“Cô là ai?”
Một câu nói ra, người phụ nữ sắc mặt vốn tái nhợt, che một bên cánh tay, thoáng chốc trợn to đôi mắt, không thể tin nỗi.
“Anh…anh lại không nhớ tôi?”
Lúc này, tiếng bước chân phía sau truyền tới, dường như cũng không màng quá nhiều, người phụ nữ tiếp tục nói.
“Tôi là Lạc Thủy Y của thành phố Ninh.”
Lạc Thủy Y? Sở Vĩnh Du lúc này cuối cùng mới nhớ ra, hình người là bạn của Tào Khả Nhu, trước đây còn từng xảy ra xung đột với Lạc Bân em trai cô ta.
“À, có việc gì sao?”
Có việc sao? Nếu Lạc Thủy Y không phải đang bị thương, có lẽ sớm đã tay đấm chân đá Sở Vĩnh Du rồi, dáng vẻ mình hiện tại thê thảm như vậy, anh còn hỏi mình có việc sao?
“Cứu tôi, có người muốn sàm sỡ với tôi, cứu tôi.”
“Đường chủ Nhược Thủy, không từ mà biệt như vậy, có phải không lịch sự quá không?”
Sau lưng truyền tới giọng nói, Sở Vĩnh Du nhìn thấy sáu người đang đi về phía này, cầm đầu là một người trẻ tuổi, tướng mạo xấu xí, mặt đầy rổ không nói, mắt còn hí đến mức hầu như không cách nào nhận ra, nhưng biểu cảm đó lại rất khoa trương.
Lúc đánh giá, Sở Vĩnh Du bỗng nhớ tới một vấn đề, hình như người trẻ tuổi này vừa rồi gọi đường chủ Nhược Thủy gì đó?
Nếu mình nhớ không nhầm, trong Truyền Nhân Của Rồng, lần thứ hai online đến trường đấu dạy học, gặp phải vài người, đều là bang chúng của Mê Vụ các gì đó, một người trong số đó nói đường chủ Nhược Thủy gì đó.
“Cô trong truyền nhần của rồng tên Nhược Thủy? Đường chủ Mê Vụ các?”
Đang nhìn truy bình phía sau, Lạc Thủy Y nghe thấy câu hỏi của Sở Vĩnh Du, lập tức sững sờ.
“Anh…anh hỏi chuyện này làm gì?”
“Trả lời tôi.”
Ánh mắt Sở Vĩnh Du lạnh như băng, Lạc Thủy Y liền bất giác nói.
“Quả thực trong Truyền Nhân Của Rồng tôi tên Nhược Thủy.”
Không nói câu nào nữa, Sở Vĩnh Du xoay người bước đi, vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, nể mặt Tào Khả Nhu, có lẽ sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng sau khi biết Lạc Thủy Y trong Truyền Nhân Của Rồng chính là đường chủ Nhược Thủy của Mê Vụ các thì hoàn toàn vô cảm.
“Anh!”
Lạc Thủy Y mặt mày mờ mịt, không biết đã xảy ra chuyện gì, hoặc là nói cuộc đối thoại vừa rồi, đã chọc tới chỗ nào của Sở Vĩnh Du, liền trực tiếp bỏ đi như vậy?
Dù anh muốn đi, có người lại không bằng lòng để anh đi.
Chàng trai trẻ bên kia, bàn tay to vừa phất, sáu người phía sau lập tức ra binh, chặn Sở Vĩnh Du lại.
“Oắt con, đi nhanh như vậy, chột dạ sao? Nói cho tao biết, mày và đường chủ Nhược Thủy của chúng tao có quan hệ gì? Không nói rõ ràng thì hôm nay mày chắc chắn không đi nỗi.”
Sở Vĩnh Du cau mày, lạnh giọng nói.
“Đừng tìm phiền phức cho mình, tránh ra.”
Thấy vậy, Lạc Thủy Y vội tìm cách thoát thân, con ngươi xoay chuyển, bỗng rơi nước mắt, cầu xin người trẻ kia.
“Cầu xin anh đừng tổn thương bạn trai tôi, anh muốn làm gì tôi cũng được, đừng tổn thương anh ấy.”
Bạn trai? Chàng trai trẻ lập tức mặt mày tức giận tới cùng cực, có cảm giác như mũi cũng bốc khói.
Anh ta tên Tề Dương Dương, là phó các chủ của Mê Vụ các, không phải lựa chọn đi con đường thực lực, mà là tiền, vốn chính là con cháu của hào môn Thiên Hải, muốn trợ giúp tiền bạc cho bang phái trong Truyền Nhân Của Rồng, đương nhiên có thể tạo nên tác dụng không nhỏ, cho nên để cảm ơn, các chủ liền cho anh ta vị trí phó các chủ.
Trong game, một lần vô tình biết được giọng nói của đường chủ Nhược Thủy không bị thay đổi, trong hiện thực chính là như vậy, lập tức liền nảy sinh suy nghĩ.
Cho tới hôm nay, cuối cùng gặp được người thật, mặt trái xoan, vóc dáng, lại thêm giọng nói hoàn mỹ thanh tao, Tề Dương Dương lập tức ngơ ngẩn, bất kể thế nào hôm nay cũng muốn lấy được.
