Đi lên phía trước, Diệp Trần quay đầu lại nói với chúng đệ tử:
- Các ngươi rất khá, rất kiên trì. Cũng có giá trị. Từ nay về sau Trường Thiên phái sẽ không còn là Trường Thiên phái mà các ngươi từng biết nữa.
Diệp Trần không biết nguyên nhân vì sao mà Trường Thiên phái lại thành ra nỗng nỗi như thế này. Nhưng Diệp Trần đã đi đến Trường Thiên phái, hắn sẽ không để cho Trường Thiên phái tiếp tục tình cảnh như hiện nay nữa. Cho dù có tốn hao tâm tư cũng đáng giá. Đương nhiên Diệp Trần cũng không vì thế mà sao nhãng việc tu luyện. Thế giới này cường giả vi tôn. Có thực lực mới có tất cả.
Sải bước đi về phía trước, theo sai Diệp Trần là một đám đệ tử.
- Cao sư huynh, ngươi nói hắn là ai?
Lý Thúy đi bên cạnh Cao Chí Viễn truyền âm nói.
- Nếu như là địch nhân thì không cần khách khí đối với chung ta như vậy. Cho nên thân phận địch nhân có thể bài trừ.
Cao Chí Viễn lắc đầu nói. Hắn cũng không rõ Diệp Trần là ai. Bản thân hắn cũng chỉ có thể căn cứ vào suy đoán của mình mà phân tích ra một chút. Đáng tiếc cho dù hắn suy nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cũng không có cách nào lý giải được. Vì sao Diệp Trần nói hắn là người của Trường Thiên phái. Trường Thiên phái cũng không có thiên tài kinh khủng như vậy.
Bản thân Cao Chí Viễn có thiên phú, nếu như có đủ tài nguyên, hắn có đủ tự tin để tu luyện đến cảnh giới Linh Hải Cảnh hậu kỳ. Nhưng so với Diệp Trần thì không đáng nhắc tới. Đối phương ở bên cạnh nghe lén bọn họ nói chuyện thật lâu mà bản thân hắn không thể nào phát hiện được, một điểm dấu hiệu cũng không có. Hơn nữa từ khí tức mà đối phương loáng thoáng tỏa ra, Cao Chí Viễn cảm giác được đây là một cao thủ tuyệt định.
Đây là dạng thiên tài gì!
- Tuổi của hắn còn rất trẻ a!
Ngô Trường Hưng luôn luôn thẳng tính, lúc nào cũng nói trực tiếp cho nên thanh âm tuy rất nhệ nhưng mọi người đều nghe được.
Ngô Trường Hưng chưa nói dứt lời, mọi người đều để ý đến tướng mạo của Diệp Trần. Bởi vì khí tức của Diệp Trần quá mạnh mẽ cho nên lúc đầu mọi người cũng không dám ngó nhìn.
Diệp Trần nhìn qua có bộ dáng chừng hai mươi hai tuổi. Nói cách khác, khi hắn đột phá Tinh Cực Cảnh tuổi của hắn nhiều nhất cũng chỉ là hai mươi hai mà tôi. Bởi vì võ giả dưới tinh cực cảnh tuổi thọ so với người thường không khác biệt là mấy, đều trên dưới một trăm tuổi. Nếu như Diệp Trần đột phá Tinh Cực Cảnh ở độ tuổi lớn hơn hai mươi hai, không có khả năng tướng mạo giữ nguyên được ở độ tuổi trên dưới hai mươi hai.
Hai mươi hai tuổi đột phát Tinh Cực Cảnh, hay nói đúng hơn là đột phá đến Linh Hải Cảnh. Lấy loại suy đoán này mà nói, Diệp Trần đột phá Tinh Cực Cảnh hẳn là còn sớm hơn mấy năm. Có thể là mười bảy hoặc mười tám tuổi.
- Mười bảy mười tám tuổi đã trở thành cường giả Tinh Cực Cảnh, điều này...
Ngay cả Cao Chí Viễn cũng toàn bộ đệ tử đi theo phía sau Diệp Trần cũng phải ngây ngốc. Ở trên Huyết Thiên đại lục, gần một ngàn năm qua không có một ai có thể đột phá Tinh Cực Cảnh vào năm mười bảy mười tám tuổi. Thấp nhất cũng là mười chín tuổi. Mà hiện giờ lại có người phá vỡ được kỷ lục đó.
(Chú ý: Võ giả dưới Tinh Cực Cảnh chỉ có thọ mệnh một trăm năm, tốc độ lão hóa vẫn giống như người bình thường. Cường giả Tinh Cực Cảnh có thọ mệnh hai tăm năm, tốc độ lão hóa giảm đi phân nửa. Linh Hải Cảnh có thọ nguyên ba trăm năm, tốc độ lão hóa chỉ còn lại một phần ba. Ba năm tính là một năm.)
Chỉ là bọn họ không biết, kỳ thực Diệp Trần cũng là năm mười chín tuổi mới đột phá Tinh Cực Cảnh. So với Huyền Hậu vẫn chậm hơn một năm. Chỉ là từ Tinh Cực Cảnh đột phát lên Linh Hải Cảnh, tốc độ quá nhanh, cho nên nhìn qua tuổi còn rất trẻ, ước chừng hơn hai mươi tuổi.
Diệp Trần cùng mọi người chậm rãi đi lên núi, mà lúc này cao thủ Trường Thiên phái cũng đã tề tựu đầy đủ. Cao thủ Linh Hải cảnh hậu kỳ ba người, Linh Hải Cảnh trung kỳ chín người. Linh Hải Cảnh sơ kỳ hai mươi người. Tổng cộng có ba mươi hai gã cao thủ Linh Hải Cảnh. Tính thêm cả Cao Chí Viễn nữa là người thứ ba mươi ba. Một tông môn lục phẩm mà có tới ba mươi ba cường giả Linh Hải Cảnh, so với tông môn lục phẩm ở Nam Trác Vực cường đại hơn rất nhiều.
- Tông chủ, người này rất trẻ tuổi, nhìn qua rất thân thiện lại có không địch ý. Nhưng chúng ta chưa bao giờ tiếp xúc với người này. Không biết người này là ai?
Trong ba vị cao thủ Linh Hải Cảnh hậu kỳ, một lão giả tóc xám trắng năm mươi tuổi đứng ở giữa nói.
Nam tử năm mươi tuoir là tông chủ Trường Thiên phái, khí chất nho nhã, trán gian, toát ra một tia uể oải rất khó phát hiện. Trầm mặc hồi lâu, hắn mở miệng nói:
- Ta cũng chưa từng thấy qua người này. Thế nhưng không được sơ ý. Có những người thích tiên lễ hậu binh. Không thể không đề phòng.
- Tông chủ nói đúng. Dĩ vãng bọn họ đều trực tiếp đánh lên núi, làm nhục Trường Thiên phái ta. Thế nhưng mấy năm gần đây, những người này càng thêm ghê tởm, luôn luồn dùng những thủ đoạn độc ác, muốn vờn chúng ta tức chết. Dám trêu đùa Trương Thiên phái ta, hôm nay ta quyết định cho dù có chết cũng phải liều mạng với hắn.
- Lưu trưởng lão, không nên xung động nhất thời. Đợi hắn lên núi không phải sẽ rõ ràng hay sao.
Ánh mắt Lý Trường Phong chăm chú nhìn chằm chằm vào Hạ Sơn Lộ, thần kinh căng thẳng nói.
Phía sau các vị trưởng lão Trường Thiên phái là chấp sự cùng mấy nghìn đệ tử, bọn họ cũng giống như mấy vị trưởng lão, đôi mắt chăm chú nhìn xuongs chân núi. Có người trên trán đã xuất hiện những giọt mồ hôi.
- Tuổi còn trẻ như vậy.
Đệ tử Trường Thiên phái có thể phóng xuất linh hồn lực rất ít, đại đa số chỉ có thể phóng xuất tinh thần lực. Nhưng Diệp Trần đã đạt tới cảnh giới này, kiếm ý lại cao. Cho chù có đứng đó đi chăng nữa thì tinh thần lực cũng không thể nào cảm ứng được. Chỉ có linh hồn lực mới có khả năng phát hiện.
Cho nên khi Diệp Trần xuất hiện trong tầm mắt của mọi người thì không ít người thở dài.
- Chẳng nhẽ đệ nhất thiên tài Cực Thiên Tông Lệnh Hồ Dực?
Có một vài đệ tử âm thầm suy đoán.
- Tông chủ!
Sau khi lên núi, đám người Cao Chí Viễn không hề đi theo sau Diệp Trần nữa mà phản hồi vào trong trận doanh của Trường Thiên phái. Tất cả mọi người đều đối mặt với Diệp Trần.
- Trở về là tốt rồi.
Một vị Linh Hải Cảnh hậu kỳ ở trên trái Lý Trường Phong vui mừng nhìn Cao Chí Viễn. Hắn từ trong ánh mắt Cao Chí Viễn thấy được quyết tâm của đối phương. Đây chính là hỉ sự của Trường Thiên phái.
- Tông chủ, trưởng lão Chí Viễn có lỗi.!
- Các ngươi rất khá, rất kiên trì. Cũng có giá trị. Từ nay về sau Trường Thiên phái sẽ không còn là Trường Thiên phái mà các ngươi từng biết nữa.
Diệp Trần không biết nguyên nhân vì sao mà Trường Thiên phái lại thành ra nỗng nỗi như thế này. Nhưng Diệp Trần đã đi đến Trường Thiên phái, hắn sẽ không để cho Trường Thiên phái tiếp tục tình cảnh như hiện nay nữa. Cho dù có tốn hao tâm tư cũng đáng giá. Đương nhiên Diệp Trần cũng không vì thế mà sao nhãng việc tu luyện. Thế giới này cường giả vi tôn. Có thực lực mới có tất cả.
Sải bước đi về phía trước, theo sai Diệp Trần là một đám đệ tử.
- Cao sư huynh, ngươi nói hắn là ai?
Lý Thúy đi bên cạnh Cao Chí Viễn truyền âm nói.
- Nếu như là địch nhân thì không cần khách khí đối với chung ta như vậy. Cho nên thân phận địch nhân có thể bài trừ.
Cao Chí Viễn lắc đầu nói. Hắn cũng không rõ Diệp Trần là ai. Bản thân hắn cũng chỉ có thể căn cứ vào suy đoán của mình mà phân tích ra một chút. Đáng tiếc cho dù hắn suy nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cũng không có cách nào lý giải được. Vì sao Diệp Trần nói hắn là người của Trường Thiên phái. Trường Thiên phái cũng không có thiên tài kinh khủng như vậy.
Bản thân Cao Chí Viễn có thiên phú, nếu như có đủ tài nguyên, hắn có đủ tự tin để tu luyện đến cảnh giới Linh Hải Cảnh hậu kỳ. Nhưng so với Diệp Trần thì không đáng nhắc tới. Đối phương ở bên cạnh nghe lén bọn họ nói chuyện thật lâu mà bản thân hắn không thể nào phát hiện được, một điểm dấu hiệu cũng không có. Hơn nữa từ khí tức mà đối phương loáng thoáng tỏa ra, Cao Chí Viễn cảm giác được đây là một cao thủ tuyệt định.
Đây là dạng thiên tài gì!
- Tuổi của hắn còn rất trẻ a!
Ngô Trường Hưng luôn luôn thẳng tính, lúc nào cũng nói trực tiếp cho nên thanh âm tuy rất nhệ nhưng mọi người đều nghe được.
Ngô Trường Hưng chưa nói dứt lời, mọi người đều để ý đến tướng mạo của Diệp Trần. Bởi vì khí tức của Diệp Trần quá mạnh mẽ cho nên lúc đầu mọi người cũng không dám ngó nhìn.
Diệp Trần nhìn qua có bộ dáng chừng hai mươi hai tuổi. Nói cách khác, khi hắn đột phá Tinh Cực Cảnh tuổi của hắn nhiều nhất cũng chỉ là hai mươi hai mà tôi. Bởi vì võ giả dưới tinh cực cảnh tuổi thọ so với người thường không khác biệt là mấy, đều trên dưới một trăm tuổi. Nếu như Diệp Trần đột phá Tinh Cực Cảnh ở độ tuổi lớn hơn hai mươi hai, không có khả năng tướng mạo giữ nguyên được ở độ tuổi trên dưới hai mươi hai.
Hai mươi hai tuổi đột phát Tinh Cực Cảnh, hay nói đúng hơn là đột phá đến Linh Hải Cảnh. Lấy loại suy đoán này mà nói, Diệp Trần đột phá Tinh Cực Cảnh hẳn là còn sớm hơn mấy năm. Có thể là mười bảy hoặc mười tám tuổi.
- Mười bảy mười tám tuổi đã trở thành cường giả Tinh Cực Cảnh, điều này...
Ngay cả Cao Chí Viễn cũng toàn bộ đệ tử đi theo phía sau Diệp Trần cũng phải ngây ngốc. Ở trên Huyết Thiên đại lục, gần một ngàn năm qua không có một ai có thể đột phá Tinh Cực Cảnh vào năm mười bảy mười tám tuổi. Thấp nhất cũng là mười chín tuổi. Mà hiện giờ lại có người phá vỡ được kỷ lục đó.
(Chú ý: Võ giả dưới Tinh Cực Cảnh chỉ có thọ mệnh một trăm năm, tốc độ lão hóa vẫn giống như người bình thường. Cường giả Tinh Cực Cảnh có thọ mệnh hai tăm năm, tốc độ lão hóa giảm đi phân nửa. Linh Hải Cảnh có thọ nguyên ba trăm năm, tốc độ lão hóa chỉ còn lại một phần ba. Ba năm tính là một năm.)
Chỉ là bọn họ không biết, kỳ thực Diệp Trần cũng là năm mười chín tuổi mới đột phá Tinh Cực Cảnh. So với Huyền Hậu vẫn chậm hơn một năm. Chỉ là từ Tinh Cực Cảnh đột phát lên Linh Hải Cảnh, tốc độ quá nhanh, cho nên nhìn qua tuổi còn rất trẻ, ước chừng hơn hai mươi tuổi.
Diệp Trần cùng mọi người chậm rãi đi lên núi, mà lúc này cao thủ Trường Thiên phái cũng đã tề tựu đầy đủ. Cao thủ Linh Hải cảnh hậu kỳ ba người, Linh Hải Cảnh trung kỳ chín người. Linh Hải Cảnh sơ kỳ hai mươi người. Tổng cộng có ba mươi hai gã cao thủ Linh Hải Cảnh. Tính thêm cả Cao Chí Viễn nữa là người thứ ba mươi ba. Một tông môn lục phẩm mà có tới ba mươi ba cường giả Linh Hải Cảnh, so với tông môn lục phẩm ở Nam Trác Vực cường đại hơn rất nhiều.
- Tông chủ, người này rất trẻ tuổi, nhìn qua rất thân thiện lại có không địch ý. Nhưng chúng ta chưa bao giờ tiếp xúc với người này. Không biết người này là ai?
Trong ba vị cao thủ Linh Hải Cảnh hậu kỳ, một lão giả tóc xám trắng năm mươi tuổi đứng ở giữa nói.
Nam tử năm mươi tuoir là tông chủ Trường Thiên phái, khí chất nho nhã, trán gian, toát ra một tia uể oải rất khó phát hiện. Trầm mặc hồi lâu, hắn mở miệng nói:
- Ta cũng chưa từng thấy qua người này. Thế nhưng không được sơ ý. Có những người thích tiên lễ hậu binh. Không thể không đề phòng.
- Tông chủ nói đúng. Dĩ vãng bọn họ đều trực tiếp đánh lên núi, làm nhục Trường Thiên phái ta. Thế nhưng mấy năm gần đây, những người này càng thêm ghê tởm, luôn luồn dùng những thủ đoạn độc ác, muốn vờn chúng ta tức chết. Dám trêu đùa Trương Thiên phái ta, hôm nay ta quyết định cho dù có chết cũng phải liều mạng với hắn.
- Lưu trưởng lão, không nên xung động nhất thời. Đợi hắn lên núi không phải sẽ rõ ràng hay sao.
Ánh mắt Lý Trường Phong chăm chú nhìn chằm chằm vào Hạ Sơn Lộ, thần kinh căng thẳng nói.
Phía sau các vị trưởng lão Trường Thiên phái là chấp sự cùng mấy nghìn đệ tử, bọn họ cũng giống như mấy vị trưởng lão, đôi mắt chăm chú nhìn xuongs chân núi. Có người trên trán đã xuất hiện những giọt mồ hôi.
- Tuổi còn trẻ như vậy.
Đệ tử Trường Thiên phái có thể phóng xuất linh hồn lực rất ít, đại đa số chỉ có thể phóng xuất tinh thần lực. Nhưng Diệp Trần đã đạt tới cảnh giới này, kiếm ý lại cao. Cho chù có đứng đó đi chăng nữa thì tinh thần lực cũng không thể nào cảm ứng được. Chỉ có linh hồn lực mới có khả năng phát hiện.
Cho nên khi Diệp Trần xuất hiện trong tầm mắt của mọi người thì không ít người thở dài.
- Chẳng nhẽ đệ nhất thiên tài Cực Thiên Tông Lệnh Hồ Dực?
Có một vài đệ tử âm thầm suy đoán.
- Tông chủ!
Sau khi lên núi, đám người Cao Chí Viễn không hề đi theo sau Diệp Trần nữa mà phản hồi vào trong trận doanh của Trường Thiên phái. Tất cả mọi người đều đối mặt với Diệp Trần.
- Trở về là tốt rồi.
Một vị Linh Hải Cảnh hậu kỳ ở trên trái Lý Trường Phong vui mừng nhìn Cao Chí Viễn. Hắn từ trong ánh mắt Cao Chí Viễn thấy được quyết tâm của đối phương. Đây chính là hỉ sự của Trường Thiên phái.
- Tông chủ, trưởng lão Chí Viễn có lỗi.!