“Lão già, ông có ý kiến sao?”
Vạn Tâm ngước mắt nhìn, lông mày nhíu chặt, anh ta đi ra từ Lương Nhân Cốc, điều kiện bản thân ưu việt, nơi đó là nơi có địa vị đặc biệt hơn Cửu Long Vực, tuyệt đối không cho phép người khác nghi ngờ.
“Bao Khánh Phong, Tường Vi, hai người đi trước.”
Lúc này, Sở Vĩnh Du đột nhiên mở miệng, Bao Khánh Phong có chút không hiểu, Tường Vi lại phản ứng lại rồi, kéo đội trưởng của mình lên xe.
Thấy chiếc xe nhanh chóng chuyển hướng, Bao Khánh Phong có hơi bồn chồn.
“Tường Vi, chúng ta lúc này đi không tốt lắm, tôi thấy Vạn đại sư này thật sự có khả năng xảy ra xung đột với Chiến Thần đại nhân.”
Tường Vi cười khổ.
“Đội trưởng, sự chú ý của ngài cũng nên chuyển khỏi người Vạn Tâm, ngài cũng không nghĩ xem, xung quanh đều bị chúng ta phong tỏa rồi, ông lão này làm sao vào được?”
Bao Khánh Phong hơi sững người, rồi liên hệ với lời nói bảo bọn họ đi trước của Sở Vĩnh Du, đột nhiên kinh hãi nói.
“Lẽ nào ông lão đó là...”
“Chắc không sai rồi.”
Trong sân lớn của nhà họ Tân, đài phun sớm đã ngừng chảy, sau khi nhà họ Tân bị diệt môn, nơi này biến thành một căn tử trạch.
Lúc này ông lão run rẩy đi về phía này, Vạn Tâm thấy đối phương không thèm quan tâm thì càng không vui.
“Ông lão, tôi đang hỏi ông, ông tại sao không trả lời?”
Đột nhiên, tay phải của ông lão khẽ động, một khẩu súng lúc xuất hiện, bắn sáu phát về phía Vạn Tâm.
Phằng phằng phằng!
Tiếng súng rất lớn, Vạn Tâm lại không nhúc nhích, chỉ phẩy nhẹ tay phải, tất cả các viên đạn đều bị đánh bay.
“Súng sao?”
Trong mắt Vạn Tâm tràn ngập sự khinh thường, ông lão lại thổi nòng súng, cười nói.
“Nói thật, tôi vẫn khá thích vũ khí nóng, nghe nói quốc gia đang nghiên cứu công nghệ siêu cao nào đó, chắc đã vượt qua các loại vũ khí có thể trình độ công nghệ hiện nay của trái đất, nghe nói có thể tổn hại tới Võ Vương, chỉ đáng tiếc tôi không có cơ hội đi thử.”
Ánh mắt của Sở Vĩnh Du đã thay đổi, nếu thật sự là như vậy, anh có loại cảm giác, sự nghiệp lớn mà ông Tần bảo anh đi làm, e rằng có liên quan tới những gì ông lão này nói.
“Ông rốt cuộc là ai?”
Lúc này, Vạn Tâm cho dù là kẻ ngốc nữa, ít nhiều cũng phản ứng lại một chút.
“Cậu đi ra từ Lương Nhân Cốc? Quả nhiên, Lương Nhân Cốc cũng không phải là người khiến người ta bội phục giống như Long Thần hộ quốc, cậu vẫn quá non, xem ra người trong nhà của cậu quá cưng chiều cậu, cũng quá xem thường đối với thành phố lớn rồi, vậy mà ngay cả tôi là ai cũng không đoán ra được? Sở Vĩnh Du người ta sớm đã cảm nhận được sự có mặt của tôi.”
“Tôi nói đúng không? Sở Vĩnh Du.”
Ánh mắt của ông lão nheo lại, Sở Vĩnh Du vẫn ngồi ở trên ghế.
“Ma Tôn, tàn sát cả nhà nhà họ Tân, điều ông làm có hơi quá rồi.”
Ma Tôn sao? Quả nhiên!
Hai mắt Vạn Tâm hơi đanh lại, đều nói Ma Tôn biến hóa nhiều, căn bản không có ai biết diện mạo thật của ông ta, thậm chí tam thánh và tam tôn còn lại trong tam thánh tứ tôn cũng chưa từng thấy.
“Quá sao? Đương nhiên không quá, ai kêu cậu ở Long Chi Động mãi không ra, đúng chứ? Ngày tôi đã ước định không giết được cậu, vậy tôi không được vì sự nuốt lời của mình mà tìm cách bù đắp một chút hay sao?”
Gần như vào lúc Ma Tôn vừa nói xong, đại đao của Vạn Tâm vung qua, chỉ nghe thấy một tiếng bụp, mặt đất vậy mà bị đao mang chém ra một vết lõm dài gần mười mấy mét, trông rất khủng bố.
“Ma Tôn! Ông tùy ý giết người, làm tổn hại người vô tội, hôm nay Vạn Tâm tôi phải thay mặt quốc gia trừng phạt ông, có thể chết ở dưới đao của tôi, là vinh hạnh của ông.”
Vạn Tâm tuy kiêu ngạo tự đại, nhưng quả thật có bản lĩnh, tuổi còn trẻ đã là Võ Vương gần chín bước thật sự, quả nhiên là có vốn để tự kiêu.
Lời vừa dứt, vậy mà trực tiếp công kích về phía Ma Tôn.
Oành!
Tiếng đao vang vọng cả sân, mặt đất không ngừng bị chém chi chít vết lõm.
Trong nháy mắt, không tới mười mấy giây ngắn ngủi, Vạn Tâm đã không biết chém ra bao nhiêu đao, tuy nhiên, ngay cả góc áo của Ma Tôn cũng không chạm tới được.
“Không hổ là Ma Tôn, ông có tư cách nhìn thấy bản lĩnh thật của tôi.”
Không có lùi lại, mặt mày Vạn Tâm rất trịnh trọng, trường đao trong tay chuyển hướng, công kích vô cùng lăng lệ, nếu so sánh, các lần công kích vừa rồi chỉ như đang làm nóng người.
“Cuồng Mãng Đạo Pháp!”
Bùm bùm bùm!
Bốn phía không ngừng phát nổ, đao của Vạn Tâm nhanh gấp mấy lần, uy lực càng khiến người ta tê dại da đầu, một đao mà Ma Tôn lắc người tránh ra, vậy mà đã khiến đài phun trong sân nổ tung, mảnh đá lớn nhất cũng chỉ bằng nắm đấm, có thể thấy uy lực khủng bố cỡ nào.
“Nhóc con thực lực ngụy cửu bộ Võ Vương, ông đây không có thời gian chơi cùng với cậu.”
Lúc này, Ma Tôn đột nhiên mở miệng, tay phải lật lại, tung ra một chưởng ấn.
Sắc mặt của Vạn Tâm thay đổi, nhưng trường đao tay phải cầm giống như có linh tính, quỷ dị bay lại chắn trước lồng ngực của anh ta.
Bụp!
Một âm thanh trầm thấp vang lên, tay của Ma Tôn in trên trường đao, cơ thể của Vạn Tâm lập tức bay ngược ra mười mấy mét, lùi lại mấy bước mới miễn cưỡng dùng đao chống đỡ không có ngã.
Trong mắt đã tràn ngập sự kinh hãi.
Anh ta thật sự không có ngờ, Ma Tôn vậy mà đáng sợ như vậy, anh ta không phải là đối thủ.
Trước khi ra ngoài, ba đã dặn anh ta, gặp phải Ma Tôn nhất định phải cẩn thận, nếu như không đánh được, nhất định phải chạy, tuyệt đối không thể tự phụ.
“Thằng nhóc thối, lát nữa sẽ giết cậu sau.”
Ma Tôn hừ lạnh một tiếng, đôi mắt nhìn thanh đao đó, vừa rồi theo lý mà nói, Vạn Tâm ắt phải chết, Ma Tôn ông ta không ra tay thì thôi, khi ra tay chắc chắn là một kích trí mạng, nhưng vào thời khắc mấu chốt, thanh đao đó hình như có ý thức, tự mình thu lại, hơn nữa, một chưởng đó của ông ta, thanh đao vậy mà không có bị đánh nát, thật là quỷ dị.
Quay đầu nhìn sang Sở Vĩnh Du, Ma Tôn từng bước đi tới.
“Sao hả? Còn không định đứng dậy?”
Sở Vĩnh Du lắc đầu.
“Có người không phục.”
Nghe thấy lời này, Ma Tôn quay lại nhìn sang Vạn Tâm.
“Nhóc con, đừng làm loạn tiết tấu của tôi, Sở Vĩnh Du chắc chắn là phải chết trước, cậu nhiều nhất chỉ chậm hơn cậu ta một giây, đây là lời hứa của tôi, cho nên ngoan ngoãn đợi ở đó, hiểu chưa?”
Ai ngờ Vạn Tâm đột nhiên cười lớn.
“Ha ha! Ma Tôn không hổ là Ma Tôn, khi ba tôi cảnh cáo tôi, tôi còn khinh thường, thật ra chúng tôi đều biết rõ năng lực thay đổi mặt mũi của ông, tôi lần này chắc chắn là uổng công một chuyến, cho nên cũng sẽ không lo lắng, chỉ là không ngờ, vậy mà thật sự gặp được ông.”
Nói tới đây, hai tay của Vạn Tâm cầm đao, chiếc áo sơ mi và mái tóc đều bay lên, còn có một cỗ kình khí không ngừng tản ra.
“Ông thật sự cho rằng, Cuồng Mãn Đao Pháp của nhà họ Vạn tôi chỉ đơn giản như vậy sao? Nếu như thật sự là như thế, Lương Nhân Cốc sao có thể có một chỗ của chúng tôi.”.
Truyện đề cử: Cùng Hào Môn Đại Lão Tàn Tật Ngọt Ngào Hàng Ngày
Oành!
Một âm thanh cực lớn vang lên, nơi Vạn Tâm đứng đều nứt ra, thanh trọng đao có tên Thiên Quân mà anh ta cầm đã rung lên một cách mãnh liệt.
“Cuồng Mãng Đao Pháp, cảnh giới Tinh Hồng.”
“Ma Tôn, chết đi!”