Mục lục
Kiếm Đạo Độc Tôn - Diệp Trần (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiếp tục đi!"

Ưng Thiên Kiệt thập phần không phục, Diệp Trần cũng chưa đánh bại hắn, gần kề chỉ để cho hắn hơi chút chật vật mà thôi, chỉ cần không bị ảnh hưởng bởi ảo giác thì đối phương tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.

"Đã đủ rồi!"

Đúng lúc này, Ưng Liệt Hùng nói ra, thanh âm trực tiếp truyền đến trên quảng trường.

"Vâng."

Đối với mệnh lệnh của đầu lĩnh Bất Lạc Chi Ưng bộ lạc, không có người nào dám cải lời, Ưng Thiên Kiệt cũng vậy.

...

Trong đại điện Bất Lạc Chi Ưng bộ lạc.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Không Hẹn Mà Đến
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Chú! Xin Ký Đơn!
4. Tạ Đông Tự Xuân
=====================================

"Ngươi rất không tồi, có tư cách đại diện cho Bất Lạc Chi Ưng bộ lạc ta xông vào Hoang Thần tháp." Ưng Liệt Hùng đánh giá Diệp Trần, âm thầm gật đầu.

Diệp Trần bị đối phương nhìn soi mói mà trong nội tâm thập phần không thoải mái, con mắt đối phương phảng phất như một con dao mổ lăng lệ ác liệt nhất thế gian, có thể nhìn thấu hết thảy bí mật của mình, ngay cả linh hồn cũng đều nằm trong sự quan sát của đối phương.



"Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần, hơn nữa không phải là sơ đẳng Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần." Võ Đạo Nguyên Thần càng mạnh thì sức quan sát cũng càng mạnh, có thể xem thấu hết thảy bí mật của người khác, nghe nói, nếu là có thể tu luyện ra Hoàng Kim Võ Đạo Nguyên Thần thì khoảng cách đạt đến cảnh giới Chân Thần đã không còn tính là quá xa nữa. Chỉ cần ý niệm khẽ động thì có thể làm cho một phương thiên địa phải đổ nát, làm cho thân thể của địch nhân bị tan rã đi.

"Đây là vinh hạnh của ta mới đúng."

Diệp Trần nói.

Ưng Liệt Hùng cười nói: "Rất khiêm tốn, bất quá khiêm tốn thì cũng phải có lực lượng, có lẽ Lam Nguyệt đã từng nói cho ngươi biết về các chi tiết khi xông vào Hoang Thần tháp, nhưng lần này các chi tiết đã được sửa đổi đôi chút, chỉ có chín danh ngạch cao nhất mới có thể đạt được một phần trong số định mức thời gian, danh hào đệ nhất sẽ được hai phần, một phần trong số định mức thời gian là mười năm, hai phần tựu là hai mươi năm, nếu như ngươi có thể đạt đến vị trí trước chín, ta có thể để cho ngươi tìm hiểu chữ Võ trong một năm, nếu như đoạt được hạng nhất, ngươi có thể tìm hiểu trong hai năm, ngươi cảm thấy như thế nào?"

"Không thành vấn đề."

Diệp Trần không chút do dự mà gật đầu ngay, nếu như đổi thành những người khác, có lẽ hắn sẽ cho rằng thời gian đó là quá ít, thế nhưng Diệp Trần lại không cho là như vậy. Thứ nhất, vốn dĩ hắn căn bản không có cơ hội tham dự vào cuộc khảo thí này, tính cho cùng thì hắn chiến đấu là vì đại diện cho Bất Lạc Chi Ưng bộ lạc nhằm đoạt được quyền nắm giữ chữ Võ trong thời gian định mức, vì vậy họ cũng không có khả năng cho hắn thời gian tìm hiểu quá nhiều. Thứ hai, Bất Lạc Chi Ưng bộ lạc lớn như vậy và mỗi người trong đó đều có mong muốn tìm hiểu chữ Võ, nếu thời gian tìm hiểu dành cho mình nhiều hơn thì những người khác tất nhiên sẽ bị ít đi. Dưới tình huống thiếu thốn như vậy, được đãi ngộ trong thời gian một hai năm là đã rất phóng khoáng rồi.

"Vẫn chưa xong đâu, theo như lời ta nói vừa rồi, dưới tình huống không có ngoại lực hỗ trợ thì bằng vào thực lực của ngươi, tối đa chỉ có thể xông đến hạng trước chín mà thôi, còn danh ngạch đệ nhất là không có hi vọng. Nhưng mà ta có một biện pháp có thể giúp cho thực lực của ngươi tăng lên nhanh hơn, điều kiện tiên quyết là thời gian tìm hiểu chữ Võ của ngươi sẽ bị giảm đi phân nửa. Tức là xông đến trước chín thì được tìm hiểu chữ Võ trong nửa năm, xông đến đệ nhất thì chỉ được tìm hiểu trong thời gian một năm mà thôi."

"Biện pháp gì vậy?"

Diệp Trần nhíu mày.

Ưng Liệt Hùng giải thích nói: "Bất Lạc Chi Ưng bộ lạc ta nắm giữ 13 chữ do Bán Thần lưu lại, ta có thể cho ngươi tìm hiểu những chữ này, ví dụ như Thời Gian Áo Nghĩa của ngươi mới chỉ đạt bảy thành cảnh giới, ở đây ta có một chữ "Thì" do Bán Thần lưu lại. Chỉ cần ngộ tính của ngươi không thấp thì trước khi xông vào Hoang Thần tháp sẽ có thể tăng lên một ít cảnh giới thời gian áo nghĩa đấy."

"Chữ Thì sao?"

Diệp Trần trong nội tâm khẽ động, Thời Gian Áo Nghĩa thập phần khó tăng lên, nhưng nếu đã có chữ "Thì" do Bán Thần lưu lại thì hoàn toàn chính xác có hi vọng tăng cảnh giới Thời Gian Áo Nghĩa lên.

"Được."

Cơ hội khó có được, Diệp Trần cũng không cho rằng dựa vào thực lực trước mắt mà có thể xông đến thứ hạng đẹ nhất, chỉ có thể mượn nhờ ngoại lực mà thôi. Đây tất nhiên là một chuyện tốt, "Còn có những chữ khác sao?"

"Còn có một chữ Thủ, nhưng có lẽ thời gian không kịp, thêm một năm nữa thì kỳ hạn 100 năm đã đến, trong một năm này mà ngươi có thể tham ngộ ra một điểm tinh túy của chữ Thì thì cũng đã rất giỏi rồi."

Kỳ thật Ưng Liệt Hùng không ôm hy vọng quá lớn đối với Diệp Trần, chủ yếu là vì thời gian dành cho đối phương không nhiều lắm, chính hắn cũng không nghĩ tới, lần này chỉ có trước chín hạng đầu mới có thể đạt được một phần thời gian định mức, danh ngạch đệ nhất sẽ có thể đạt được hai phần.



"Diệp Trần, ngươi lĩnh ngộ chữ Thì trước vậy, không nên quá mức vội vàng mà xao động." Lam Nguyệt ở một bên nhắc nhở Diệp Trần.

"Ừ." Diệp Trần gật đầu, thời gian một năm là có hơi chút ngắn ngủi, bất kể là chữ Thì, hay là chữ Thủ, đối với hắn đều rất trọng yếu. Chữ Thì có thể giúp hắn tăng Thời Gian Áo Nghĩa lên, chữ Thủ có thể giúp hắn hoàn thiện Ngũ Hành phòng ngự kiếm pháp Thịnh Cực Nhi Suy, nếu như có thể tìm hiểu được hai chữ này thì chiến lực của hắn sẽ gia tăng rất lớn.

"Đây là chữ Thì, ngươi hãy tìm hiểu cho thật tốt, mặt khác ta đã an bài cho ngươi một gian nhà nhỏ, về sau đó sẽ là chỗ ở của ngươi, cho đến khi ngươi ra đi."

