Chỉ thấy bên trong biệt thự, đột nhiên xuất hiện một người, cứ hễ tới gần ai trong đám người lén lén lút lút kia, là đều hạ gục ngay lập tức, chỉ trong chớp mắt, toàn bộ đều đã bị đánh gục trên đất.
“Con gái của Sở Vĩnh Du, quả nhiên có người âm thầm đi theo bảo vệ.”
Vẻ mặt Lương Chuẩn có chút khó coi, đặc biệt có thể nhìn ra được từ thân thủ của người vừa rồi, đây tuyệt đối là một cao thủ, mình có thể đánh thắng hay không cũng là một vấn đề đấy.
Còn đang do dự, lại có thêm vài bóng người xuất hiện, phát động tấn công với người vệ sĩ còn chưa kịp rút lui kia.
“Đi thôi! Kẻ địch quá hung hãn, thử xem chúng ta có thể cắt đuôi được không.”
Bên cạnh biệt thự của Trần Việt, người ảnh vệ được Sở Vĩnh Du cử đến bảo vệ Hữu Hữu đang chiến đấu với sáu người.
Tuy thực lực của mỗi một ảnh vệ đều rất cao cường, có trong mình nội lực của thất phẩm võ giả, nhưng lúc này xuất hiện thêm sáu người, lại toàn bộ đều là lục phẩm võ giả, sáu người liên thủ rõ ràng cực kỳ nhuần nhuyễn, phối hợp với nhau thế mà lại có thể miễn cưỡng đấu ngang tay được với ảnh vệ kia.
Những tiếng ‘thịch thịch thịch’ trầm đục không ngừng vang lên, Trần Việt bên trong biệt thự cũng hoang mang không biết đây là tiếng động gì, đang muốn đi xem thử thì cửa biệt thự lại bị người đạp mạnh một cước bật mở.
Một người che mặt xông vào, Trần Việt còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, đã trực tiếp ôm Hữu Hữu lên, tốc độ nhanh cực kỳ.
“Hữu Hữu!”
Đợi Trần Việt phục hồi lại tinh thần, xông ra ngoài, nào còn bóng dáng cái người che mặt kia đâu nữa chứ.
Nhất thời, cô ta kinh hồn táng đảm, vội vàng chạy vào phòng lấy di động, lại ngạc nhiên phát hiện, di động mới vừa rồi rõ ràng còn ở trên bàn trà, bây giờ đã không cánh mà bay rồi.
Vào lúc Trần Việt hoảng loạn tìm kiếm di động, trong sáu người đang đấu với ảnh vệ kia, năm người đột nhiên rút lui, chỉ còn dư lại một người như không muốn sống liều mạng tấn công ảnh vệ.
Nhưng chỉ vẻn vẹn mấy giây sau, hắn ta đã bị ảnh vệ giải quyết, không có tâm tư để ý năm người đã chạy mất dạng kia nữa, ảnh vệ xông vào biệt thự, trông thấy cảnh tượng bên trong, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Xong rồi, cả thế giới đều phải chấn động rồi.
Cùng lúc đó, ở một cánh cửa hông của tiểu khu, một bóng đen vội vã xẹt qua, Hữu Hữu trong lòng đã rơi vào vào hôn mê.
Bốp!
Đột nhiên, từ bên ngách có một người xông ra, một đấm vừa nhanh vừa tàn nhẫn đánh lên đầu bóng đen kia, đối phương tốc độ cực nhanh, Hữu Hữu trong tay cũng bị cái người đột nhiên đánh úp này cướp đi mất.
“Bất kể là tổ chức nào, cũng tuyệt đối không hề đơn giản! Cái tên Sở Vĩnh Du kia, rốt cuộc đã làm ra chuyện gì không biết?”
Lương Chuẩn nhìn Hữu Hữu trong lòng mình một cái, bước mấy bước dài rời khỏi chỗ cũ.
