Mục lục
Bản lĩnh ngông thần - Sở Vĩnh Du - Truyện full tác giả: Ngự Dụng Cuồng Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc anh đang nghĩ ngợi, thì xe taxi bỗng thắng gấp dừng tại chỗ.

Chỉ thấy một chiếc xe việt dã màu lục bỗng tăng tốc rồi chặn đầu xe.

Không những thế, mà còn xuất hiện thêm ba chiếc xe nữa, hoàn toàn vây chặt xe taxi.

Tài xế nhất thời nuốt nước miếng, sợ đến mức trán toát mồ hôi lạnh.

“Chuyện... chuyện này là sao?”

Dù là người dân bình thường cũng có thể nhận ra chiếc xe này ngay, ông luôn là một công dân tốt, sao lại xảy ra chuyện như vậy?

“Bác tài, bao nhiêu tiền?”

Sở Vĩnh Du bỗng lên tiếng hỏi, tài xế ngơ ngác quay đầu, chỉ vào đồng hồ, thời khắc mấu chốt thế này, mà anh vẫn còn tâm trạng tính tiền à?

Sở Vĩnh Du nhìn thoáng qua, sau khi trả tiền bằng zalopay thì cười nói.

“Ông yên tâm, chuyện này không liên quan đến ông, bọn họ là tới tìm tôi.”

Giờ xung quanh taxi đã bị đội đặc chủng điều tra vụ việc mặc quân trang bước xuống từ bốn chiếc xe bao vây, ai cũng tràn đầy khí thế.


Tìm... tìm cậu?

Tài xế suýt sợ đến mức ngất xỉu, rốt cuộc mình đã chở tên tội phạm tàn bạo đến cỡ nào, ông không chết là phúc lớn mạng lớn lắm rồi.

Sở Vĩnh Du bước xuống xe, đội đặc chủng điều tra vụ việc vốn tràn đầy khí thế, bỗng nhụt chí, thậm chí còn có mấy người không dám nhìn vào mắt anh.

Một người đàn ông trung niên dẫn đầu tiến lên một bước, ra hiệu Sở Vĩnh Du xuất trình giấy tờ.

“Sở Vĩnh Du, mời cậu đi theo chúng tôi một chuyến.”

Sở Vĩnh Du hờ hững nói.

“Các ông đưa tôi về nhà trước đi, ngoài ra, bảo người đứng sau các ông tới gặp tôi.”

Người đàn ông trung niên cực kỳ giận dữ.

“Sở Vĩnh Du! Cậu cảm thấy giờ cậu có tư cách để mặc cả à?”

Anh chỉ liếc nhìn ông ta, đã làm người đàn ông trung niên lùi ba bước liên tiếp, sắc mặt cũng nhất thời trắng bệch.

“Tôi muốn về nhà, các ông vẫn muốn tôi lặp lại lần nữa à?”

Người đàn ông trung niên miệng đắng lưỡi khô, vội gật đầu.

“Được... được.”

Về đến nhà, bốn chiếc xe đậu ở bên ngoài, còn Sở Vĩnh Du thì đi vào trong.

Trên chiếc xe đầu tiên, có cấp dưới nói quanh co.

“Đại ca, chúng... chúng ta thật sự tới bắt người à?”

Người đàn ông trung niên cũng buồn bực.

“Nhảm nhí! Vấn đề ở đây là, đối phương là Sở Vĩnh Du – một Chiến Thần Địa Ngục, nếu cậu ta không chủ động đi theo chúng ta, thì cậu đi tới liều mạng với cậu ta đi?”

Người đàn ông trung niên nói đến đây thì thở dài.

“Huống hồ, cậu ta còn là Chiến Thần, mỗi vị Chiến Thần đều đổ máu vì đất nước, dù bọn họ phạm tội đến đâu, thì cũng xứng đáng được tôn trọng.”

Đúng lúc này, một chiếc xe Hongqi chậm rãi chạy tới, rồi dừng trước cửa viện.

Gần như một giây sau, tai nghe người đàn ông liền vang lên mệnh lệnh.

“Mọi người ngồi trong xe đợi lệnh của tôi, dù xảy ra bất kỳ chuyện này, cũng không được phép xuống xe.”

“Vâng.”

Mặc dù mệnh lệnh hơi kỳ lạ, nhưng bọn họ không dám làm trái.

Trong biệt thự, Trần Việt lại dẫn Lâm Sinh tới, hai đứa trẻ chơi đùa rất vui vẻ, nên Sở Vĩnh Du hoàn toàn bị phớt lờ.

“Chị Trần, cảm ơn chị.”

Trần Việt cười đáp.

“Cậu đừng khách sáo như thế, cậu quên cậu là ba nuôi Lâm Sinh à? Nên đây là chuyện tôi nên làm, nếu thằng bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, thì tôi tin rằng, cậu cũng sẽ lo lắng sốt ruột.”

Sở Vĩnh Du gật đầu, thấy xe Hongqi đang đậu ở ngoài cửa, thì ra khỏi nhà ngay, chẳng hề khách sáo mở cửa ngồi vào trong.

Một ông lão với mái tóc hoa râm nhưng tràn đầy sức sống đang ngồi trên ghế sau, Sở Vĩnh Du vừa ngồi xuống, ông ta đã ôm chầm lấy.

“Vĩnh Du.”

“Ông Tần.”

