Người tập võ nên tiến về trước, nếu như thất bại trong lòng, để lại bóng ma tâm lý, bản thân cũng không phát hiện ra được, nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến phát huy của người tập võ.
Thấy đôi mắt của Sở Vĩnh Du, cộng với thực lực của Lục Bộ Võ Vương, Văn Tại Thiên chợt cắn răng, em gái mình tin tưởng Sở Vĩnh Du như thế, với lại hồi trước cậu ta còn có biệt danh chiến thần nước R, dường như người đàn ông này đáng để tin tưởng lắm.
“Được!”
Chỉ một chữ mà thôi, chẳng cần lắm lời đã chứng tỏ được nhiều điều lắm rồi, Sở Vĩnh Du mỉm cười.
“Ha ha, quả nhiên không nhìn nhầm anh, anh ghé tai sang đây.”
Văn Tại Thiên nghiêng người, Sở Vĩnh Du mấp máy môi, tốc độ nói rất nhanh.
Cũng vào giây phút dã nhân chỉ cách bọn họ mười mét, Sở Vĩnh Du dứt lời
“Thật à?”
Bây giờ gương mặt Văn Tại Thiên đong đầy vẻ ngờ vực, Sở Vĩnh Du gật đầu nhè nhẹ.
“Nếu anh lựa chọn tin tưởng ở tôi, tại sao bản thân anh không thử xem sao? Chuyện gì cũng phải tự thân mình thử mới biết được, chắc chẳng cần tôi nói thêm điều gì nữa đâu nhỉ.”
Ánh mắt Văn Tại Thiên bừng sáng, đột nhiên khí thế của anh ta vút cao.
“Được! Để tôi thử chiến đấu với tên dã nhân kia.”
Văn Tại Thiên lập tức nhảy ra ngoài, anh ta làm theo lời Sở Vĩnh Du, để Tiên Thiên Chi Khí đã hóa lỏng trong cơ thể, bao bọc quanh các cơ bắp của cơ thể.
“Dã nhân!”
Hai chữ thốt ra từ miệng anh ta, Văn Tại Thiên cũng được xem như thiên tài, một khi đưa ra quyết định thì sẽ không e dè gì cả, cho dù truyền thuyết kể lại rằng dã nhân có thể tùy tiện giết hại Võ Vương, không ngờ anh ta lại chủ động tấn công.
Đùng!
Âm thanh đầu tiên vang vọng trong màn đêm, Sở Vĩnh Du vẫn ngồi im trên ghế phó lái, anh mỉm cười nhìn Văn Tại Thiên và dã nhân ta một chiêu ngươi một chiêu đằng trước.
Ban đầu, sức mạnh của Văn Tại Thiên kém hơn dã nhân rất nhiều, anh ta không ngừng lùi về sau, nhưng tình hình dần dà có sự chuyển biến tốt.
“Người tập võ ở Cửu Long Vực quả nhiên có thiên phú võ học hơn thành phố lớn, nếu gặp thời thì chắc chắn Văn Tại Thiên sẽ rất xuất chúng.”
Sở Vĩnh Du thì thầm, đây cũng lần đầu tiên anh khen ngợi tán tưởng người khác, Văn Tại Thiên cũng nên biết đủ.
Mười phút sau, Văn Tại Thiên càng chiến đấu càng thuận lợi, ý chí chiến đấu bùng cháy trong mắt anh ta, dường như anh ta đã chìm đắm hoàn toàn vào trận chiến vậy.
Vào lúc này, dã nhân liên tục lùi về sau.
“Grừ!”
Tiếng động kỳ quái vang lên trong rừng thẳm, chuyện kỳ dị xảy ra, không ngờ sau khi đánh nhau với Văn Tại Thiên một lúc, dã nhân lập tức chạy về phía rừng rậm.
Văn Tại Thiên toan đuổi theo nhưng lại nghe thấy tiếng nói của Sở Vĩnh Du.
“Không cần đuổi theo hắn ta.”
Văn Tại Thiên thở phào, máu trên khóe miệng chảy xuống, trong quá trình chiến đấu, ban đầu sức mạnh đáng sợ của dã nhân làm anh ta bị thương nhưng anh ta không hề ngừng lại.
Văn Tại Thiên quay về bên xe, đột nhiên khom lưng với Sở Vĩnh Du.
“Cảm ơn ngài Sở chỉ dạy, mặc dù chỉ đánh nhau có mười mấy phút mà thôi nhưng tôi có thể cảm nhận được trạng thái hóa lỏng trong cơ thể mình đã mạnh hơn, hơn nữa ý chí chiến đấu cũng hóa mạnh, thu hoạch không tệ chút nào.”
Sở Vĩnh Du khoát tay, cười cười rồi nói với anh ta.
“Nếu đã đụng mặt nhau rồi thì đừng bỏ lỡ, anh bị thương không nặng, chắc hẳn chẳng ảnh thưởng gì đến đại chiến Thiên Tuyển.”
Vào lúc này, Văn Tại Thiên hơi ngạc nhiên.
“Ngài Sở, sao lại không để tôi đuổi theo dã nhân? Nếu như hắn ta còn xuất hiện nữa thì chắc chắn sẽ có người vô tội bị thương đấy.”
Ánh mắt Sở Vĩnh Du trở nên lạnh lùng, anh nói.
“Không nhận ra sao? Dã nhân ấy bị ai đó điều khiển, nếu như anh giết hắn thì không thể nào tìm ra được kẻ giật dây, nhưng để cho hắn ta tiếp tục tồn tại, tôi tin rằng với thủ đoạn của ba anh, hẳn là ông ấy sẽ tìm ra sơ hở nhỉ.”
Văn Tại Thiên liên tưởng đến hàng loạt những chuyện xảy ra hồi nãy, anh ta chợt bừng tỉnh.
Vào lúc này, tài xế cũng chạy đến sau một khoảng thời gian âm thầm quan sát từ đằng xa, ông ta lập tức nịnh nọt.
“Cậu cả! Cậu giỏi quá, không ngờ cậu có thể đánh bại dã nhân kia.”
Văn Tại Thiên không thích kiểu tâng bốc như thế này, anh ta khiển trách.
“Đừng nhiều lời nữa! Lái xe đi!”
Theo lời Sở Vĩnh Du nói, dã nhân chỉ có thể chiến đấu tay chân theo bản năng, bởi thế nếu như đánh nhau với dã nhân thì không thể giữ Tiên Thiên Chi Khí trạng thái hóa lỏng để ra chiêu, làm thế chỉ có nước rơi vào thế bị động.
Bởi dã nhân không biết đau, hoàn toàn chẳng biết tránh né là gì, kẻ nào kẻ nấy đều hết sức khỏe khoắn, nếu như anh ta ra chiêu mà có thể đẩy lùi hoặc giết chết dã nhân thì được, nhưng hễ có sơ sót thì anh ta sẽ xong đời ngay.
Dã nhân có thể giết Võ Vương cũng chính là vì điểm này, mà ngược lại, không cân nhắc đến các chiêu thức, vận dụng Tiên Thiên Chi Khí của trạng tháo hóa lỏng vào trong cơ thể như Văn Tại Thiên sẽ tạo thành cảnh tượng khác.
“Ngài Sở hiểu dã nhân rõ thật, anh từng giao đấu với chúng à?”
Đây cũng là điểm Văn Tại Thiên khó hiểu nhất, em gái Văn Khả Hân của anh ta nói trước kia Sở Vĩnh Du chưa từng đặt chân vào Cửu Long Vực, đây cũng chỉ mới là ngày đầu anh ta vào đây, không ngờ lại đưa ra được cách thức thực tế có hiệu quả nhường này?”
“Ồ, từng giao đấu, bị tôi giết hết ba tên.”
…
Câu nói của Sở Vĩnh Du khiến cho Văn Tại Thiên hít sâu một hơi khí lạnh, trời ạ! Giết ba tên?
Ban nãy anh ta vừa mới giao đấu với dã nhân nên có quyền lên tiếng nhất, rất đáng sợ, anh ta muốn giết chết dã nhân ấy cũng mất một khoảng thời gian dài, cuối cùng hươu chết vào tay ai còn chưa biết được.
Hơn nữa, từ trong tiềm thức, anh ta cảm thấy chắc hẳn tên dã nhân ấy chỉ mới là Lục Bộ Võ Vương mà thôi, truyền thuyết về dã nhân còn có cả Cửu Bộ Võ Vương, nếu như…
Bởi thế, anh ta càng nghĩ càng cảm thấy Sở Vĩnh Du đáng sợ.
Sau khi về đến nhà họ Văn, Văn Tại Thiên đích thân dẫn Sở Vĩnh Du đến phòng rồi mới vội vàng bỏ đi.
Văn Tông Miểu đang đọc sách trong phòng làm việc.
“Ba à, con đụng mặt dã nhân trên đường về.”
Cái gì!
Đến một người điềm tĩnh như Văn Tông Miểu, gia chủ của nhà họ Văn mà cũng đứng bật dậy ngay, gương mặt ông ta toát ra vẻ kinh ngạc.
“Làm sao có thể như thế được! Dã nhân sống sâu trong rừng rậm, không thể nào chạy ra được, hơn nữa, nếu là dã nhân thật sự thì con nghĩ mình còn mạng quay về đây sao?”
Văn Tại Thiên không ngờ ba mình lại phản ứng mạnh như thế, anh ta im bặt.
“Ba à, ba nghe con nói trước đã.”
Mấy phút sau, Văn Tông Miểu nuốt nước miếng trong vô thức.
"Cách thức chiến đấu đó, thật sự…thật sự là do Sở Vĩnh Du nói với con sao?”
Sau khi thấy con trai mình gật đầu, Văn Tông Miểu cảm thấy hết sức ngạc nhiên.
“Xem ra Sở Vĩnh Du đã vượt quá sự tưởng tượng của ba, nếu như cậu ta thật sự có thể giết ba tên dã nhân, có lẽ…”
Văn Tại Thiên tò mò.
“Ba, có lẽ cái gì?”
Nụ cười mỉm nở trên gương mặt ông ta, giọng nói của Văn Tông Miểu trở nên run run.
“Có lẽ Sở Vĩnh Du đã gần đến Cửu Bộ Võ Vương rồi.”