Nghe được lời Tân Tằng nói, sắc mặt của Sở Vĩnh Du lập tức trở nên nặng nề, một sự áy náy vô hạn kéo đến, trực giác nói cho anh biết, chuyện này có liên quan đến anh.
Quả nhiên, Tân Tằng lấy điện thoại di động ra.
"Cùng ngày gia tộc bị diệt môn, em nhận được một bưu kiện, người gửi tên là Ma Tôn, anh rể xem đi."
Cầm lấy điện thoại, Sở Vĩnh Du nhíu mày càng chặt hơn.
"Nói với Sở Vĩnh Du, vì ước định mười tám ngày, không có cách nào giết hắn nên ta phải tìm cho mình một chút chuyện để làm, cứ coi như phạm vào quy tắc giết người của ta, cả nhà họ Tân, coi như là có thể làm giảm bớt sự nhàm chán."
Lời nói đơn giản như thế, lý do giết người không tài nào tưởng tượng nổi, cả nhà họ Tân, từ trên xuống dưới mấy chục người, toàn bộ đều chết hết cả rồi.
Giờ khác này, lửa giận trong lòng Sở Vĩnh Du bắt đầu bùng lên, quả nhiên là vậy, nguyên nhân đúng là vì anh, nếu không thì sẽ không chọn nhà họ Tân.
"Anh rể, anh thật sự quen tên Ma Tôn này sao?"
Tân Tằng nói, nắm chặt hai đấm, anh ta chỉ hận sức lực mình kém cỏi, không cách nào báo thù cho ba mẹ.
"Quen, một tuần trước vốn dĩ ông ta muốn giết anh, nhưng vì một vài nguyên nhân mà ông ta không tìm thấy anh."
Nói đến đây, Sở Vĩnh Du nhìn về phía Tân Tằng, nghiêm túc nói.
Tân Tằng, em có hận anh không?"
"Hận."
Không chút do dự, cũng không có bất kỳ khiếp đảm nào, Tân Tằng thẳng thắn đối diện với Sở Vĩnh Du, đôi mắt màu đỏ tươi dường như chỉ có oán hận.
"Ba mẹ em, ông nội đều bị giết hết, sinh ly tử biệt, nếu như em không oán hận anh rể thì chính em cũng không thể nào tin được lời của mình. Nhưng tuy là oán hận, nhưng từ khi nhà họ Tân bọn em tiếp xúc với anh rể mới có được cái thành tựu đệ nhất hào môn Tỉnh Thành hiện giờ, thì cũng phải chấp nhận những rủi ro song hành với nó, trên đời này vĩnh viễn không có cái bánh nào từ trên trời rơi xuống, chuyện này em rất hiểu."
Nghe Tân Tằng nói vậy, Sở Vĩnh Du khẽ gật đầu, có thể suy nghĩ tường tận như vậy, là tốt rồi.
"Anh rể, xin anh hãy giúp em báo thù, bây giờ em chỉ có một suy nghĩ như vậy thôi."
Trong lòng Tân Tằng rối như tơ vò, dù thế nào thì gia tộc anh ta cũng đã thuê một Tiên Thiên Võ Giả, nhưng cho dù là vậy, thì đều bị giết hết, hơn nữa Tiên Thiên Võ Giả cũng bị một kích mất mạng, đủ thể thấy được cái người tên Ma Tôn này có thực lực đáng sợ cỡ nào, ngoại trừ Sở Vĩnh Du, anh ta thật sự không biết phải dựa vào ai, nói đúng hơn là không biết ai có được sức mạnh như vậy nữa.
Lúc này, một chiếc xe đi đến, Tường Vi cùng đội trưởng đội điều tra sự cố đặc biệt của Tỉnh Thành là Bao Khánh Phong xuống xe.
"Đại nhân."
Sở Vĩnh Du trở về từ Cửu Long Vực, tất nhiên là đã hoàn thành xong các thủ tục, thân phận chiến thần cũng khôi phục, chỉ có điều không có hoàn toàn công khai mà thôi.
"Là Ma Tôn làm."
Nghe được lời của Sở Vĩnh Du nói, sắc mặt của Bao Khánh Phong thay đổi ngay lập tức.
"Ma Tôn? Tam Thánh Tứ Tôn, chỉ có tên Ma Tôn ỷ vào việc có thể biến thành bất kỳ người nào, ngay cả khí tức của hắn cũng có thể thay đổi nên nhiều lần phạm vào tội ác tày đình, đã là tội phạm truy nã cấp cao nhất của đội điều tra sự cố đặc biệt chúng tôi từ lâu rồi, chỉ tiếc..."
"Yên tâm đi, qua tối nay hôm nay, Tam Thánh Tứ Tôn sẽ biến thành Tam Thánh Tam Tôn."
Sở Vĩnh Du mở miệng, chậm rãi ngồi xuống vị trí mà Tân Tằng từng ngồi.
"Các ông đưa Tân Tằng rời đi trước, không cần để lại bất kỳ ai ở gần đây, nếu muốn xem, cũng chỉ có thể dùng kính viễn vọng đứng từ xa mà nhìn."
Nhìn Sở Vĩnh Du, Tường Vi hơi lo lắng.
"Anh Sở, anh thật sự tin rằng Ma Tôn sẽ đến sao?"
"Ừm, ông ta có một loại hoang tưởng, đã biết rõ tôi đã phát hiện nhà họ Tân diệt môn, nhất định sẽ đến đây, các người đi đi."
Thấy Sở Vĩnh Du có tự tin như thế, trong lòng của Bao Khánh Phong lại không được yên tâm cho lắm, thử nói.
"Đại nhân, hay là tôi điều đủ người đến khống chế phạm vi bên ngoài đi, dù sao cũng là Ma Tôn trong Tam Thánh Tứ Tôn, thực lực mạnh mẽ, xuất quỷ nhập thần, tôi sợ..."
"Đội trưởng."
Tường Vi ở bên cạnh gọi một tiếng, đầu của Bao Khánh Phong lập tức đổ mồ hôi lạnh, lúc này mới nhận ra, người mà ông ta đang nhắc nhở chính là Sở Vĩnh Du người vừa leo lên vị trí chiến thần của Nước R lần nữa, hơn nữa, còn trở về sau khi lưu lạc ở Cửu Long Vực.
"Rất xin lỗi đại nhân, bây giờ tôi sẽ đi đặt lệnh giới nghiêm, cam đoan trong phạm vi ba cây số, không xuất hiện bất kỳ kẻ nào."
Cứ như vậy, ba người đều rời đi, Sở Vĩnh Du lấy điện thoại ra, gọi cho ông Tần.
"Vĩnh Du, hoàn thành nhiệm vụ đi một chuyến đến Cửu Long Vực không tệ, nghỉ ngơi một thời gian đi, rồi giúp quốc gia hoàn thành sự nghiệp hạng nhất, một khi thành công, chiến công của cậu sẽ trực tiếp đạt tiêu chuẩn, có thể đến Lương Nhân Cốc để lựa lọn cao thủ bảo vệ người nhà của cậu."
Hử? Sở Vĩnh Du kinh ngạc, ông Tần đã nói như vậy, đủ thấy được sự nghiệp mà ông ta muốn lập tức hoàn thành, chỉ sợ là vô cùng quan trọng.
"Cảm ơn ông Tần, đợi tôi ở bên người nhà xong sẽ đến gặp ông."
"Ừm, đúng rồi Vĩnh Du, có lẽ chuyện nhà họ Tân diệt môn cậu đã biết rồi, định làm như thế nào? Có lòng tin ứng chiến không? Ma Tôn chính là một mối họa lớn, nếu cậu có thể tiêu diệt thì chắc chắn là lập được công to, nếu làm được, tôi có thể bảo lãnh cho cậu đổi thành Long Mễ."
Sở Vĩnh Du vui vẻ trong lòng.
"Vậy thì phải cảm ơn ông Tần rồi, chỉ cần hôm nay Ma Tôn đến đây, tuyệt đối có đi không có về."
Cúp điện thoại, không ngờ rằng Bao Khánh Phong lại lái xe quay về, khiến lông mày Sở Vĩnh Du nhăn lại.
Một phút sau, ngoại trừ Bao Khánh Phong và Tường Vi còn có một người thanh niên tràn ngập vẻ kiêu ngạo, khoác một bộ áo trắng tinh, trước ngực thêu ba chữ.
Lương Nhân Cốc.
Sở Vĩnh Du không ngờ, người của Lương Nhân Cốc, rõ ràng cực kỳ hiếm lại xuất hiện trong thành phố lớn.
"Đại nhân, vì ngày về của ngài không thể xác định nên cấp trên đã phái một vị đại sư của Lương Nhân Cốc đến để xử lý chuyện nhà họ Tân diệt môn, ngài đây chính là Vạn đại sư của Lương Nhân Cốc."
Nhìn thanh niên Vạn đại sư, Sở Vĩnh Du xua tay.
"Đi đi, tôi sẽ xử lý."
Vạn đại sư nở nụ cười.
"Anh chính là Sở Vĩnh Du à? Là cái người bị tước đoạt thân phận chiến thần lại lần nữa trở về sao? Ha ha, anh có thật sự biết hoặc hiểu rõ bản thân đang phải đối phó với một sự tồn tại khủng bố như thế nào không?"
"Ma Tôn mà thôi."
Nghe đươc câu trả lời của Sở Vĩnh Du, vẻ mặt của Vạn đại sư lập tức trở nên lạnh lẽo.
"Hừ! Ếch ngồi đáy giếng, cho dù là tôi đối mặt với Ma Tôn cũng phải cực kỳ cẩn trọng, anh chỉ là một chiến thần của thành phố lớn mà dám nói khoác không biết ngượng?"
Lời của Vạn đại sư khiến cho Bao Khánh Phong và Tường Vi nhảy dựng lên, không có mấy ai dám nói chuyện với Sở Vĩnh Du như vậy, hơn nữa lại còn dùng giọng điệu của bề trên để dạy dỗ kẻ dưới, thật sự là ngoài người này ra thì chưa từng có ai.
"Cậu không muốn đi, muốn ở lại, thì cho dù Ma Tôn có muốn giết cậu, tôi cũng không quan tâm."
Đối với bông hoa trong nhà kính được tâng bốc quá cao, chưa từng thấy được mặt khác của xã hội loài người, Sở Vĩnh Du không muốn để ý đến, anh muốn tập trung đối phó với Ma Tôn, dù sao cũng là một trong Tam Thánh Tứ Tôn, anh thật sự muốn lĩnh giáo.
"Ai cần anh quan tâm? Đúng là nực cười, vậy thì anh tạm thời nhìn cho rõ, Vạn Tâm tôi chém chết Ma Tôn như thế nào đi."
Vừa dứt lời, Vạn Tâm vươn tay phải ra.
"Lấy đao của tôi tới đây."
Lúc này nhân viên công tác của tổ điều tra sự cố đặc biệt lấy một thanh bảo đao từ trong xe, đưa đến cho Vạn Tâm.
Nhìn biểu cảm của người nhân viên kia, cây đao này, có lẽ rất nặng.
Kéo thanh đao ra khỏi vỏ, Vạn Tâm như có khí thế quân lâm thiên hạ.
“Đao tên Thiên Quân, nặng ngàn cân, mượn máu Ma Tôn, mở ra còn đường xưng bá.”
“Vậy sao?”