"Ngài Sở, bạn của ngài bị mấy người bịt mặt bắt đi, rõ ràng đã bị theo dõi."
Giọng nói này, là của người trung niên trước kia anh đã từng gặp ở cửa hàng bán đồ ăn bên cạnh tòa tháp.
"Các người có biết là ai làm không?"
"Biết, cách ra tay này, đối tượng chính là nhằm vào phụ nữ nước R, có thể chắc chắn một trăm phần trăm là người của Tầm Long Hội làm."
Tầm Long Hội? Không phải Lý Quý chính là hội trưởng của Tầm Long Hội ư? Bọn họ còn làm mấy hoạt động cấp thấp nhưng nguy hiểm lớn này à?
"Ngài Sở, ở Osaka, gần như mỗi tháng đều có một người phụ nữ nước R bị mất tích, chuyện này đều do người của Tầm Long Hội làm, còn về phần bọn họ muốn làm gì thì không ai biết, khả năng điều tra của tôi có hạn, những người phụ nữ này sau đó đều bị đưa vào câu lạc bộ mà Lý Quý bảo trợ, tôi có thể để ngài đi vào đó mà không gặp trở ngại gì, còn chuyện khác... Thực sự là xin lỗi."
"Cảm ơn, điều này đã giúp tôi rất nhiều rồi."
Cúp điện thoại xong, Sở Vĩnh Du xuống xe, lúc đầu anh định đợi tới mười giờ để Lý Quý xuất hiện, bây giờ xem ra là phải vào câu lạc bộ trước rồi.
Gần như là vừa đóng cửa xe lại, liền có một bóng người đi tới.
"Ngài Sở, đây là thẻ hội viên của câu lạc bộ UVT, ngài cầm thẻ hội viên này thì có thể đi từ lầu một đến lầu chín mà không hề gặp phải trở ngại gì."
"Cảm ơn."
Nhìn bóng lưng Sở Vĩnh Du đi ra ngoài, người tới không kìm lòng được nuốt xuống một ngụm nước bọt, đầu năm nay, gặp phải Tầm Long Hội còn tránh không kịp, thế mà người nước R này lại còn chủ động tới trêu chọc bọn họ, đưa tấm thẻ hội viên này ra rồi, mình phải ra nước ngoài tránh sóng gió, nếu không Tầm Long sẽ tìm tới cửa, bên phía chủ tịch cũng sẽ không bảo vệ mình mà chắc chắn sẽ đá mình ra cửa luôn cho mà xem.
Đương nhiên chỉ có thẻ hội viên không thì không thể vào cửa được, nhưng vừa rồi anh ta đã gọi điện thoại xác nhận trước nên chắc chắn là ổn.
Thật sự xảy ra chút chuyện gì, Tầm Long sẽ truy tra ra, thông tin của anh ta liếc mắt cái là sẽ thấy ngay nên đương nhiên anh ta muốn tìm đường chạy trước, hơn nữa, đây cũng là dặn dò của bên trên.
Vừa đi về phía câu lạc bộ UVT, Sở Vĩnh Du vừa gọi điện thoại cho Quan Phấn.
"Anh Sở! Thư Di mất tích rồi, em và Thư Di tới nước Nhật du lịch, Thư Di bị mất tích ở Osaka!"
Có thể nghe ra giọng nói của Quan Phấn đã khàn đến mức nói không ra lời, đồng thời cảm giác lo lắng và đau khổ đã bộc phát ra toàn bộ mà không hề che giấu chút nào.
"Cậu đừng lo lắng, tôi cũng đang ở Osaka, chuyện Thư Di mất tích có chút manh mối, có phải cậu đã báo cảnh sát đúng không?"
Bên phía Quan Phấn đã kinh ngạc tới mức không thể nào tưởng tượng được, nhất là khi nghe nói Sở Vĩnh Du cũng đang ở Osaka, trong lòng nhất thời có chỗ dựa, dù sao thì trước giờ Sở Vĩnh Du vẫn luôn là chỗ dựa đáng tin cậy nhất.
"Quá tốt rồi! Anh Sở anh cũng đang ở Osaka à? Em... Em đã báo cảnh sát, làm thế nào bây giờ?"
"Không sao đâu, cậu cứ làm hết các thủ tục cần thiết đi, sau đó tới bên ngoài câu lạc bộ UVT chờ, sau khi tôi tìm được Thư Di sẽ đưa cô ấy ra, nhớ rõ, sau khi cậu qua đây thì thành thật chờ ở bên ngoài, dù có xảy ra chuyện gì cũng không được xông vào."
Nếu Quan Phấn làm loạn, vậy Sở Vĩnh Du sẽ đau đầu như thế nào.
"Em biết rồi anh Sở, Em... Em nghe anh, em nhất định sẽ nghe anh, em chỉ hi vọng Thư Di có thể bình an, em chỉ có nguyện vọng này thôi."
"Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đưa Thư Di bình an ra ngoài."
Sau khi cúp điện thoại, Sở Vĩnh Du sải bước đi, trong ánh mắt lóe lên sự lạnh lẽo, Thư Di là bạn tốt nhất của anh, cho dù ở nước R hay là tha hương nơi đất khách quê người, thì cũng không ai được phép tổn thương cô ấy.
Đi tới cửa, nơi đây vẫn có sự khác biệt rất lớn với các câu lạc bộ ở nước R, mặc kệ bạn có là khách hàng thật hay là khách hàng giả thì những người bảo vệ ở đây đều đồng loạt cúi đầu chào, thái độ vô cùng hèn mọn, có lẽ đây cũng là truyền thống của những người ở giai cấp thấp trong đất nước này.
Đương nhiên, nếu bạn thật sự đến đây để đùa nghịch bọn họ, vậy chỉ sợ hậu quả cũng không cần nghĩ nhiều.
"Chào buổi tối."
Một người trung niên ở cổng mở miệng nói, Sở Vĩnh Du lấy thẻ hội viên ra đồng thời nói.
"Tôi có thể vào không?"
Nghe thấy là tiếng nước R, khi người đàn ông trung niên nhận lấy thẻ hội viên thì có một người đẹp trong số các người đẹp đứng thành hàng ở bên hông cách đó không xa đi tới, đầu tiên là hạ thấp người cúi chào, sau đó mới mở miệng, nói ra, là tiếng nước R rất lưu loát.
"Xin chào quý ngài, chào mừng ngài đến câu lạc bộ UVT."
Mà lúc này, người đàn ông trung niên cũng xác nhận xong, nụ cười của ông ta càng sâu hơn.
"Nhan Tử, đưa vị khách này vào đi, đây là thẻ cấp S."
Nghe thấy là thẻ cấp S, ánh mắt người phụ nữ mặc kimono tên là Nhan Tử rõ ràng ánh lên sự kinh ngạc, bởi vì người nước ngoài tới chỗ bọn họ chơi có thể đạt được tới cấp thẻ như vậy, từ trước tới giờ cô ta mới chỉ gặp được một mình Sở Vĩnh Du.
Mấu chốt còn là đi một mình, thường thường, đều là mấy ông chủ ở nơi này hoặc là một vài người có mặt mũi đi cùng mới đúng.
"Mời ngài đi theo tôi, cẩn thận bậc thang."
Kiến trúc bên ngoài câu lạc bộ UVT có cảm giác dường như hơi đơn sơ và đơn giản, nhưng sau khi vào bên trong rồi, đại sảnh vàng son lộng lẫy có thể lập tức khiến cho ngươi ta cảm nhận được thế nào là xa xỉ.
Khoa trương nhất chính là, mỗi nhân viên phục vụ khi nhìn thấy khách đến đều gần như quỳ rạp xuống đất chờ khách đi qua, lúc đó bọn họ mới có thể tiếp tục làm công việc của mình, đúng là vô cùng nghiêm ngặt.
Đến một chỗ sau tấm bình phong nào đó ở đại sảnh, Nhan Tử ra hiệu Sở Vĩnh Du ngồi xuống, sau đó cung kính nói.
"Thưa ngài, đây là lần đầu tiên ngài tới câu lạc bộ UVT của chúng tôi đúng không? Ngài có cần tôi giới thiệu một chút không?"
Sở Vĩnh Du khoát tay.
"Không cần đâu, chắc cũng là tầng lầu càng cao thì cấp bậc càng cao đúng không, nếu như vậy, cứ trực tiếp đưa tôi lên tầng cao nhất là được."
Nhan Tử cười gật đầu, sau đó đưa tay ra mời.
"Thưa ngài, tôi sẽ dẫn ngài lên lầu chín, đêm nay ngài nhất định sẽ hài lòng, câu lạc bộ UVT của chúng tôi được xếp hạng top ba trên cả nước, nơi này chỉ có thứ ngài không nghĩ tới chứ không có chuyện chúng tôi không làm được."
Đến lầu chín, sau khi tiến vào trong một căn phòng, tuy diện tích phải lớn chừng hai trăm mét vuông nhưng lại không hề có bất kỳ cảm giác đè nén nào.
"Thưa ngài, không biết ngài thích kiểu phụ nữ như thế nào, ngài có thể nói cho tôi biết một chút được không? Hoặc nếu ngài có yêu cầu khác cũng được."
"Phụ nữ nước R."
Nghe thấy yêu cầu này, Nhan Tử cũng không hề tỏ ra kinh ngạc, có rất nhiều người thích hoài niệm cái cũ, chỉ thích phụ nữ của nước mình, đây cũng không phải chuyện lạ gì.
Vừa gọi qua tai nghe, đột nhiên Sở Vĩnh Du giữ chặt cánh tay của cô ta nói.
"Nhớ rõ! Tự nguyện hay là không tự nguyện, tôi đều bằng lòng, đương nhiên, tôi càng thích kiểu mãnh liệt một chút, không muốn làm nghề này, hiểu không?"
Nếu là người khách khác nói ra mấy lời như thế này, chắc chắn Nhan Tử sẽ phải giải thích một chút, nhưng Sở Vĩnh Du lại là người có thẻ cấp S nên đương nhiên cô ta chỉ có thể mỉm cười gật đầu.
Khách tới nơi này, có đam mê nào mà cô ta chưa từng thấy qua, chuyện này chỉ có thể xem như là hạt mưa nhỏ gặp trúng cơn mưa nhỏ mà thôi.
Nói thật, có thể mở được câu lạc bộ với cấp bậc như thế này thì cũng phải có thực lực kinh khủng như thế nào, ngay trước mắt mà nói, Sở Vĩnh Du đã nhìn năm mươi cô gái đến từ nước R, chỉ mỗi nước R thôi mà đã có năm mươi người, như vậy nếu gom tất cả các cô gái ở nơi này lại chỉ sợ vượt ngưỡng năm trăm người luôn.
"Thưa ngài, đây là nhóm các cô gái từ nước R cuối cùng rồi ạ."
Nhan Tử mở miệng, Sở Vĩnh Du khoát tay, sau khi nhóm người này rút đi, anh mới nhìn về phía Nhan Tử, trịnh trọng nói.
"Không có loại cảm giác mà tôi muốn tìm, có hiểu không? Nếu tôi chơi không vui vẻ thì chắc chắn người phải rời đi trước tôi chính là cô đấy."