Nghe thấy lời Sở Vĩnh Du nói, mấy người cũng bị chấn động, dù sao Tạc Thiên Bang chính là bang phái lớn thứ hai trong Truyền Nhân Của Rồng, đối với bọn họ mà nói, quả thật quá mức xa vời.
Mà bây giờ, Sở Vĩnh Du lại còn nói anh quen biết với người Tạc Thiên Bang? Nói đùa gì vậy.
Quả nhiên, trong lòng Bàn Tử kia vẫn còn chút đắn đo không chắc, dù sao đến cùng Sở Vĩnh Du có biết đường chủ Bạch Trảm và phó môn chủ Lương Hà trong môn hay không, nhưng bây giờ ngay cả Tạc Thiên Bang cũng mang ra, rõ ràng đang là khoác lác.
“Mẹ nó, còn Tạc Thiên Bang? Ông đây còn biết Huyền Hoàng Môn đây, dù sao cũng là chém gió, ai không biết.”
Bị Bàn Tử nói như vậy, mấy người khác cũng ôm bụng phá lên cười.
Sở Vĩnh Du cũng không để ý, Phồn Hoa đã nói ID cho anh biết, chỉ có điều còn chưa kịp thêm, lúc này thao tác một chút, nhưng không có trả lời, tám phần là Phồn Hoa không online.
“Di? Không phải mày liên lạc với Tạc Thiên Bang sao? Mày liên lạc đi.”
“Nhìn ông nói cái gì xem, người ta nhất định là đang liên lạc với Huyền Hoàng Môn đấy.”
Từng câu từng chữ ba của ba Bàn Tử kia, cười nhạo Sở Vĩnh Du tơi bời.
Hồ Lãng bên cạnh, che mặt nói.
“Đại ca à, trong Truyền Nhân Của Rồng, lấy võ làm chủ, không phải tùy tiện khoác lác là có thể hù được.”
Sở Vĩnh Du không mở miệng, lúc đang định liên lạc với Khả Hân, điện thoại bên phía Bàn Tử vang lên hình thức điện thoại trong Truyền Nhân Của Rồng đều thống nhất, không có phân chia giá cả, đều là một tấm thẻ hình chữ nhật gần như trong suốt, có thể trò chuyện, cũng có thể gọi video.
Mà điện thoại của Bàn Tử lúc này là có người gọi video đến.
“Đường chủ.”
Sau khi nhận được, biểu cảm của ba tên kia cung kính vô cùng, có một vẻ nịnh bợ.
“Lập tức đến rừng rậm nhỏ tập hợp, có chuyện phải làm, cậu thông báo cho những người khác.”
“Vâng Đường chủ.”
Đang định cúp máy, thế mà Sở Vĩnh Du lại mở miệng, mặc dù không nhìn thấy người trong video là ai, nhưng anh vẫn nghe được đó là giọng nói của Bạch Trảm, dù sao cũng đã từng tiếp xúc mấy lần, dựa vào giọng nói vẫn có thể đoán được.
“Bạch Trảm!”
Sở Vĩnh Du mở miệng, sắc mặt Bàn Tử lập tức thay đổi.
“Tên nhóc kia! Mày muốn chết! Tên của đường chủ bọn tao cũng là thứ mà mày có thể gọi thẳng?”
Bạch Trảm ở đầu bên kia video càng hoảng sợ, thật sự là quen thuộc với giọng nói của Sở Vĩnh Du đến nỗi không thể quen thuộc hơn, anh ta và Sở Vĩnh Du giống nhau, lúc vào trò chơi, chỉ chỉnh sửa ngoại hình, giữ lại giọng của mình.
“Câm miệng! Đưa điện thoại cho người đang nói kia.”
Lời nói của Bạch Trảm làm Bàn Tử sửng sốt một chút, nhưng mà không dám nói thêm gì nữa, vội vàng đưa cho Sở Vĩnh Du.
Đây là Truyền Nhân Của Rồng, hình tượng của hai người, đương nhiên đều là không nhận ra nhau.
“Bạch Trảm! Tôi là Sở Vĩnh Du.”
Shhh!
Quả nhiên, Bạch Trảm hít vào một hơi, lập tức đổi lại một nụ cười nịnh nọt.
“Anh Sở, anh…Anh có chuyện gì muốn phân phó cho em?”
Điện thoại chuyển xuống, dung mạo Hồ Lãng rơi vào mắt Bạch Trảm.
“Đây là Hồ Lãng, là bạn của tôi, Túy Ảnh Môn mấy người đừng có gây sự với anh ta nữa, nhận lỗi với anh ta sau đó bồi thường tổn thất liên quan, có vấn đề không?”
Mẹ nó, ngay có ý nghĩ muốn chết Bạch Trảm cũng có rồi, Truyền Nhân Của Rồng rộng như vậy, thế mà thuộc hạ của mình con mẹ nó lại có thể chọc đến Sở Vĩnh Du? Thật là cmn…
“Không vấn đề gì, anh Sở anh yên tâm, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Lúc này ba người Bàn Tử, bọn họ cũng không phải kẻ điếc, hai chân cũng đã bắt đầu run lên, người này, thế mà…thế mà thật sự quen biết đường chủ.
Xong đời, tuyệt đối phiền toái lớn.
Quả nhiên, lúc Bàn Tử run rẩy cầm lại điện thoại, Bạch Trảm đã giận không thể nhịn.
“Phế vật! Ngu xuẩn! Bạn bè của anh Sở cũng dám trêu vào, lập tức xin lỗi Hồ Lãng rồi bồi thường, sau đó trở lại môn phái chịu phạt!”
“Vâng vâng…”
Ba người cũng muốn chết rồi, vội vàng điên cuồng xin lỗi Hồ Lãng, sau đó bồi thường sáu triệu tiền nước R, đây đã là toàn bộ tài sản của ba người bọn họ rồi, dù sao vẫn chỉ lăn lộn trong trấn Phong Lâm, có thể có bao nhiêu tiền.
Mãi cho đến khi ba người kia xám xịt chạy đi, Hồ Lãng vẫn chưa kịp phản ứng lại, không thể tin được nhìn Sở Vĩnh Du.
Sao mà có thể ngờ được, một người mới, một người mới vừa vào Truyền Nhân Của Rồng một hai ngày, lại có thân phận như vậy, đường chủ Túy Ảnh Môn, đối với anh cũng không thể gọi là cung kính nữa rồi, giống như là hoàn toàn sợ hãi và sợ hãi.
“Anh…”
“Chuyện giải quyết xong là được rồi, tạm biệt.”
Nói xong, Sở Vĩnh Du đi mất, lần này xem như trả xong nhân tình lần trước, sạch hết.
Nhìn bóng lưng Sở Vĩnh Du, Hồ Lãng hối hận điên cuồng nắm lấy tóc mình.
“Má nó, lúc trước người ta chủ động thêm bạn mình, mình…mình thế mà bỏ qua, quả thật chính là một tên ngốc mà.”
Bên trong Truyền Nhân Của Rồng, nhân mạch vô cùng quan trọng, những thứ khác không nói, bạn gia nhập một bang phái lớn, vậy tính chất đã hoàn toàn khác, nhìn Bàn Tử là hiểu, cái gì gọi là ỷ thế hiếp người.
Đi không bao xa, Sở Vĩnh Du lập tức nhận được lời mời thêm bạn, tên đối phương là Bà Xã CủaVô Phong, làm anh dở khóc dở cười, là ai đương nhiên không cần nghĩ nhiều.
Sau khi đồng ý, tin nhắn của Đồng Ý Yên đã đến.
“Vĩnh Du, em đặt tên thế nào?”
Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ nói.
“Đặt đến mức anh không biết nên hình dung thế nào…”
“Hừ! Em đây là tuyên thệ chủ quyền, anh ưu tú như vậy, trò chơi này là thật như vậy, em cũng sợ anh sẽ yêu qua mạng.”
“Yêu qua mạng…”Sở Vĩnh Du thật sự không biết nên nói gì, bởi vì có thể điều chỉnh vẻ ngoài, cho nên trong Truyền Nhân Của Rồng, gần như phần lớn mọi người đều là trai xinh gái đẹp, loại giống như Bàn Tử kia, quả thật là ít lại càng ít.
Cái gọi là yêu qua mạng, có thể bạn cũng không biết người đội hồn khôi này ở trong hiện thực là tình hình thế nào.
“Nói chính sự đi Vĩnh Du, em không ở trong trấn Phong Lâm, em ở trấn Thiển Đường, em cũng đã nghĩ xong rồi, tự mình đi phiêu lưu trò chơi, nếu không hai chúng ta lại dính một chỗ với nhau, không có ý nghĩa.”
Sở Vĩnh Du trả lời.
“Em quyết định là được.”
“Ừm, vậy em đi dạo xung quanh trước.”
Nhắn tin xong, một người chạy đến bên cạnh Sở Vĩnh Du, vẻ mặt kích động đến mức không có cách nào tưởng tưởng, lại điên cuồng reo hò.
“Bạo rồi! Có người giết chết Đường Lang Vương trong rừng rậm nhỏ, thế mà bạo ra một quyển kỹ năng cứu cấp cách đấu.”
Cái gì? Tất cả người qua đường đều dừng bước, trên mặt cả một đám đều có vẻ khiếp sợ và hâm mộ.
“Mẹ nó! Lời đồn có thật, dù là boss gì đều có xác suất ra kỹ năng cứu cấp cách đấu, Đường Lang Vương à, Tứ Giai Cách Đấu Sĩ có thể giết chết, thế mà lại ra kỹ năng cứu cấp cách đấu, người này phất lên rồi.”
“Ngoan ngoãn, dựa theo giá thị trường, một quyển kỹ năng cứu cấp cách đấu bán đã là 3 tỷ rồi, sướng lật trời.”
Nghe đến cái này, Sở Vĩnh Du cười khổ, thì ra kỹ năng cứu cấp cách đấu còn phải rơi ra từ trên người những dã thú này, khó trách trên bàn này toàn dân sau khi học thuật cận chiến, cái gì cũng có, duy chỉ không có chín kỹ năng cứu cấp cách đấu.
Nhưng mà nghĩ lại, như vậy cũng tốt, có thể kích phát ý chí chiến đấu của mọi người, đề cao kinh nghiệm chiến đấu.
Ừ, nên đến cách đấu trường xem một chút.