Đương nhiên, nghe thấy Sở Vĩnh Du lại là bạn trai của Lạc Thủy Y, anh ta có thể không tức giận sao?
“Oắt con, người phụ nữ tao nhìn trúng, mày cũng dám giành?”
Đây đã là cướp đoạt rồi, nếu Sở Vĩnh Du thật sự là bạn trai của Lạc Thủy Y, vậy ít nhất cũng có trước có sau, nhưng Tề Dương Dương, hoành hành ngang ngược quen rồi, mới sẽ không để ý những thứ đó.
Sở Vĩnh Du càng cau chặt mày, nhìn sang Lạc Thủy Y hỏi.
“Tôi là bạn trai cô?”
Ánh mắt anh lúc này khiến Lạc Thủy Y có chút sợ hãi, nhưng đâm lao thì phải theo lao, nếu không lôi Sở Vĩnh Du vào, hôm nay cô ta tất sẽ thất thân.
“Anh…anh lại còn hỏi vậy, uổng cho em còn định hi sinh bản thân để anh an toàn rời đi, anh thật khiến em đau lòng.”
Sở Vĩnh Du gật gật đầu, định ra tay.
“Được, cô cũng đã mài mòn sạch sẽ ấn tượng cuối cùng của tôi đối với cô.”
Chính vào lúc này, ông chủ Lý của câu lạc bộ vội chạy tới, vốn dĩ Tề Dương Dương cũng đã đánh tiếng với ông ta, làm loạn thì làm loạn đi, hơn nữa cũng không phải làm loạn chỉ một hai lần, nhà họ Tề có địa vị tôn quý ở Thiên Hải, bất kể gây rối thế nào, cuối cùng cũng sóng yên biển lặng, sẽ không lọt ra bất kỳ đồn thổi nào.
Nhưng bây giờ vừa nhìn thấy Tề Dương Dương lại đối chọi với Sở Vĩnh Du, ông ta không thể không quản nữa.
“Cậu Tề, nể mặt tôi, hôm nay bỏ đi.”
Tề Dương Dương cười ha hả nhìn sang ông chủ Lý, bỗng bắt lấy cổ áo ông ta.
“Nể mặt? Họ Lý kia, tôi biết ông ở Thiên Hải có quan hệ rộng, vài hào môn đều nể mặt ông, nhưng trong đó, tuyệt đối không bao gồm Tề Dương Dương tôi, hiểu không? Cút sang một bên.”
Dường như sớm đã đoán được Tề Dương Dương sẽ nói vậy, ông chủ Lý vội nhỏ giọng thì thầm.
“Anh Sở này là Thượng Quan Vô Địch gọi điện thoại tới đặc biệt kêu tôi tiếp đãi, trong lòng cậu Tề hẳn có tính toán rồi đi?”
Nhà họ Tề và gia tộc Thượng Quan, cấp bậc khác biệt cũng không phải một hai đâu, đặc biệt là hỗn thế tiểu ma vương Thượng Quan Vô Địch này, càng là xử lý con cháu nhị đại như họ đến ngoan ngoãn.
Quả nhiên, vừa nghe lời này, Tề Dương Dương thay đổi sắc mặt.
“Ông nói thật sao?”
Ông chủ Lý gật đầu.
“Vô cùng chân thật, hơn nữa cậu chủ Thượng Quan Vô Địch còn nói, nếu anh Sở có chút không hài lòng nào, câu lạc bộ của tôi cũng không cần mở tiếp nữa.”
Nói vậy, ý tứ đương nhiên khiến Tề Dương Dương rõ ràng địa vị của Sở Vĩnh Du trong lòng Thượng Quan Vô Địch.
Do dự một lát, Tề Dương Dương buông ông chủ Lý ra, nhìn sang Sở Vĩnh Du, cười nói.
“Haha, hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm, anh đã quen Thượng Quan Vô Địch, vậy tôi vẫn là phải nể mặt.”
“Đi!”
Phất bàn tay to, Tề Dương Dương bước nhanh rời đi, sợ Sở Vĩnh Du lại vòng lại tìm anh ta gây phiền phức, cuối cùng nếu dính líu Thượng Quan Vô Địch vào thì to chuyện rồi.
Thấy đám người Tề Dương Dương rời đi, Lạc Thủy Y thở phào một hơi, cô ta không cách nào tưởng tượng, Tề Dương Dương lại dùng danh nghĩa phó bang chủ triệu tập tụ họp, thực ra chỉ là vì gặp mặt mình, xém chút vào hang cọp.
“Cảm…”
Mới nói ra một chữ, Sở Vĩnh Du đã để lại một câu, xoay người rời đi.
“Có lẽ cô có chỗ khó của cô, nhưng cách làm của cô, quả thực khiến người ta khinh thường, cô gái tốt bụng như Tào Khả Nhu có một người bạn như cô, cũng là một loại bi ai.”
Giờ phút này, Lạc Thủy Y ngây người đứng nguyên tại chỗ, tâm lý bỗng nảy sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Anh…anh đợi đó! Lạc Thủy Y tôi nhất định sẽ sống ra hình người, rồi sẽ có một ngày, Sở Vĩnh Du anh sẽ khom lưng quỳ gối trước mặt tôi.