Ông lão này không những là bạn cũ của Vô Phong Tử - sư phụ anh, mà còn là cấp trên của Sở Vĩnh Du, quan trọng nhất là, hai người gần như là bạn vong niên, nên mới xưng hô như thế.

Ôm xong, ông Tần lấy ra một bao lì xì, cười nói.

“Lát nữa cậu giúp tôi đưa nó cho Hữu Hữu, giờ thân phận của tôi không tiện xuất hiện.”

Sở Vĩnh Du nhận lấy bao lì xì, rồi gật đầu nói.

“Cảm ơn ông Tần.”

Sau đó, tất nhiên hai người phải đi vào chủ đề chính, nụ cười trên mặt ông Tần cũng hơi khép lại.

“Với sự thông minh của cậu, có lẽ đã đoán ra một số chuyện rồi đúng không?”

Sở Vĩnh Du trầm giọng đáp.

“Có phải có người mượn chuyện của Giang Mạnh để gây sự đúng không?”

“Đúng vậy, cấp trên của Giang Mạnh lúc trước, và thằng nhóc Tư Đồ Yến đó đã thêm dầu vào lửa, cộng thêm mấy âm thanh khác.”

Sở Vĩnh Du hơi bất đắc dĩ nói.

“Ông Tần, ông cứ nói thẳng đi, mấy chuyện này chỉ là chuyện cỏn con với ông, nhưng ông lại phóng đại mọi chuyện, có phải ông đang có ý đồ gì với tôi đúng không?”

Ông Tần bị anh nói như thế, thì hơi lúng túng.

“Tôi đã nghe Bạch Ông kể lại những chuyện vừa xảy ra trong gia đình cậu rồi, nên giờ nếu tôi bảo cậu rời đi một khoảng thời gian nhất định sẽ không tiện, nhưng lần này là thời cơ ngàn năm có một, nên tôi thật sự không muốn bỏ lỡ.”

Thấy Sở Vĩnh Du nhắm mắt suy tư, người như ông Tần đã sớm ở đẳng cấp vừa liếc mắt đã thấy cả thế giới, sao có thể không biết trong lòng anh đang nghĩ gì chứ?

“Vĩnh Du, tôi có thể lấy nhân cách của mình ra bảo đảm, nếu cậu nhận nhiệm vụ này, tôi sẽ phái một vị Long Thần hộ quốc tới đích thân bảo vệ gia đình cậu.”

Sở Vĩnh Du nghe vậy thì mở mắt ra, ánh mắt tràn ngập vẻ không dám tin.

Long Thần hộ quốc là khái niệm gì? Ngay cả anh cũng chỉ mới nghe qua.

Quốc gia có năm vị cao thủ tuyệt thế, mệnh danh là Long Thần, gọi chung là Long Thần hộ quốc, thực lực mỗi người đều ở cấp độ kinh thiên động địa, dù Sở Vĩnh Du anh đã trở thành Chiến Thần Địa Ngục, cũng hoàn toàn không có tư cách để gặp mặt bất kỳ người nào trong số họ.

Giờ ông Tần lại nói, trong khoảng thời gian mình ra ngoài nhận nhiệm vụ, sẽ cử một vị Long Thần hộ quốc tới đích thân bảo vệ gia đình anh? Đủ để cho thấy nhiệm vụ này...

“Ông Tần, nhiệm vụ lần này thật sự quan trọng như thế ư? Đến nỗi ông phải cử Long Thần đích thân ra mặt?”

Ông Tần lườm Sở Vĩnh Du, bất mãn nói.

“Phí lời! Tôi cũng muốn cử người khác tới đây lắm chứ, nhưng gia đình cậu vừa xảy ra chuyện như vậy, liệu Sở Vĩnh Du cậu có yên lòng khi người khác tới bảo vệ không? Cậu tưởng Long Thần hộ quốc dễ mời lắm à? Tôi phải trải qua nhiều tầng xét duyệt mới được phê chuẩn đấy, ngoài bọn họ ra, tôi thật sự không nghĩ ra sự lựa chọn nào khác để cậu hoàn toàn yên tâm ra ngoài thực hiện nhiệm vụ.”

Đây đều là sự thật, trải qua chuyện như vậy, nếu không chắc chắn 100% về việc bảo đảm an toàn cho gia đình anh, thì có đánh chết Sở Vĩnh Du cũng không rời khỏi nhà một bước.

“Ông nói thử xem ông Tần, ngay cả Long Thần hộ quốc cũng được điều ra ngoài, để tôi hoàn toàn yên tâm, làm tôi cũng hơi tò mò, rốt cuộc đây là nhiệm vụ gì?”

Nói đến việc chính, ông Tần liền trở nên trịnh trọng.

“Vĩnh Du, chắc thỉnh thoảng cậu cũng nghe nói về Tử Ngục đúng không?”

Sở Vĩnh Du cả kinh.


“Tử Ngục thật sự tồn tại?”


Tất nhiên anh đã nghe nói về Tử Ngục, nhưng mọi người đều cho rằng, đó là một ngục giam chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa ai chứng thực về sự tồn tại thật sự của nó, giờ người có trọng lượng như ông Tần nói nhắc đến nó.


“Đúng vậy, Tử Ngục thật sự tồn tại, nơi đó giam giữ tội phạm tử hình nắm giữ những bí mật quan trọng, nhưng chưa từng bước ra ngoài, hơn nữa bọn họ đều là tinh anh trong những tinh anh.”


“Mà nơi cậu thực thi nhiệm vụ lần này chính là Tử Ngục.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK