Thượng Quan Vô Địch biến sắc, Thượng Quan Vân rụt cổ theo bản năng, rõ ràng cũng là người từng chịu nắm đấm của Thượng Quan Vô Địch, nhìn dáng vẻ sợ hãi của em trai anh ta thì biết.
Nhưng mà, vì hoàn thành lời dặn dò của bạn tốt của mình, Thượng Quan Vân vẫn kiên trì nói.
"Anh hai, em biết anh có khách, nhưng mà hôm nay là ngày đại thọ của ông nội, cũng không phải là ngày thường, tất cả mọi thứ đều phải nghiêm ngặt, bác Vương, bác thấy có đúng không?"
Ông lão chuyên kiểm tra thiệp mời là thật hay giả, là quản gia lâu năm của Thượng Quan, địa vị tuyệt đối không thấp, những hậu bối như bọn họ đều phải gọi một tiếng bác Vương.
"Vô Địch, hôm nay là đại thọ của ông chủ, không thể qua loa được, tốt nhất vẫn nên để bạn của cậu đưa thiệp mời ra."
Ngay cả bác Vương cũng đã nói như vậy, Thượng Quan Vô Địch sửng sốt một chút, rất rõ ràng, chắc chắn đằng sau có người bày mưu, nếu không thì người do anh ta tự mình dẫn đến, sao có thể cần kiểm tra thiệp mời chứ, chẳng lẽ anh ta sẽ hại ông nội của mình à?
Hà Tiểu Mông bất đắc dĩ, chưa vào cửa đã bị làm khó, vấn đề mấu chốt là, nhớ lại lời anh rể nói, hình như họ thật sự không có thư mời.
"Anh, chuyện này… em cũng không đoán trước được."
Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Thượng Quan Vô Địch, Sở Vĩnh Du vẫy tay.
"Nếu đã là đại thọ của ông cụ, biện pháp an toàn vẫn nên làm, thiệp mời à?"
Nói xong, tay phải của Sở Vĩnh Du lắc một cái, giống như là đang làm ảo thuật, trong tay anh lập tức có một tấm thiệp mời mạ vàng.
Lúc này, vẻ mặt của Thượng Quan Vân trông cũng không còn tốt nữa, theo lẽ thường mà nói, chỉ là một Sở Vĩnh Du mà cậu ta chưa từng nghe qua, vậy mà lại có thiệp mời ư? Điều này thật khó mà tin nổi.
Ánh mắt của Tưởng Thanh Khôn và Kha Đạt đứng bên cạnh xem kịch vui cũng trầm xuống, không ngờ rằng Sở Vĩnh Du thật sự có thiệp mời.
Bọn họ biết rằng, thiệp mời đưa cho anh, danh sách sẽ do nhân viên quyết định, đó cũng đều là do ông cụ Thượng Quan đích thân lên danh sách, những người khác, có ai dám thêm một cái tên hoặc là làm gì khác đâu chứ, đây cũng là nguyên nhân chân chính khiến Thượng Quan Vô Địch khó xử.
Nếu như dễ có thiệp mời như vậy, anh ta đã sớm đưa cho Sở Vĩnh Du và Hà Tiểu Mông mỗi người một cái rồi
Lúc này, bác Vương đang muốn đi lên tiếp nhận thiệp mời, đột nhiên Sở Vĩnh Du lại nói.
"Thiệp mời của tôi, chỉ có Thượng Quan Long và ông cụ nhà các người mới có thể kiểm tra thật giả."
Cái gì?
Lời này vừa nói ra, xem như lời không làm cho người ta ngạc nhiên thì đến chết cũng không thôi, người chung quanh toàn bộ đều ngây dại.
Sau khi mọi người phản ứng lại, ngay cả những tên vệ sĩ đứng đấy không nhúc nhích tí nào cũng đều cười lạnh trong lòng.
Thật là cuồng vọng, khẩu khí cũng thật lớn, chỉ có Thượng Quan Long và ông cụ mới có thể kiểm tra thật giả? Cũng không nhìn xem đây là đâu, đúng là gương oai mà chẳng biết chọn nơi gì cả.
Quả nhiên, vẻ mặt vui vẻ của bác Vương biến mất, lạnh lùng nói.
"Không biết tên của ngài đây là gì? Họ Vương tôi đây đã làm quản gia lâu năm của nhà họ Thượng Quan, chính ông chủ phân phó tôi ở đây kiểm tra thiệp mời thật giả, nếu như thiệp mời của cậu là thật, vậy thì tôi sẽ có tư cách này."
Bên cạnh Thượng Quan Vân sắp sướng đến phát rồ rồi, cái tên anh rể của Hà Tiểu Mông này bị ngu à, lời như thế mà cũng dám nói ra, không trực tiếp đuổi anh đi, đã coi như là nể mặt của anh hai Thượng Quan Vô Địch rồi.
"Bác Vương, anh ta tên là Sở Vĩnh Du, người ở đằng sau tên là Hà Tiểu Mông, một người bình thường đến từ Tỉnh Thành, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, căn bản không có thiệp mời, chắc chắn thiệp mời đó là giả, đuổi thẳng bọn họ đi là được rồi."
Dựa vào lời nói cuồng vọng của Sở Vĩnh Du, Thượng Quan Vân đã chắc chắn, thiệp mời đó trăm phần trăm là giả.
Vào lúc này, cho dù là Thượng Quan Vô Địch, cũng không biết nên nói cái gì, ngay cả chính anh ta, cũng đã quên mất một thân phận của Sở Vĩnh Du.
"Tôi đã nói rồi, cho nên sẽ không nói lại, kêu Thượng Quan Long ra đây"
Nhìn thấy lại có một đoàn xe đến, sắc mặt của bác Vương cũng không còn tốt nữa, tay phải từ từ nâng lên.
"Xem ra là cậu có ý kiến đối với nhà họ Thượng Quan chúng tôi rồi? Hôm nay là thọ yến của ông cụ, Vô Địch, cậu mau tránh qua một bên."
Bạch!
Gần như là trong nháy mắt, hai bóng dáng xuất hiện ở hai bên của Sở Vĩnh Du, không ai thấy rõ hai người này tới như thế nào, chắc chắn là Tiên thiên võ giả, đủ để thấy thực lực bên trong của nhà họ Thượng Quan rồi.
"Bác Vương, chờ một lát, tôi sẽ báo cho ba tôi ra đây, đừng làm to chuyện."
Cho đến lúc này, một tia sáng lóe lên trong đầu Thượng Quan Vô Địch, mới nhớ ra thân phận khác của Sở Vĩnh Du, trực tiếp lấy điện thoại ra.
"Anh hai, người kiêu ngạo như này không để nhà họ Thượng Quan chúng ta vào mắt như vậy, chỉ đuổi đi đã là bởi vì do anh dẫn tới, tốt nhất là anh đừng làm loạn nữa, nếu không bác cả mà ra đây, anh cũng sẽ bị mắng đấy."
Thượng Quan Vân cười trên nỗi đau của người khác, dù sao thì cuối cùng cũng đã hoàn thành lời dặn dò của bạn tốt, mà Tưởng Thanh Khôn và Kha Đạt, đương nhiên hai người rất vui vẻ nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ của Sở Vĩnh Du.
Hừ! Chúng tôi không làm được gì anh, nhưng cũng không có nghĩa là nhà họ Thượng Quan không làm được.
Nhất là Kha Đạt, anh ta đã hoàn toàn phủ định suy nghĩ trước đây của mình, bị Thượng Quan Vô Địch đánh gãy tay ở Tỉnh Thành, lúc đầu tưởng là Sở Vĩnh Du có quan hệ sâu xa với nhà Thượng Quan bây giờ tại xem ra, hình như chỉ đơn giản là bạn của Thượng Quan Vô Địch mà thôi, sự chênh lệch giữa hai cái chính là cách biệt giữa trời và đất.
"Đuổi đi!"
Tiếng ra lệnh của bác Vương vừa vang lên, hai Tiên Thiên võ giả đang chuẩn bị động thủ thì đột nhiên đồng thời dừng lại.
Bởi vì từ bên trong cửa, một bóng người đi ra, chính là người đang quản lý nhà họ Thượng Quan bây giờ, Thượng Quan Long.
Hôm nay đại thọ của ông cụ, là chuyện quan trọng đến cỡ nào chứ, đương nhiên sẽ cẩn thận hơn, ngoài cổng xảy ra chuyện như vậy, đã coi như là vô cùng nhục nhã, ông ta vừa nhận được tin tức, đương nhiên phải ra ngoài nhìn xem thế nào rồi.
"Là cậu nói, thiệp mời của cậu chỉ có tôi và ông cụ mới kiểm tra thật giả được sao?"
Khi lời nói của Thượng Quan Long vang lên, tất cả mọi người vội vàng hành lễ, đương nhiên là Thượng Quan Vân càng phải hành lễ.
"Bác cả, anh ta chính là Hà Tiểu Mông, người gây chuyện là anh rể của Hà Tiểu Mông - Sở Vĩnh Du, bọn họ…"
Hả? Thượng Quan Long liếc mắt qua khiến Thượng Quan Vân vội vàng sợ hãi ngậm miệng lại.
Sở dĩ ông ta tự mình đi ra, mà không phái người khác đến xử lý, chẳng qua chỉ là nể mặt con trai thứ hai của mình mà thôi, lúc trước Thượng Quan Vô Địch trở về từ Tỉnh Thành, cũng từng khéo léo ám thị nói anh rể của Hà Tiểu Mông không phải người thường, ông ta cũng khá hiểu rõ đứa con trai chỉ yêu thích võ công này.
"Đúng vậy."
Lúc này, Sở Vĩnh Du gật đầu, đưa thiệp mời cho Thượng Quan Long.
Từ từ mở ra, chỉ mới nhìn thoáng qua, sắc mặt và ánh mắt của Thượng Quan Long triệt để thay đổi, cuối cùng cũng hiểu vì sau sau khi con trai thứ hai của mình trở về từ Tỉnh Thành lại nói những lời nói kia, người trước mắt này, đâu chỉ không đơn giản thôi đâu.
Ông ta cũng không ngờ rằng, một tên nhóc không có danh tiếng gì yêu đương với con gái của mình, vậy mà lại có được anh rể có thân phận như vậy, xem ra đêm nay, có vẻ mọi chuyện sẽ không phát triển như dự đoán rồi.
"Ngài Sở, mời."
Sau khi ba chữ này vang lên, Sở Vĩnh Du dẫn theo Hà Tiểu Mông đang ngơ ngác sải bước đi vào.
Vào lúc này, ngoại trừ Thượng Quan Vô Địch, tất cả mọi người, ngay cả bác Vương chuyên kiểm tra thiệp mời thật giả đều đờ đẫn.
Nhất là ba người Thượng Quan Vân, Tưởng Thanh Khôn và Kha Đạt, khiếp sợ đến tột đỉnh, lòng tò mò có nên tin hay không xuất hiện.
Vậy mà thiệp mời kia thật sự chỉ có Thượng Quan Long và ông cụ có tư cách kiểm tra thật giả à? Rốt cuộc, trên đó viết cái gì chứ?