Đồng Ý Yên điên cuồng lắc đầu, cả người đều có hơi phát điên.
Cho dù là Sở Vĩnh Du, đều hoàn toàn trầm mặc.
Bởi vì đó là Lam Mị, không những là bạn thân của Ngu Thư Di, còn là bạn tốt của bọn họ, bên nhau khoảng thời gian dài như vậy rồi, sao có thể làm ra loại chuyện này chứ.
Lúc này, Tử thánh đã từ bên trong đổ ra một giọt, sau đó dùng ngón tay chấm một ít, để vào trong miệng của mình, một lát sau, tay phải run lên, mấy cây châm vàng xuất hiện, lập tức đâm vào Hữu Hữu.
“Độc mãn tính trong cơ thể Hữu Hữu tôi đã giải trừ, vấn đề bây giờ là lỗ thủng trên bức tường đã không thể chặn được rồi.”
Nghe thấy lời của Tử thánh, trên mặt Sở Vĩnh Du tràn ngập sự tuyệt vọng.
“Tiền bối, tôi thật sự cầu xin ông hãy cứu con gái của tôi, bất luận kêu tôi trả cái giá gì cũng được.”
Đồng Ý Yên ở bên cạnh cũng không quan tâm bây giờ nên nghi ngờ cái gì nữa, cũng không ngừng cầu xin.
Nỗi lòng ba mẹ, trong mắt Tử thánh cũng xuất hiện thương cảm.
“Hai người cầu xin tôi cũng vô dụng, Bạch Ông lúc đầu đã dùng loại cách này để chữa trị, là lựa chọn tất nhiên, một khi thành công chỉ cần không có ngoại lực tác dụng, tuyệt đối cả đời sẽ không cần phải lo nghĩ, nhưng điều sợ nhất đã xuất hiện, chính là tình trạng như bây giờ, hiểu không? Tôi thật sự lực bất tòng tâm.”
Ngay cả Tử thánh cũng nói như vậy, vậy cho dù Bạch Ông tới, chắc chắn cũng không có ích gì.
Nhất thời, trong lòng Sở Vĩnh Du có loại phẫn nộ không thể đè nén, anh hận không thể lập tức xé xác Lam Mị ra.
“Có điều Vĩnh Du, cậu có thể đưa Hữu Hữu đến Tây Lân, hỏi thử sư phụ Phong thánh của cậu, nói thật kiến thức lưu trữ trong đầu ông ấy nhiều hơn tôi và Long thánh rất nhiều, còn có một cách nữa, chính là hỏi thử sư phụ của Tôn Tiểu Bàn, bây giờ chỉ có hai cách này, nếu như bọn họ đều không biết, vậy… Hữu Hữu chỉ còn sống được một tháng.”
Nói xong, Tử thánh đi mất, tuy đã nhìn quen sinh tử, nhưng loại cục diện này ông ta vẫn không muốn tiếp tục ở lại.
Tử thánh đi rồi, Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên đều không có nhúc nhích, bọn họ đến bây giờ vẫn không thể chấp nhận, con gái vốn hoạt bát nhảy nhót, biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Đột nhiên, Đồng Ý Yên lao ra ngoài, khi quay lại, xách một chiếc túi lớn, bên trong vậy mà là các loại kẹo đủ màu sắc hình thù, ào ào đổ hết lên bàn, sau đó quỳ ở bên cạnh Hữu Hữu miễn cưỡng cười nói.
“Hữu Hữu, con tỉnh đi, con xem, có rất nhiều kẹo, đều là loại con thích ăn, con muốn ăn bao nhiêu cũng được, mẹ không quản con nữa, con ăn đi!”
Một tiếng cuối cùng, Đồng Ý Yên đã mất giọng, nhìn con gái vẫn không đoái hoài thì ôm chặt cô bé vào lòng, trái tim đều sắp vỡ vụn.
Sở Vĩnh Du ngồi cách đó không xa, nước mắt cũng đang rơi, trong đầu đều là những ký ức vui vẻ cùng với Hữu Hữu, cô bé không ngừng gọi anh là ba với giọng nói ngọt lịm, tầm mắt của anh hoàn toàn trở nên mông lung.
Lúc này, anh không phải là Chiến Thần nước R, không phải là cao thủ Hóa Long Cảnh có sức chiến đấu siêu cường, mà chỉ là một người ba, một người ba bình thường.
“Không! Vĩnh Du! Vừa rồi người đó nói, còn có hai cách, vẫn còn hy vọng, con gái của chúng ta nhất định có thể khôi phục.”
Tay bị Đồng Ý Yên nắm chặt, dùng sức như vậy nhưng cũng đã khiến Sở Vĩnh Du phản ứng lại được.
“Không sai! Chắc chắn còn có cách, chắc chắn có.”
Nói xong, Sở Vĩnh Du hoảng hốt rút điện thoại ra, ấn gọi cho Tôn Tiểu Bàn.
“Vĩnh Du, cậu không cần nói, sư phụ của tôi đã nói với tôi rồi, kêu cậu trực tiếp mang con gái của cậu đến Tây Lân.”
Sở Vĩnh Du cũng chưa kịp nói gì, Tôn Tiểu Bàn vậy mà đã mở miệng trước rồi.
“Cảm ơn”
Một lát sau, Sở Vĩnh Du chỉ có thể nhả ra hai chữ, lấy năng lực tiên tri của sư phụ Tôn Tiểu Bàn, ít nhất coi như là khiến trong lòng anh nhiều thêm một tia an ủi, tình hình bây giờ là phải đến Tây Lân rồi.
“Nói thế nào? Vĩnh Du, như thế nào?”
Đồng Ý Yên lo lắng hỏi, Sở Vĩnh Du trầm giọng nói.
“Anh phải mang Hữu Hữu đến Tây Lân, tìm sư phụ của anh.”
“Em cũng đi!”
Đồng Ý Yên của lúc này, thái độ cực kỳ kiến quyết, Sở Vĩnh Du đương nhiên cũng sẽ không từ chối, là mẹ của Hữu Hữu, cô có quyền này, ai cũng không thể tước đoạt.
“Được, em đi sắp xếp đồ đạc.”
Đợi khi Đồng Ý Yên đi vào phòng ngủ, Sở Vĩnh Du nhìn điện thoại, ấn gọi cho Lam Mị.
“Sở Vĩnh Du, tôi tưởng anh ban ngày mới gọi điện cho tôi chứ.”
Cách gọi anh Sở không có, loại giọng nói dịu dàng đó cũng không có, thay vào đó, là một loại giọng nói vừa lười nhác vừa yêu mị.
“Tại sao?”
Nhả ra hai từ, Sở Vĩnh Du đã đang đè nén lửa giận trong lòng rồi.
“Tại sao sao? Không tại sao cả, là anh muốn đối địch với tứ tôn chúng tôi trước, đầu tiên là giết Ma Tôn, lại ngăn cản kế hoạch tôi thu phục liên minh người dị năng, sau đó bây giờ ngay cả Yêu Tôn anh cũng có thể giết chết, nói thật nha Sở Vĩnh Du, anh thật sự quá có thể tạo cho người bất ngờ và sửng sốt đó.”
“Cô là Mị Tôn!”
Đến đây, Sở Vĩnh Du cuối cùng cũng biết thân phận thật sự của Lam Mị, nhưng chuyện này sao có thể chứ?
“Rất nhiều nghi hoặc phải không?”
Lam Mị ở bên kia đã cười, dường như rất vui.
“Tôi và tam tôn kia khác nhau, tôi thích hòa vào trong cuộc sống của người bình thường, Lam Mị chẳng qua chỉ là thân phận thứ mấy của tôi thôi, bản thân tôi cũng sắp quên mất rồi, nhưng dường như lại rất khéo, thân phận này có một đoạn quan hệ với anh, ha ha, chẳng bao lâu, tôi thật sự đã yêu anh, chỉ đáng tiếc anh không lĩnh tình, nếu không hai chúng ta liên hợp, thiên hạ vô địch rồi.”
“Đương nhiên, từ sau khi biết anh là đồ đệ của Phong thánh thì tôi biết, anh chắc chắn sẽ ở thế đối lập với tứ tôn chúng tôi, con người tôi ấy mà, không giống bọn họ, tôi thích chơi chiêu, anh căn bản không thể tưởng tượng loại cảm giác ở đằng sau thao túng mọi thứ đó đâu, địa vị của Hữu Hữu ở trong lòng anh, sau khi tôi cảm nhận được đạo phong ấn đó trong đầu nó, hì hì, tôi biết làm như vậy, tuyệt đối có thể tạo thành bạo kích đối với anh.”
Sở Vĩnh Du của lúc này, vẻ mặt vô cùng âm trầm, nhưng anh cũng hiểu, Lam Mị chắc chắn đã trốn rồi.
“Cuối cùng sẽ có một ngày, tôi sẽ chính tay giết cô, khiến cô nếm trải cách chết đau khổ nhất nhân gian.”
Lam Mị đối với điều này không hề để tâm.
“Ai ôi, tôi sợ quá cơ, Ma Tôn có rất nhiều hình thái, anh tưởng tôi không có sao? Đợi một ngày anh có thể nhận biết được tôi rồi nói đi, nhưng mà Hữu Hữu chẳng qua chỉ là khởi đầu, tôi còn chưa chơi đủ đâu.”
Tút tút tút.
Điện thoại tắt, Sở Vĩnh Du nghiến răng nghiến lợi, người đáng sợ nhất chính là kẻ địch như này, loại tâm tư cẩn thận như Lam Mị, không lộ ra chút sơ hở.
Quả thật, trước đây Sở Vĩnh Du nhiều lần đối với Lam Mị như vậy cũng không nhận ra thuật dịch dung hoặc sơ hở liên quan, bây giờ nghĩ lại, sau khi bước vào Hóa Long Cảnh thì chưa từng gặp mặt Lam Mị…
Nhưng bây giờ, nghĩ nhiều như vậy có tác dụng gì chứ.
“Vĩnh Du, vừa rồi anh gọi điện cho Lam Mị sao?”
Sở Vĩnh Du gật đầu, Đồng Ý Yên cắn chặt môi dưới.
“Là cô ấy sao?”
Sau khi nhìn thấy Sở Vĩnh Du lần nữa gật đầu, giọng nói của Đồng Ý Yên trở lạnh.
“Đồng ý với em, nếu như tìm được cô ta, dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất anh có thể nghĩ được hành hạ cô ta đến chết.”