Nếu không phải Sở Vĩnh Du dùng cổ phần giúp Đồng Nguyệt Lâm trả 60 tỷ cho Đồng Kiến Văn, gia đình bọn họ lúc đó thật sự lâm vào đường cùng rồi.
Trả hết tất cả nợ nần cũng không còn dư bao nhiêu tiền, hiện nay không dễ gì có chút khởi sắc, bồi thường hai tỷ bảy, không phải là muốn lấy mạng của Hà Trung sao.
Mà lúc này một giọng nói vang lên, khiến Hà Trung có hy vọng.
Người tới chính là Liên Sâm có một khoảng thời gian không gặp, đi tới gần, đầu tiên là cung kính chào hỏi với Sở Vĩnh Du.
“Anh Sở.”
Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Vậy anh xử lý đi.”
Liên Sâm và Báo Đốm ở cùng nhau, cũng đã kiếm được không ít tiền, Sở Vĩnh Du không có cảm thấy hai tỷ bảy đối với Liên Sâm sẽ có ảnh hưởng gì.
“Bao nhiêu tiền? Tôi bỏ ra.”
Nhìn Liên Sâm, người trẻ tuổi đánh giá trên dưới một phen, mỉm cười.
“Ổ? Chẳng trách phải gào lên muốn đền tiền, thì ra đồ quỷ nghèo cũng có lúc quen biết người có tiền, dễ nói, vậy thì tròn trĩnh đền 3 tỷ đi.”
Lời này vừa dứt, Hà Trung không vui rồi.
“3 tỷ? Bên bảo hiểm nói với tôi, nhiều nhất chỉ hai tỷ bảy, cậu dựa vào đâu mà đòi thêm 300 triệu, cùng lắm tìm công ty có chuyên môn tới xem xét tổn thất.”
Người trẻ tuổi cười lạnh.
“Người của công ty bảo hiểm nói là tính sao? Các người hiểu cái rắm, các người cũng không thể hiểu được giá trị của chiếc Lamborghini này của ông đây, 3 tỷ, đã coi như là rất hời cho các ngươi rồi.”
Liên Sâm đã rút chi phiếu chuẩn bị viết rồi, đối với anh ta mà nói, tiền không là gì cả, Sở Vĩnh Du để anh ta và Báo Đốm hợp tác, kiếm được nhiều hơn rất rất nhiều cái 3 tỷ đó, lúc đó tới bãi đỗ xe tiễn mấy nhân vật lớn, mới phát hiện một màn này, nếu không, anh ta thật sự không biết Sở Vĩnh Du tới rồi.
“Khoan đã! Liên Sâm, 3 tỷ này tôi bỏ.”
Đột nhiên lại có giọng nói vang lên, bốn người cùng nhau đi tới, ba nam một nữ, từ cách ăn mặc và khí thế thì thấy, tuyệt đối là người có tiền.
“Anh Sở.”
Bốn người đều chào hỏi lẫn nhau, một người trong đó trực tiếp đem một tờ chi phiếu vỗ lên mui của chiếc Lamborghini, lạnh giọng nói.
“Nhóc à, may mắn anh Sở là một người nói lý, chuyện gì cũng nhìn cái lý trước, nếu không với thái độ của cậu, đập xe của cậu thì sao chứ, cầm tiền rồi cút đi!”
Liên tiếp năm người có tiền đều xuất hiện, hơn nữa tới đều chào hỏi Sở Vĩnh Du trước, người trẻ tuổi này rốt cuộc là có lai lịch trâu bò gì.
Anh ta vừa từ nước ngoài về chưa được mấy ngày, ba hôm nay muốn ở Trúc Vận mời khách, tốc độ xe của anh ta rất nhanh nên tới trước, thế nào cũng không ngờ, trên một chiếc Buick GL8 tồi tàn ngay radar lùi bị hỏng, lại xuất hiện một nhân vật khiêm nhường quen biết nhiều người có tiền như vậy?
Còn Hà Trung và Tiểu Mông, đã coi như quen với địa vị hiện nay của Sở Vĩnh Du ở Thành phố Ninh.
Vào lúc này, một chiếc Mercedes-Benz Maybach có giá trị mấy chục tỷ đã sớm ngừng sản xuất từ từ dừng lại, sau đó cửa xe mở ra, một người trung niên nhanh bước xuống, sau đó đi tới chỗ Sở Vĩnh Du ở cách đó không xa mà cung kính nói.
“Cậu Sở.”
“Ba!”
Người trẻ tuổi hoàn toàn điên rồi, tại sao ba của anh ta lại chào hỏi với người xa lạ này chứ, đây...
Sắc mặt của người trung niên đã khó coi tới mức không thể hình dung, tình cảnh này, đứa ngốc cũng có thể nhìn ra là đã xảy ra chuyện gì, càng huống chi con trai của ông ta có tính tình như nào, sao mà không hiểu chứ.
“Cậu Sở, con trai tôi trêu chọc tới cậu, là tôi không có cách dạy dỗ, tôi lập tức cho cậu một lời thích hợp.”
Dứt lời, trực tiếp quát người trẻ tuổi đó.
“Cút qua đây, quỳ xuống dập đầu nhận sai với cậu Sở, ngay cả xe của cậu Sở cũng không đụng vào, ba không có thằng con trai nào như mày!”