Vài phút sau, trong biệt thự của Trần Việt, hai bóng người xuất hiện, Sở Vĩnh Du được ảnh vệ gọi tới, ngây ngốc nhìn Trần Việt ôm lấy Lâm Sinh khóc lớn, cùng với phòng khách đã hoàn toàn không còn bóng dáng của Hữu Hữu, váy váy áo áo đặc biệt chọn lựa cho con gái trên tay cứ thể rớt thẳng xuống đất.
“Hữu Hữu.”
Bốp!
Đấm một đấm lên vách tường bên cạnh, tim Sở Vĩnh Du đau đớn như bị cự thú giẫm đạp, lo lắng, phẫn nộ, tự trách đủ loại cảm xúc đan xen, vành mắt tức khắc đỏ bừng lên.
Phụt!. Truyện Dị Năng
Ảnh vệ quỳ trên mặt đất, răng cắn chặt đến bật máu, hận bản thân đến cực điểm.
Nhiệm vụ ngài ấy giao phó, mình vậy mà lại không thể hoàn thành.
“Đại nhân, nếu như có kiếp sau, hy vọng vẫn có thể là thuộc hạ của ngài.”
Nói xong, lòng bàn tay phải của ảnh vệ đánh về phía trái tim mình.
Tất cả các ảnh vệ đều được Sở Vĩnh Du trao cho một sinh mạng mới, bọn họ vô số lần ao ước có thể được chấp hành nhiệm vụ để báo đáp ân tình của Sở Vĩnh Du, bây giờ cơ hội đã đến, vậy mà anh ta lại không thể hoàn thành, đây là việc tuyệt đối không thể tha thứ.
Bang!
Bàn tay phải của anh ta mới vung đến một nửa, đã bị Sở Vĩnh Du giữ lại, giọng nói lạnh lùng truyền xuống.
“Nếu như cậu hận, thì giữ lại thực lực của mình đi, đợi đến khi tìm được kẻ địch, rồi phát tiết cũng chưa muộn.”
Trông thấy ánh mắt lạnh như băng lại đong đầy tự trách của Sở Vĩnh Du, tâm tình ảnh vệ nhất thời khó chịu đến cực điểm.
Chiến Thần Địa Ngục Sở Vĩnh Du, đã từng bị thương nặng đến không thể tưởng tượng, nhưng vẫn cười nhìn bốn phía, không nhăn mày lấy một chút, bây giờ rốt cuộc cũng cảm nhận được đau đớn chân chính, đau đến mức thiên đao vạn quả còn không bằng.
Lúc này, Trần Việt bổ nhào tới, một phát ôm lấy Sở Vĩnh Du, khóc đến như thể cả người được làm từ nước mắt vậy.
“Xin lỗi! Vĩnh Du, xin lỗi anh, tôi không bảo vệ được Hữu Hữu, đều là lỗi của tôi.”
Sở Vĩnh Du duỗi thẳng hai tay, mặt không cảm xúc.
“Không phải, là do tôi không bảo vệ tốt con gái mình, không liên quan gì tới chị hết.”
Nói xong, Sở Vĩnh Du cảm nhận được gì đó, cúi đầu liền thấy Lâm Sinh đang kéo kéo ngón tay mình, lúc lắc đầu, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc.
“Ba nuôi, Hữu Hữu đâu? Hữu Hữu đi đâu rồi?”
Giây phút này, trái tim Sở Vĩnh Du cũng như muốn vỡ nát rồi, anh từng hứa với Hữu Hữu, sẽ không để con bé phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa, bây giờ xem ra lại là lời hứa suông rồi.
“Lâm Sinh, Hữu Hữu về nhà rồi, ngày mai lại tới tìm con chơi.”
Sau đó nhìn về phía Trần Việt vẫn đang không ngừng khóc lớn, bỏ lại một câu, Sở Vĩnh Du xoay người rời khỏi biệt thự.
