Mục lục
Bản lĩnh ngông thần - Sở Vĩnh Du - Truyện full tác giả: Ngự Dụng Cuồng Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả thật đây là lần đầu tiên đám người này gặp dã nhân, nhưng truyền thuyết về dã nhân thì đã nghe quá nhiều, Võ Vương mà còn chết, cho nên cái sự sợ hãi tích luỹ bao lâu nay, khiến bọn họ theo bản năng chỉ có sợ hãi.

Hơn nữa vũ khí tầm nhiệt là tuyệt đối không được sử dụng, vì động tĩnh quá lớn, rất có thể sẽ thu hút nhiều dã nhân hơn.

Ầm ầm ầm!

Không ngừng có những tiếng động vang lên, đám người Tóc vàng đều ngẩn người nhìn, cuối cùng cũng có phản ứng.

"Tệ rồi, nếu cứ dây dưa thế này, có khi nào dụ nhiều dã nhân đến hơn không?”

Có người mở miệng nói, khiến những người khác hiểu được cái gì được gọi là miệng quạ chân chính.

Bởi vì ngay khi người này vừa dứt lời, thì lại có hai bóng người từ trong bụi cây nhảy ra, một người đàn ông trung niên và một ông già, tạo hình gần như giống nhau, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, đặc biệt là đôi mắt đỏ bừng.

Không chút do dự, hai tên dã nhân mới xuất hiện đã gầm lên rồi lao vào chiến đấu.

"Con trai tôi chết thật thảm!"

"Ha ha! Ông đây mới là hoàng đế thật."


Lúc này, Tóc vàng và những người khác thực sự điên rồi, cảm thấy da đầu ngứa ran.

Sở Vĩnh Du bây giờ hoàn toàn là một địch ba, hơn nữa vậy mà lại không hề rơi xuống thế hạ phong, mẹ nó anh ta có còn là người không vậy?

Ực, cũng không biết ai nuốt ngụm nước bọt, giống như quân cờ domino, mấy tên Tạc Thiên Bang cũng làm ra động tác như vậy.

Hết cách, mấy tiếng động không ngừng dao động bên tai kia, cũng đã khiến bọn họ cảm nhận được sức mạnh của mấy nắm đấm đó đáng sợ như thế nào.

Hơn nữa lúc này ở chỗ mà đám người Sở Vĩnh Du đánh nhau, cỏ cây gần đó đã bị phá hủy hoàn toàn, nếu còn, thì chẳng qua chỉ là tàn dư của trận chiến mà thôi.

Lúc này, lông mày của Sở Vĩnh Du nhướng ra, anh đã thăm dò được khá nhiều rồi.

Mấy tên dã nhân này trước đây đều ở cấp bậc Võ Vương, không có cảm giác đau, chỉ dựa vào bản năng để chiến đấu, nói cách khác, có lẽ đã hoàn toàn điên rồi.

"Các người, cũng thật tội nghiệp.”

Nói ra một câu, tốc độ của Sở Vĩnh Du đột nhiên tăng lên, liên tục ra ba chưởng, mỗi một chưởng đều đánh vào trái tim của ba tên dã nhân.

Cuối cùng động tác của ba người đều dừng lại, chậm rãi ngã về phía sau.

Thậm chí, Sở Vĩnh Du dường như nhìn thấy được một loại giải thoát trong đôi mắt đỏ bừng của ba người bọn họ, một loại như trút được gánh nặng.

"Chôn bọn họ ở đây đi.”

Cho đến khi Sở Vĩnh Du lên tiếng, Tóc vàng và những người khác mới có phản ứng, ai nấy đều điên cuồng mà hít ngược một hơi lạnh.

Mẹ tôi ơi! Ba tên dã nhân đã được giải quyết chỉ trong vài phút rồi sao? Chẳng lẽ nói những cảnh mà Sở Vĩnh Du đánh đấm hồi nãy, đều là do anh cố ý.

"Mau lên! Chôn người, chôn người!"

Khi tỉnh hồn lại, thì Sở Vĩnh Du đã là một sự tồn tại như thần trong tâm trí họ rồi, sao dám không nghe lời cho được, tất cả mọi người đều vội vàng di chuyển.

Sở Vĩnh Du đi tới bên cạnh Tóc vàng, hỏi.

"Cậu còn biết gì về mấy dã nhân này không?”

Tóc vàng vội vàng lắc đầu.

"Tôi... tôi thực sự không biết nữa, nhưng bang chủ của chúng tôi tuyệt đối biết, đợi Sở đại ca gặp bang chủ chúng tôi rồi, chắc ngài ấy có thể cho anh câu trả lời đó."

Sau khi chôn xong ba dã nhân thì lại lên đường, vẻ mặt của mấy người Tạc Thiên Bang này thả lỏng đi rất nhiều, có Sở Vĩnh Du, cho dù có dã nhân xuất hiện đi nữa, thì cũng không có gì lo lắng nữa.

Tất nhiên, tốc độ di chuyển tự nhiên cũng tăng lên rất nhiều.

Khoảng nửa giờ sau, Sở Vĩnh Du có chút chấn kinh.

Trong rừng, một không gian rộng lớn mấy nghìn mét vuông đột nhiên xuất hiện, làm sao có thể không kinh ngạc cho được?