Cái gì!
Hai chân của người trẻ tuổi lập tức bị dọa cho mềm nhũn, ánh mắt nhìn sang Sở Vĩnh Du đã hoàn toàn thay đổi, bên trong tràn ngập tia ân hận và sự sợ hãi, người ngay tới cả ba của anh ta cũng phải cung kính, trước đó anh ta lại...
“Không cần nữa, Liên Sâm, anh đưa chi phiếu cho cậu ta,quả thật chính là chúng ta đã đụng xe vào, nhưng con trai của ông ta lại xem thường người nghèo, người che như ông là có có lỗi rồi.”
Sở Vĩnh Du nói xong, đợi Hà Trung đỗ xe lần nữa, ba người liền đi rồi, đối với sự cảm tạ của người trung niên thì không có một câu hồi đáp.
Mãi tới khi bóng dáng của Sở Vĩnh Du hoàn toàn biến mất, mấy người Liên Sâm cũng đi rồi, lúc này, người trung niên mới lau mồ hôi trên trán.
“Đồ khốn! Nhà chúng ta suýt nữa bởi vì con mà xong đời rồi, khi con về nước, ba không phải là cho con xem ảnh rồi hay sao, nói ở Thành phố Ninh hiện nay người duy nhất không thể chọc giận chính là Sở Vĩnh Du hay sao? Tại sao lại xảy ra chuyện như này?”
Bị nhéo tai, người trẻ tuổi khóc không ra nước mắt, anh ta lúc đó căn bản không xem ra gì, cho dù đã xem bức ảnh, cũng không để trong lòng, ai biết lại khéo như vậy thì gặp được rồi.
Trải qua chuyện của hôm nay, đối với ý nghĩa của cuộc đời sau này của anh ta đều đã xảy ra thay đổi rất lớn.
Ăn xong một bữa cơm, trên đường trở về, Sở Vĩnh Du đột nhiên nhíu mày, ra hiệu Hà Trung dừng xe.
“Các người trở về trước đi, tôi làm chút việc.”
Nói xong, hôn nhẹ Hữu Hữu đang ngủ say, Sở Vĩnh Du đã xuống xe.
Đợi chiếc Buick rời khỏi, Sở Vĩnh Du đi về phía mảnh đất ở một bên.
Ước chừng khoảng hơn trăm mét, anh đỗ dừng lại.
Chỉ thấy cách không xa, một ông lão vóc dáng thấp bé ngồi xếp bằng trên một tảng đá, vết sẹo trên mặt cực kỳ rõ.
Sở Vĩnh Du biết, ông lão này là một Tiên Thiên võ giả, hơn nữa còn là Tiên Thiên võ giả có thực lực rất mạnh, cho dù là thái thượng trưởng lão của Ảnh Ma Cung, đều tuyệt đối không phải là đối thủ của ông lão này.
Cùng là Tiên Thiên võ giả, một khí bị khí tức của đối phương khóa chặt, đều sẽ cảm ứng được trong bóng tối, cho nên Sở Vĩnh Du tới rồi.
“Nhìn một cái từ xa, cảm giác cậu có khả năng đã trở thành Tiên Thiên võ giả, hiện nay xem ra, cậu có thể tìm nơi đây, chắc là phải rồi.”
Ông lão từ từ mở mắt ra, không vui không buồn, chỉ là ý lạnh trong đôi mắt đó, cực kỳ sâu thẳm.
“Muốn đánh thì đánh.”
Lời nói của Sở Vĩnh Du rất đơn giản ngắn gọn, có thể tìm tới như này, tóm lại không thể là tới nói chuyện phiếm với ông ta.
“Lão phu tên Vạn Quỷ, rất muốn biết, cậu giết hai em trai của tôi, khi Bách Quỷ và Thiên Quỷ, chắc còn chưa trở thành Tiên Thiên võ giả nhỉ? Ha ha, vấn đề này ngược lại là tôi có chút điên rồ, nếu như cậu là Tiên Thiên võ giả, bọn họ cũng sẽ không tiếp nhận nhiệm vụ này!”
Từ từ, Vạn Quỷ đã đứng dậy.
“Cậu dám một mình mà tới, xem ra là đã hấp thụ không ít Long Mễ, rất tự tin với thực lực của bản thân, vậy thì, lão phu bây giờ liền tiễn cậu lên đường.”
Dứt lời, bóng dáng của Vạn Quỷ biến mất, Sở Vĩnh Du cũng cử động, trong mắt chớp lóe tia lay động nào đó.
Có thể giao thủ với cường giả trong đẳng cấp Tiên Thiên võ giả này, ý thức chiến đấu với anh, tuyệt đối có sự trợ giúp rất lớn.
Hai người bóng đều phiêu dật bất định, không có ai dùng Tiên Thiên Chi Khí trong cơ thể để công kích đối phương, như thế đối với lúc thực lực hai bên có cách biệt cực lớn thì có thể tạo ra được tác dụng, nhưng cùng là cường giả, chỉ có thể coi là một loại lãng phí.
Khi sắp tới gần, bước chân của Vạn Quỷ đột nhiên thay đổi, chuyện quỷ dị đã xảy ra.