“Có lẽ là cũng có cùng một loại bóng dáng như trong màn hình camera, mặt khác, chụp được anh ta ở đâu, tôi có thể căn cứ vào dấu vết để tìm ra anh ta.”
Nghe thấy lời nói của Lương, Sở Vĩnh Du lắc đầu.
“Thôi bỏ đi, hắn ta không thể nào bị chụp được đâu.”
Hệ thống thiên nhãn đều đã khởi động lâu như vậy mà không thu được cái gì, chắc có lẽ là Tỉnh Vu Dịch rất cẩn thận, cho dù là nhất định phải xuất hiện dưới camera, chỉ cần che mắt là được rồi.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, mặt đất đột nhiên lại chấn động, Văn Khả Hân và chú Cửu đều nhìn sang một bên, chỉ nhìn thấy một đội ngũ đông người đang giậm chân đi về phía bên này.
Mỗi một người trong đội ngũ đều có gương mặt kiên nghị, khí thế ngút trời.
Tứ đại thủ hộ biết rằng đây là luyện ngục chi sư đã đến.
Sở Vĩnh Du đã ra lệnh, chắc chắn là bọn họ sẽ đến đây bằng tốc độ nhanh nhất.
Chờ sau khi đội ngũ dừng lại, mọi người đồng loạt lên tiếng.
“Thưa ngài.”
Đội hình như thế làm nhóm năm người nhìn thấy mà kinh ngạc, ai nấy cũng không khỏi suy đoán thân phận của Sở Vĩnh Du, mà Văn Khả Hân thì nhẹ gật đầu xem như là một loại tán thành hoặc là cái gì đó khác.
Vẫn may là truyền thông với lại nhóm quần chúng vây xem đã bị Tường Vi đuổi đi, nếu không bị chụp lại cảnh tượng này, chỉ sợ là sẽ gây nên sóng gió lớn.
“Các anh em, tòa cao ốc sụp đổ rồi, có mười ba thi thể vẫn còn đang ở trong đó, tiến hành đi.”
“Vâng.”
Trong nháy mắt, những thân ảnh lần lượt bước nhanh về phía tòa cao ốc bị sụp đổ, những cột đá gì đó đối với người bình thường mà nói chắc chắn phải mượn nhờ máy móc của công trình mới có thể di chuyển được, nhưng mà đối với võ giả mà nói, hai tay là có thể được rồi.
Ngoại trừ ba người Đông Linh, Mã Trạch cũng gia nhập vào đội ngũ di chuyển.
Mặc kệ là hành quân đánh trận hay là cái khác, Sở Vĩnh Du mãi mãi cùng tiến cùng lùi với những người anh em này, lúc muốn đi qua đó, đột nhiên Tường Vi lại bước tới rồi nói.
“Ngài, ngài được lắm.”
“Cút ra ngoài! Tôi sẽ không nói lại lần thứ ba, anh chỉ có một phút, nếu không thì tôi sẽ ném anh ra ngoài.”
Cao Kiện vô cùng tức giận, nhưng mà cũng không có biện pháp nào hết, chỉ có thể phẫn hận mang người đi khỏi.
“Cái tên Cao Kiện này đã biết thân phận của ngài, vậy mà tôi cảm thấy anh ta cứ luôn đối nghịch với ngài.”
Nghe Tường Vi nói vậy, Sở Vĩnh Du cười lạnh.
“Tôi còn nghi ngờ là lần trước bốn người Mã Trạch cũng đột phá, chương trình tự hủy phòng an toàn bị kích hoạt, Cao Kiện chính là người phía sau đã sai xử, sau khi đến Vân Kinh, tôi sẽ điều tra tất cả cho rõ ràng.”
Cao Kiện ra bên ngoài căn bản không biết mình sắp phải đối diện với tai họa ngập đầu, còn nhìn vào tòa cao ốc bị sụp đổ, nói với giọng điệu hả hê.
“Sở Vĩnh Du ơi là Sở Vĩnh Du, không phải là địa vị của anh cao lắm à? Có giỏi thì che giấu chuyện lần này luôn đi, anh dám làm ra như vậy, tôi lập tức vạch trần bộ mặt của anh, để từ đây anh sẽ phải thân bại danh liệt. Mặc kệ tòa cao ốc này tại sao lại bị sụp đổ, đều không phải là then chốt.”
Một tên cấp dưới đứng ở bên cạnh do dự một chút rồi lại nói.
“Chủ quản, như thế này không tốt lắm đâu, đây chính là.”
“Im miệng! Tôi làm cái gì còn cần cậu phải dạy nữa hả? Anh ta là Chiến Thần Địa Ngục thì như thế nào chứ? Chiến Thần Địa Ngục cũng là con người, là con người mà phạm sai lầm thì phải nhận hình phạt.”
Công việc vận chuyển đang được tiến hành rất hùng hồn, hành động của luyện ngục chi sư đương nhiên nhanh hơn nhiều so với công nhân phối hợp với máy móc, cũng khiến cho Lâm Sơn - chuyên gia phá nổ rốt cuộc cũng đã hiểu tại sao Sở Vĩnh Du lại có thể nói sẽ xử lý trước khi mặt trời lặn.
Thời gian trôi qua, từng thi thể bị vùi lấp cũng đã được mang ra ngoài đặt ở trên chiếc chiếu trống trên mặt đất, lập tức sẽ được các thành viên của luyện ngục chi sư mang ra bên ngoài đặt lên chiếc xe cứu thương vẫn luôn chờ mệnh lệnh.