Mục lục
Bản lĩnh ngông thần - Sở Vĩnh Du - Truyện full tác giả: Ngự Dụng Cuồng Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn về phía Võ Tôn, Sở Vĩnh Du cười lắc đầu.

“Võ Tôn, ông đừng ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần một tin tức nhỏ, là có thể bảo tôi diệt một gia tộc cho ông. Hơn nữa, địa vị của tôi là gì, trong lòng ông cũng phải rõ chứ.

Võ Tôn gật đầu.

“Đương nhiên tôi biết, anh là Chiến Thần nước R, cho nên sẽ không giết người vô tội bừa bãi, cũng không tuỳ tiện tàn sát cả nhà người khác, nhưng nhà họ Giả ở Thiên Hải chỉ mới nổi lên một năm trở lại đây, đã nhanh chóng vươn tới hàng vượt trội hơn cả những gia tộc quyền thế ở Thiên Hải Tại thời điểm này, tôi nghĩ 80% có liên quan đến Tây Lân.”

“Là một trong Tam Thánh Tứ Tôn, không có gì lạ khi Võ Tôn biết một số bí mật của Tây Lân, theo logic này, thì 80% cái gọi là nhà họ Giả đó có thể là di dân của Huyền Hoàng Tinh.”

“Dù vậy, tôi vẫn không thể đồng ý được.”

Như thể biết rằng Sở Vĩnh Du sẽ nói điều này, Võ Tôn ném một chiếc thẻ nhớ ra.

“Trong đó là bằng chứng phạm tội mà tôi thu thập được về nhà họ Giả trong sáu tháng qua. Theo tôi biết, số người nước R chết trong tay họ đã lên đến hàng trăm người, nhưng họ làm việc vô cùng cẩn thận, nên không bị phát hiện mà thôi, Sở Vĩnh Du, tôi có thể đảm bảo với anh, nhà họ Giả là một gia tộc ma quỷ, những chuyện mà bọn họ gây ra, người thần đểu căm phẫn!”


Nhíu nhíu mày, Sở Vĩnh Du nhìn Khổng Lưu, Khổng Lưu nói.

“Cậu chủ, mấy cái này tôi không rõ lắm”

Sở Vĩnh Du phì cười, cũng đúng, gia tộc họ Khổng có thân phận gì chứ, mấy di dân đến từ Huyền Hoàng Tinh chỉ là dân nghèo trong đám dân nghèo mà thôi, chẳng qua sau khi đến Trái Đất, thì từ chim sẻ biến thành phượng hoàng.

“Võ Tôn, tôi rất tò mò, sao nhà họ Giả lại đụng đến ông, để ông có suy nghĩ giết cả nhà họ như vậy.”

Có thể thấy rõ nỗi buồn sâu thẳm thoáng qua trong mắt Võ Tôn, kéo theo đó là sự căm hận vô bờ bến.

“Mặc dù tôi là một trong Tứ Tôn, nhưng tôi chưa bao giờ qua lại với ba người kia, những gì họ làm tôi cũng không đồng tình. Trong những năm qua, ta vẫn luôn tìm kiếm người kế vị của mình, hy vọng có thể truyền lại những gì mà năm đó sư phụ đã để lại cho ta, cho tới ba năm trước!”

Nói đến đây, một nụ cười hiện trên khuôn mặt của Võ Tôn.

“Ba năm trước, tôi gặp con bé. Nó mới mười tám tuổi, cực kỳ tốt bụng. Tuy nhìn bình thường nhưng trong mắt tôi con bé là người xinh đẹp nhất. Tôi đã nhận nó làm đồ đệ và dạy dỗ nó cẩn thận, nhưng…”

Một luồng khí thế toả ra từ cơ thể Võ Tôn, hai hàm răng nghiến chặt.

“Thế nhưng, chỉ hơn nửa năm trước, nó đã bị nhà họ Giả bắt đi. Lúc tôi xông vào mật thất của nhà họ Giả, anh có biết tôi đã nhìn thấy gì không? Tay chân và đầu của đệ tử tôi bị bọn chúng tách ra ngâm trong thùng chứa, những con súc vật này, dám lấy con bé làm thí nghiệm.”

Sở Vĩnh Du từ từ đứng lên, nếu những gì Võ Tôn nói là sự thật thì việc này chắc chắn phải giải quyết. Thường những nhà khoa học điên như vậy, không phải là coi thường tính mạng, mà là bọn họ xem sinh mạng như một công việc, vì mục đích của bản thân, mà bất chấp mọi thứ.

“Tôi đã đến nhà họ Giả, nhưng tôi đã bị ai đó làm bị thương, suýt nữa không trốn đươc, vì vậy tôi mới tìm tới anh.”

Đối với cảm nhận của Võ Tôn lúc này, Sở Vĩnh Du quả thực cũng có thể cảm nhận được, bởi vì sư phụ Vô Phong Tử bây giờ vẫn ở trong Cửu Long vực, anh cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành bất lực, giống như Võ Tôn không có cách nào báo thù cho đệ tử vậy.

“Tôi hiểu rồi, Võ Tôn, nếu điều tra rõ ràng mọi chuyện là sự thật, tôi sẽ hành động, vấn đề không phải là để báo đáp ân tình của ông, mà đây là trách nhiệm của tôi.

Lắc lắc đầu, Võ Tôn để lại một câu rồi bỏ đi.

“Thôi, lão già tôi chỉ đành tiếp tục đi tìm đệ tử tiếp theo, chứ cũng không mong gì hơn.”

Ngay sau đó, Sở Vĩnh Du vào phòng, mở máy tính lên, gắn thẻ nhớ do Võ Tôn đưa cho, lập tức trong đó hiển thị nội dung, bao gồm cả video và ảnh.

Đúng như Võ Tôn mô tả, trong căn phòng khổng lồ có những thùng chứa với nhiều kích cỡ khác nhau, những thùng chứa đầy chất lỏng màu xanh nhạt, thứ ngâm bên trong đều là bộ phận cơ thể người, vừa nhìn thôi là cảm thấy ê cả da đầu..

“Hay cho nhà họ Giả, đúng là táo tợn, đồng bào nước R của tôi, thực sự đã trở thành nguyên liệu cho thí nghiệm của các người”.

Sở Vĩnh Du tức giận, trong khi Khổng Lưu ở bên cạnh cau mày nhìn vào máy tính.

“Cậu chủ, nếu tôi không nhầm, chất lỏng màu xanh nhạt này hẳn là dung dịch nuôi cấy mô của Huyền Hoàng Tinh chúng tôi, nó có thể phân tích một cách hiệu quả tất cả các thông số của các vật thể trong dung dịch nuôi cấy.”

Nghe vậy, Sở Vĩnh Du quay đầu lại hỏi.

“Cái này có quý không?”

Khổng Lưu lắc đầu.

“Nói chung, mặc dù nó nằm dưới sự kiểm soát của liên minh, nhưng nó thường có sẵn trên thị trường chợ đen. Ngoài việc phục vụ cho các nhà nghiên cứu khoa học, thì đối với những người khác, nó chỉ là thứ vô dụng.”

Lấy điện thoại di động ra, Sở Vĩnh Du gọi cho ông Tần.

Sau khi anh thuật lại tình hình của nhà họ Giả, ông Tần cũng vô cùng tức giận.

“Súc vật! Mặc dù những di dân từ Huyền Hoàng Tinh này không yên phận thật, nhưng cơ bản bỉ gây ra những chuyện lông gà vỏ tỏi. Mà nhà họ Giả này lại dám làm ra chuyện tày đình như vậy.

“Ông Tần, ông lập tức cho người điều tra nhà họ Giả, khi đã có đầy đủ chứng cứ, lần này cháu sẽ lấy nhà họ Giả giết gà doạ khỉ, để cho tất cả di dân Huyền Hoàng Tinh nhập cư vào nước R hiểu rõ một điều, đã đến đây rồi, thì dù có là rồng cũng phải cụp đuôi cho cháu, đây là lãnh thổ nước R, không cho phép chọn chúng ngang ngược.”

Sau khi cúp điện thoại, Sở Vĩnh Du lại nhìn Khổng Lưu.

“Lần này, cậu theo tôi tới Thiên Hải, ẩn nấp trong bóng tối. Bằng không, sau khi những người họ Giả kia biết được lai lịch của cậu, thì kế hoạch sau đó của tôi không thể thực hiện được.”

Khổng Lưu thẳng người.

“Tôi hiểu rồi cậu chủ, cậu chủ sát phạt quyết đoán, Khổng Lưu cực kỳ ngưỡng mộ.”

Trước đây Sở Vĩnh Du không giết bất cứ ai nhà họ Tạng ở Tỉnh Thành, là bởi vì không cần thiết phải giết người vì chút chuyện vặt vãnh đó, nếu thật sự làm vậy thì rất dễ bị những di dân Huyền Hoàng Tinh kia bắt được thóp, kháng nghị lên Liên minh Huyền Hoàng Tinh.

Trong hiệp nghị ban đầu giữa Sở Vĩnh Du và liên minh, tất cả người nhập cư phải tôn trọng luật pháp của nước R, nếu họ không tuân theo thì có thể tùy ý xử lý, nhưng nếu người nhập cư bị tàn sát một cách tùy tiện, Liên minh sẽ không để yên.

Vì vậy chuyện của nhà họ Giả là cơ hội rất tốt để giết gà doạ khỉ.

Ngày hôm sau, khi chúng tôi đến sân bay, máy bay tư nhân của Tạc Thiên Bang đã được sắp xếp thoả đáng, máy bay này do Yamakawa Gin của nước Nhật tặng, nên đương nhiên sẽ thuận tiện hơn rất nhiều so với máy bay thông thường.

Sở Vĩnh Du cũng định, dành ra chút thời gian mời Yamakawa Gin đến, cảm ơn cô gái tốt bụng đáng tin cậy này.

“Ba, sao máy bay này ít ghế vậy, không giống cái hồi trước con đi.”

Bước vào máy bay, Hữu Hữu thắc mắc.

“Haha, Hữu Hữu, máy bay này là máy bay riêng của ba. Đợi lát nữa máy bay ổn định, con thích bay nhảy kiểu gì cũng được”


“Thật không? Tuyệt vời quá, ba thật tuyệt vời.”


Có thể trở thành thần tượng của con gái mình, Sỡ Vĩnh Du cũng đang nở nụ cười hạnh phúc.


Tuy nhiên lúc này, một tiếp viên hàng không chạy đến với vẻ mặt hoảng hốt.


“Đại nhân, máy bay... phía trước máy bay có một người, hình như muốn cản đường chúng ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK