ý nguyện qua đêm của các cặp đôi.
Đến một căn phòng nào đó, sau khi bước vào, Đồng Ý Yên đã ngồi ở trong, trên bàn để một ly rượu vang, cái cô mặc trên người khiến máu của Sở Vĩnh Du sôi sục.
“Nhìn dáng vẻ của anh kìa, chai rượu này phải uống hết trước đã.”
Đồng Ý Yên mím môi cười, sau đó nói tiếp.
“Hữu Hữu được ba mẹ trông, Tân Tằng sau khi về thì em nghĩ để em ấy với Hiểu Tiêm ở riêng với nhau, cho nên đã ra ngoài thuê...”
Còn chưa nói hết lời, Đồng Ý Yên đã sửng sốt, bởi vì Sở Vĩnh Du vậy mà cầm chai rượu vang, ừng ực uống hết một chai rượu vang.
“Anh!”
“Anh đợi không được rồi vợ à, làm chuyện chính trước.”
Sau đó, Sở Vĩnh Du ôm lấy Đồng Ý Yên, cười nói.
“Vợ à, tiến độ dạo này như thế nào?”
Trong mắt Đồng Ý Yên vụt qua một tia kiêu ngạo.
“Hi hi, em đã là võ giả tứ phẩm rồi.”
Võ giả tứ phẩm sao? Sở Vĩnh Du cũng bị dọa rồi, giờ mới được bao lâu, xem ra thể chất của vợ là thật sự hợp công pháp của Tiên Khách Nam Thái, tiến độ này quá khủng bố rồi, từ một người bình thường trở thành võ giả tứ phẩm, mới tốn bao nhiêu ngày, nếu như để Hà Tiểu Mông biết, đoán chắc đã lòng muốn chết cũng có.”
“Lợi hại, chẳng trách vừa rồi anh cảm thấy thể chất của vợ mạnh hơn không ít.”
Vừa nghe lời này, Đồng Ý Yên thẹn thùng, đấm nhẹ vào lồng ngực của Sở Vĩnh Du, dáng vẻ như này, chọc cho Sở Vĩnh Du lại khô nóng một trận, trực tiếp kéo chăn qua đầu.
“Bắt đầu hiệp thứ hai.”
Một ngày mới lại bắt đầu, hôm nay là thứ bảy, hai người quay về nhà từ sớm, đón Hữu Hữu đến khu vui chơi gần đó chơi cả buổi sáng, con bé cực kỳ vui vẻ, có ba mẹ ở bên cạnh, đối với trẻ con mà nói là điều tốt nhất.
Buổi trưa, Sở Vĩnh Du đến Thiên Hi Các, ở cửa, Phồn Hoa đã đợi sẵn.
Cởi bỏ chiếc váy dài khi ở Cửu Long Vực, hiện nay Phồn Hoa mặc một bộ vest màu bạc, phối một chiếc sơ mi màu đỏ rượu, quả thật là có phong vị khác.
“Chủ nhân.”
Nhả ra hai chữ, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Sở Vĩnh Du, Phồn Hoa vội sửa lời.
“Anh Sở.”
Sở Vĩnh Du lúc này mới gật đầu.
“Ừ, vào đi, nhà hàng này là bạn tôi mở, đầu tiên là dẫn cô đến nếm thử đồ ăn của chỗ này, thứ hai là có vài chuyện muốn thương lượng, lát nữa sẽ có một người tới nữa.”
Bước vào trong nhà hàng, Ngu Thư Di vậy mà không ở đây, khi Sở Vĩnh Du đang muốn rút điện thoại ra gọi điện thì Quan Phấn đột nhiên xuất hiện.
“Anh Sở? Anh quay về rồi sao?”
“Về rồi, Thư Di không có ở đây sao?”
Quan Phấn cười nói.
“Không có, cô ấy đi nơi khác bàn bạc chuyện mở chi nhánh nhà hàng ở bên kia rồi, ở đây tôi trông tạm.”
Đã tới bước mở chi nhánh rồi sao? Chỉ có thể nói Thiên Hi Các của Ngu Thư Di không những nổi tiếng, xem ra phát triển cũng cực kỳ thuận lợi.
“Còn phòng bao không? Sắp xếp một phòng nhỏ.”
“Có anh Sở, phòng bao dự phòng còn, tôi dẫn anh đi lên.”
Lên trên tầng, sau khi bước vào phòng bao, Sở Vĩnh Du nhìn Phồn Hoa nói.
“Một tên nhóc lát nữa sẽ tới, trước đây là thành viên của liên minh người dị năng, nếu đã muốn phát triển thế lực của mình, tôi định thu liên minh người dị năng về dưới trướng, để cô quản lý, có một số dị năng, thời khắc mấu chốt vẫn rất không tồi, có tác dụng rất lớn.”
Phồn Hoa nghiêm túc nói.
“Liên minh người dị năng sao? Tôi biết anh Sở, trước đây một người rút khỏi Tạc Thiên Bang của tôi, chính là gia nhập liên minh người dị năng, tôi về sau có liên lạc vài lần, theo cách nói của anh ta, trong liên minh người dị năng, minh trưởng mạnh nhất cũng chỉ tương đương với trình độ Võ Vương ba bước của võ giả nước R chúng ta thôi.”
Điểm này, Sở Vĩnh Du ngược lại không cảm thấy bất kỳ gì lắm, liên minh người dị năng nếu như thật sự mạnh thì sẽ không có nhiều chỗ phải bó tay bó chân như vậy.
“Quan điểm của tôi là nếu như có thể tìm được thứ có thể tăng cường dị năng của bọn họ thì sao? Cũng sẽ là một chiến lực rất không tồi.”
Lúc này, Phồn Hoa do dự một lát rồi mới hỏi.
“Anh Sở, đã xảy ra chuyện gì khiến anh đột nhiên cảm thấy cần thiết phải phát triển thế lực của riêng mình rồi sao?”
Mỉm cười coi như thừa nhận, Sở Vĩnh Du cũng không có nói nhiều, nguyên nhân thật sự chính là câu sẽ gặp lại Tỉnh Vu Dịch mà Tử thanh đã nói, khiến Sở Vĩnh Du sau khi bước vào Hóa Long Cảnh thì cảm thấy vốn dĩ mọi thứ đều không có gì cả, lần nữa sinh ra một cảm giác nguy cơ.
Rất nhanh, Ngô Siêu đã tới, vẻ mặt rõ ràng cũng run sợ, tuy chỗ anh cả Ngô Tiêu Tiêu biết Sở Vĩnh Du nói là chuyện tốt, nhưng anh ta vẫn sợ.
“Ngồi đi Ngô Siêu, đừng căng thẳng.”
Ngô Siêu vội ngồi xuống, cung kính nói.
“Anh Sở, bất cứ chuyện gì, chỉ cần Ngô Siêu tôi có thể giúp được, tuyệt đối sẽ không nhíu mày.”
Sở Vĩnh Du cười nói.
“Tôi muốn thu liên minh người dị năng về dưới trướng, cậu cảm thấy sao?”
Cái gì...