Nhiều ngôi nhà gỗ khác nhau được xây dựng, khoanh tròn và rải rác, cứ thế cao dần lên, ngôi nhà gỗ cao nhất cũng gần bằng chiều cao của ngọn cây cao chót vót bên cạnh.

Người trong băng đảng đều bận rộn, nhìn rất có trật tự.

"Đi thôi, Sở đại ca, tôi dẫn anh đi gặp bang chủ, ở ngay căn phòng trên cùng kia."

Trên đoạn đường sau đó, mấy người này cứ luôn miệng kêu Sở đại ca, khỏi nói là nhiệt tình đến mức nào.

Khi Tóc vàng dẫn Sở Vĩnh Du đi lên, những người khác ngay lập tức tụm ba tụm bảy bắt đầu bốc phét.

"Cậu không tin? Đương nhiên là thật, đại ca Sở, một mình đại chiến với ba dã nhân, cuối cùng còn đánh chết toàn bộ bọn họ, chúng tôi tận mắt nhìn thấy, không tin thì thôi.”

Hầu hết mỗi một đám người nhỏ đều lặp lại chủ đề này, hết cách, chủ yếu là vì danh tiếng của mấy tên dã nhân quá cao.

Khi đến phòng trên cùng, Tóc vàng đã rời đi.

Sở Vĩnh Du gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói của một người phụ nữ.

"Vào."

Bước vào trong, nhìn thấy người trong phòng, Sở Vĩnh Du tưởng mình đã nhìn nhầm.

Người được gọi là bang chủ Tạc Thiên Bang này, vậy mà lại là Phồn Hoa số 8 mà Tôn Tiểu Bàn thích đòi phải bồi rượu ở câu lạc bộ Vân Thăng kia, thật khiến người ta quá ngạc nhiên mà.

"Ngạc nhiên lắm sao anh Sở? Cũng không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Ngồi đi."

Sở Vĩnh Du cuối cùng xác nhận, không phải giống nhau, mà quả thực là cùng một người.

"Tôn Tiểu Bàn đâu?"

Theo lý mà nói, tính kỹ lại, mới qua chưa tới năm tiếng đồng hồ, với tính cố chấp của tên Tôn Tiểu Bàn đó với phụ nữ ở câu lạc bộ, cho dù biết rõ sẽ không lên giường được, thì cũng phải dày vò cho đến sáng sớm mai, nếu không, dù gì cũng tốn một hạt Long Mễ rồi.

"Anh ta…uống nhiều thì đều ngủ….

Phồn Hoa thay một bộ hán phục, thể hiện hết thảy dáng vẻ của một tiểu gia bích ngọc.

"Tôi không ngờ rằng cô vậy mà lại là bang chủ của Tạc Thiên Bang."

Rót một tách trà cho Sở Vĩnh Du, Phồn Hoa mím môi cười một cái.

"Vậy sao? Dung mạo của tôi, hình như không giống với một tên cướp nhỉ, ha ha.”

Nói xong, Phồn Hoa ngồi bên cạnh Sở Vĩnh Du, ánh mắt có phần thâm thúy.

"Anh Sở đã thắng một trăm Long Mễ trong cuộc cá cược nhà họ Văn, như vậy xem ra, anh Sở hẳn đang cần gấp một số lượng lớn Long Mễ, gia nhập Tạc Thiên Bang là giả, muốn cướp đoạt Long Mễ của Tạc Thiên Bang mới là thật, đúng chứ.”

Bị nhìn thấu, Sở Vĩnh Du cũng không hề lúng túng, cười nói.

"Vậy thì điều đó phụ thuộc vào việc Tạc Thiên Bang có phải là một tổ chức tàn sát dân lành hay không, nếu như phải, thì lấy Long Mễ đi chỉ là một chuyện tiện đường thôi.”

Gật gật đầu, Phồn Hoa đột nhiên chỉ ngón tay lên trên, nói.

"Tôi đã đặt ra quy tắc trong bang, cho nên Tạc Thiên Bang nhìn thì giống cướp, nhưng thật ra nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không giết người, hơn nữa cho dù có cướp, thì cũng chỉ cướp đồ của mấy chi phụ của chín gia tộc lớn thôi, tôi nói như vậy, anh Sở tin chứ?”

"Tin hay không thì cũng chỉ là lời nói phiến diện của cô thôi, không phải điều tôi có thể tuỳ tiện định đoạt.”

Tạc Thiên Bang và cái mà Sở Vĩnh Du tưởng tượng đích thực khác biệt quá lớn, xem ra cần phải điều tra một chút.

Lúc này, Phồn Hoa đột nhiên nở nụ cười.


"Thực ra, nếu anh Sở muốn có được Long Mễ của Tạc Thiên Bang, không, nên nói là cả Tạc Thiên Bang, thì thực ra có một con đường, đó chính là sau khi có được hạng nhất của Thiên Tuyển đại chiến, đột phá giới hạn cảnh giới Võ Vương.”


"Ý định ban đầu của tôi khi thành lập Tạc Thiên Bang, chính là đợi sự xuất hiện của chủ nhân đó.”


Nói đến đây, trong mắt Phồn Hoa thoáng hiện lên một tia buồn bã, lời cô ta nói ra, cũng khiến cho đôi mắt Sở Vĩnh Du hơi híp lại.


"Khi chủ nhân xuất hiện, những dã nhân trong rừng sâu, cũng sẽ được giải thoát khỏi đau khổ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK