Sở Vĩnh Du nhìn con gái ở trên giường đang không ngừng vùng vẫy hai tay, trong miệng lại la hét hai chữ không muốn, anh vội vàng đi qua ôm con gái vào trong lòng.
“Hữu Hữu, có ba ở đây, đừng sợ.”
Từ từ, rốt cuộc Hữu Hữu mới bình tĩnh lại, dường như lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Sờ lên đầu của Hữu Hữu, lại đo nhiệt độ một chút, Sở Vĩnh Du nói với Đồng Ý Yên đang lo lắng ở bên cạnh.
“Không bị sốt, cũng không có cảm giác gì khác, chắc là chỉ nằm mơ thấy ác mộng thôi.”
Lúc này Đồng Ý Yên mới thở phào một hơi, nhưng mà lại lo lắng rồi nói.
“Tối nay con bé có còn giống như khi nãy nữa không anh?”
“Không biết nữa, để anh ôm con bé ngủ, em nghỉ ngơi trước đi, sáng mai anh sẽ thông báo cho Bạch Ông một tiếng, xem xem ông ấy có thời gian đến đây một chuyến không.”
Nghe nói như thế, Đồng Ý Yên cũng nhẹ gật đầu, cũng nên để Bạch Ông đến xem thử, nhưng mà chỉ có Sở Vĩnh Du biết rằng nếu như là bệnh vặt thì làm sao anh có thể làm phiền tới Bạch Ông được chứ, anh cũng không phải là như vậy, mấu chốt là do anh lo lắng chuyện phong ấn.
Cứ ôm như thế, mãi cho đến ngày hôm sau Hữu Hữu cũng không còn la hét như hôm qua.
Sáng sớm tỉnh dậy, Đồng Ý Yên nhìn thấy Sở Vĩnh Du vẫn ngồi ở trên ghế ôm con gái, đắp một cái thảm nhỏ, tư thế chưa từng thay đổi, cô không khỏi đau lòng.
“Vĩnh Du, để con bé lên trên giường đi, để em đi làm đồ ăn sáng cho anh, ăn xong rồi anh ngủ một giấc, để em nhờ ba mẹ đến đón Hữu Hữu hoặc là để em xin nghỉ một ngày?”
Sở Vĩnh Du nhìn con gái ngủ say, khẽ mỉm cười.
“Không sao đâu, cái này mới gọi là gì đâu chứ, lúc trước khi mà anh nhập ngũ còn vùi mình vào trong đầm lầy không nhích ba ngày ba đêm cũng không thành vấn đề. Em yên tâm đi, nếu như anh mệt mỏi thì chắc chắn sẽ đi ngủ.”
Do dự một chút, Đồng Ý Yên cũng không còn nói cái gì nữa.
“Được rồi, để em đi làm bữa sáng cho anh.”
Gần như là Đồng Ý Yên chưa ra ngoài được mấy phút thì Hữu Hữu đột nhiên chậm rãi mở mắt ra, sau khi nhìn thấy rõ là Sở Vĩnh Du thì lập tức nở nụ cười.
“Ba ơi, ba về rồi ạ, con nhớ ba lắm.”
Sở Vĩnh Du hôn lên trán của Hữu Hữu, cười nói.
“Ừm, ba cũng nhớ con nữa, nếu như con không buồn ngủ, vậy thì chúng ta đi đánh răng rửa mặt đi, sau đó đi ăn sáng, hôm nay ba dẫn con ra ngoài chơi.”
“Dạ.”
Cùng lúc đó ở ngoại ô Tỉnh Thành, nơi đây có một mảnh đất hoang rất lớn đã từng được sử dụng để trồng hoa màu, nhưng mà cũng không biết tại sao mảnh đất đột nhiên lại có thêm một loại nguyên tố nào đó, khoảng thời gian sau trồng cái gì cũng không sống được nữa, liền trở thành một mảnh đất hoang.
Vì chuyện này, ủy ban quản lý địa phương rất nhức đầu, đây là một mảnh đất năm trăm mẫu, hai năm trước đã biến thành bãi đất hoang, nông dân ở đó cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Mặc dù ủy ban quản lý đã hứa hẹn nếu như bán đi thì chắc chắn sẽ đền bù cho bọn họ, nhưng mà vấn đề quan trọng đó chính là ở đây là phía tây ngoại ô, cách thành phố có hơi xa, bởi vì do nguyên nhân đó cho nên có rất nhiều nhà máy đều không được xây dựng, cho nên rất khó khăn.
Trong mảnh đất hoang này, chiếc Lincoln Navigator phiên bản có hạn chậm rãi dừng lại, người lái xe là Kim Minh, đằng trước và đằng sau xe được ngăn cách bởi một tấm che, Kim Minh dùng cái mũi ngửi cũng biết đôi nam nữ ở đằng sau đang làm chuyện gì.
Làm hoài làm mãi, tinh lực tràn trề quá chứ.
Ngày hôm qua ở khách sạn năm sao, anh ta cũng không tin là buổi tối không xảy ra chuyện gì, sáng sớm lại bắt đầu, quả thật không thể tưởng tượng, thân thể chịu nổi hả.
Vừa mới bước xuống xe chuẩn bị hút điếu thuốc, hai cánh cửa ở phía sau đều mở ra. Ở một bên là cậu Chu, bên phía của Kim Minh là người phụ nữ đó, bộ dạng quần áo không chỉnh tề làm cho Kim Minh chăm chú nhìn thêm vài lần.
Thật ra thì nói tới cũng thấy kỳ quái, Kim Minh đã từng chơi với dạng phụ nữ như thế này rất nhiều lần, nhưng mà có đôi khi người phụ nữ này lại rất hấp dẫn người khác, nói chung là cảm giác không nói được.
“Haha, thằng nhóc này nhìn cái gì vậy, có muốn tối nay tôi hầu hạ cậu một chút không?”
Kim Minh vội vàng lắc đầu.
“Ha ha, chị dâu cứ nói đùa.”
“Kim Minh, đây chính là vị trí mà tôi đã nói với cậu đó à?”
Lúc này, giọng nói của cậu Chu truyền tới, Kim Minh vội vàng cầm thuốc lá ở trong tay chạy tới, sau đó chỉ vào một mảnh đất hoang to lớn mà nói.
“Dựa theo tọa độ của ngài đã cho tôi thì không sai, nó là trung tâm của mảnh đất hoang này.”
Trong mắt của cậu Chu có ánh sáng lấp lóe, mảnh đất hoang, thật là trùng hợp.
“Lộ Lộ.”
Sau khi nói ra hai chữ này, người phụ nữ kia lắc mông đi tới, lấy một loại đồ vật trông giống như là cây bút máy từ trong cái túi nhỏ ở bên người.
“Cậu Chu.”
Cậu Chu nhận lấy rồi đi vào trong mảnh đất hoang tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, sau khi ngồi xuống thì đâm món đồ đó vào trong mảnh đất.
Kim Minh thấy vô cùng thần kỳ, bởi vì đột nhiên lúc này đầu bút lại phát sáng ra một ánh sáng màu xanh sẫm.
Thấy vậy, trên mặt của cậu Chu tràn đầy nụ cười.
“Ha ha, thành công rồi, quả nhiên là thế, xem như tôi đã lập được công lớn.”
Đứng dậy đưa đồ vật giống như cây bút ấy cho Lộ Lộ một lần nữa, cậu Chu nhìn Kim Minh rồi lại nói.
“Kim Minh, kêu cậu tìm người của ban quản lý đâu rồi?”
Lúc Kim Minh đang định lấy điện thoại di động ra, đột nhiên có một chiếc honda CRV dừng lại, có một người trung niên xuất hiện từ vị trí ghế lái, lập tức chào hỏi.
“Cậu Kim, trên đường có chút việc nên làm chậm trễ, thật sự xin lỗi.”
Vẫy vẫy tay, chờ người đàn ông trung niên đi đến bên cạnh, Kim Minh nói.
“Vị này là cậu Chu đến từ nước ngoài, muốn đầu tư ở Tỉnh Thành, ngày tháng tốt đẹp của ủy ban quản lý các người sắp đến rồi.”
Cái gì? Nhà đầu tư đến từ nước ngoài? Hơn nữa người giới thiệu lại là Kim Minh, cậu chủ nhà họ Kim hào môn Tỉnh Thành, vậy chắc chắn sẽ không lừa đảo. Ông ta lập tức giơ tay ra, cười nói.
“Cậu Chu, chào ngài, hoan nghênh đến phía tây ngoại ô Tỉnh Thành của chúng tôi để đầu tư, mảnh đất ở đây rất lớn.”
“Được rồi, bỏ qua mấy lời nói nhảm đi, tôi muốn mua lại mảnh đất hoang này, nếu như tất cả thuận lợi, sau này sẽ còn xây dựng một thành phố ở đây.”
Người trung niên điên rồi, đây là một mức đầu tư lớn tới cỡ nào chứ, ông ta mừng rỡ như điên, nhưng mà một khắc sau liền phản ứng lại, chỉ vào mảnh đất hoang rồi hỏi.
“Cậu Chu, ngài... ngài muốn mua mảnh đất hoang này?”
Cậu Chu gật đầu.
“Đúng vậy, sao thế? Có chuyện gì?”
Khoác tay, trong lòng của người đàn ông trung niên cũng có chút im lặng, lúc rao bán khắp nơi thì không có người nào để ý tới, đều không có hi vọng gì, ngược lại bây giờ lại bán quả ngọt à?
“Thật ngại quá cậu Chu, ngài đến trễ rồi. Hai tuần trước mảnh đất này vừa mới được bán đi, hợp đồng đều đã ký hết rồi, người ta đã thanh toán tiền, chúng tôi cũng đã bồi thường tiền cho nông dân theo quy định trước kia.”
Bán đi rồi? Sắc mặt của cậu Chu có chút khó coi, Kim Minh cũng hỏi.
“Bán cho người nào, một mảnh đất hoang lớn như thế mua rồi thì làm được cái gì?”
Người trung niên cười nói.
“Là công ty bất động sản Hoa Thiên nổi tiếng ở Tỉnh Thành đã mua nó, nói là hình như muốn xây dựng một làng du lịch ở mảnh đất này, dù sao thì thực lực của công ty đó rất hùng hậu, chỉ cần không vi phạm pháp luật và tuân thủ các quy định, người ta có muốn xây dựng cái gì thì đó là chuyện của người ta.”
Công ty bất động sản Hoa Thiên? Cậu Chu căn bản không chú ý tới biểu cảm cổ quái của Kim Minh, trực tiếp lạnh giọng nói.
“Kim Minh, đưa tôi đến công ty bất động sản Hoa Thiên, cho dù phải trả cái giá nào đi nữa thì tôi cũng nhất định phải có được mảnh đất này.”