“Làm phiền chị Trần trước hết đừng nói cho Yên Yên biết.”
Nhìn theo bóng lưng Sở Vĩnh Du, nước mắt Trần Việt càng tuôn ra ào ạt, cô ta có thể cảm nhận được, cảm nhận được đau khổ người đàn ông kia đang phải chịu lúc này, cảm nhận được tự trách sâu sắc của người làm cha ấy.
Hữu Hữu, cháu nhất định phải bình an trở về đấy nhé, Lâm Sinh còn đang đợi cháu đấy, chúng ta đều đang đợi cháu.
Đi đến cửa tiểu khu, xe của Mã Trạch đỗ lại.
Xuống xe, Mã Trạch không nói lời nào, đứng im tại chỗ, dường như cũng đang cố kiềm chế cảm xúc gì đó.
“Tiểu đội Ảnh Sát, tập hợp.”
Sở Vĩnh Du đột nhiên hô lên, Mã Trạch lớn giọng đáp, tiểu đội Ảnh Sát đều tập hợp lại, tình huống căn bản đã đến mức độ nghiêm trọng chưa từng có rồi.
Nếu như nói ảnh vệ được bồi dưỡng để trở thành người bảo vệ, vậy thì tiểu đội Ảnh Sát kia được dựng nên, thuần túy là để phục vụ cho việc giết chóc.
Ảnh Sát ra tay, máu chảy thành sông, đám quân địch ở Bắc Vực kia, có ai lại không biết sự đáng sợ của tiểu đội Ảnh Sát chứ, những thành viên của tiểu đội Ảnh Sát vốn đã giải tán, ẩn núp giữa những người bình thường, vậy mà giờ lại được tập hợp lại.
Ngày hôm ấy, sợ rằng sẽ bị nhuộm đỏ.
Trong một câu lạc bộ của thành phố Ninh, Báo Đốm và Trần Hạo Hiên ngồi với nhau, người trước nâng ly rượu lên, cười lớn nói.
“Ha ha, chúc mừng cậu Trần, từ nay trở đi đã là thân thích của anh Sở rồi, như vậy thì quan hệ xem như cũng tiến được thêm một bước lớn đấy nhỉ.”
Trần Hạo Hiên đương nhiên cũng rất đắc ý, chẳng qua lại vẫn khó được khiêm tốn nói.
“Anh Báo Đốm khách sáo quá, ha ha, chúng ta bây giờ đều là người trên một con thuyền rồi mà, đúng rồi, gần đây việc thâu tóm thế lực, tiến triển thế nào rồi? Béo Đống không giở trò gì đâu đúng không.”
Báo Đốm nở nụ cười quỷ dị.
“Yên tâm đi, chịu khó một chút, chỉ cần anh Sở không ngã ngựa, thì kiểu người như tên Béo Đống kia, chắc chắn sẽ mãi đứng cùng phe với chúng ta thôi, đợi thời cơ thích hợp là được.”
Đang uống rượu, di động của Báo Đốm lại đổ chuông, liếc mắt một cái, liền nói.
“Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, Béo Đống gọi nè.”
Vừa mới nhấc máy, bên kia đã truyền đến giọng nói sốt ruột lại khá gấp gáp của Béo Đống.
“Anh Báo Đốm, em vừa nhận được thông báo, ông cụ nhà họ Lư tự mình gửi thư mời, yêu cầu tất cả thủ lĩnh của các thế lực hắc đạo ở Tỉnh Hương bảy giờ sáng sớm mai đến sơn trang Địch Long trên núi đá nhỏ của Tỉnh Thành tập hợp, ai dám không đến, chính là đối địch với nhà họ Lư bọn họ, đối địch với ông cụ Lư.”
Cái gì? Báo Đốm sửng sốt, nhà họ Lư không phải nhìn không vừa mắt đám này à? Đột nhiên lại yêu cầu tập hợp, là có ý gì đây.