Ưng Liệt Hùng ném cho Diệp Trần một tảng đá, trên đó có viết một chữ Thì, gần kề một chữ mà có thể ảnh hưởng cả thời gian, Diệp Trần rõ ràng chứng kiến được toàn bộ thời gian ở xung quanh hòn đá đã bị đình chỉ lưu động, phảng phất như một “ao tù nước đọng” vậy.

Đợi sau khi Diệp Trần ly khai, Ưng Liệt Hùng nói với Lam Nguyệt: "Ta đã cho hắn cơ hội, tựu phải xem ngộ tính của hắn thế nào rồi."

Lam Nguyệt nói: "Phụ thân, Diệp Trần có ngộ tính rất cao, còn muốn mạnh hơn không ít so với con đấy, bằng không con cũng sẽ không đem hắn về đây đâu."

"Như vậy là tốt nhất, đúng rồi, con nói cho cha nghe những chuyện gì đã xảy ra trên đường đi của con nào."

Ưng Liệt Hùng trò chuyện cùng Lam Nguyệt về những chuyện gia đình.

...

Trong sân, Diệp Trần không lãng phí một tia thời gian nào, bắt đầu lao vào tìm hiểu chữ Thì.

"Cái chữ này thật cổ quái."

Diệp Trần phát hiện, tinh thần của mình một khi tiến vào bên trong không gian kỳ dị của chữ Thì, liền lập tức bị đình chỉ vận động, muốn thoát ra cũng không được, chỉ có thể ở bên trong ngơ ngác ngắm nhìn mà thôi.

Tháng ngày như thoi đưa, Thời Gian Áo Nghĩa của Diệp Trần chỉ tăng lên một cách chậm chạp, bởi vì tâm thần không cách nào rời khỏi không gian kỳ lạ này, cho nên Diệp Trần một mực ở lại đó tìm hiểu. Tại Hoang Thần Đại Lục, một ngày không ăn thịt thì lực lượng sẽ bị suy yếu đi một phần, sau một thời gian dài không ăn chút thịt nào, Diệp Trần đã trở nên gầy guộc như da bọc xương, lực lượng suy giảm đến mức chỉ còn thừa lại một hai phần.

Trong nháy mắt đã ba tháng đi qua.

Diệp Trần gầy ốm đến mức không còn giống như con người nữa.



Lam Nguyệt đã tới đây một lần và chứng kiến cái bộ dạng này của Diệp Trần mà nhíu mày cả buổi. Cho tới bây giờ, nàng rốt cục đã biết rõ vì sao phụ thân đã không cho nàng vội vàng tìm hiểu chữ Thì rồi, nguyên lai là khi tìm hiểu chữ Thì, cần phải tốn hao một cái giá cực lớn. Đối với người có ngộ tính thấp thì thậm chí không thể tìm hiểu chữ Thì, nếu không tâm thần sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong đó và không cách nào tự kềm chế được, bản thân hội sẽ bị suy yếu mà chết.

Lại một tháng nữa đi qua.

"Nguy hiểm thật!"

Tâm thần của Diệp Trần đã lui ra.

Tinh thần của hắn có thể lui thoát ra ngoài là vì Thời Gian Áo Nghĩa của hắn đã trùng kích đến tám thành cảnh giới. Khi tìm hiểu tinh túy của chữ Thì, Thời Gian Áo Nghĩa của bản thân buộc phải có tiến bộ thì mới có thể rời khỏi không gian của nó, nếu không tâm thần sẽ không cách nào tự kềm chế được nữa.

Trọn vẹn bỏ ra một tuần lễ để điều dưỡng, ăn hết một lượng lớn thịt thú Chí Tôn, Diệp Trần mới khôi phục lại lực lượng đỉnh phong.

Thời Gian Áo Nghĩa đạt tới tám thành cảnh giới đã giúp cho uy năng Táng Kiếm thuật cùng Tử Vong Thiết Cát của Diệp Trần tăng lên rất nhiều, đã tương đương với đại thành kiếm chiêu, không yếu hơn bao nhiêu so với Bá Kiếm thức cùng Huyễn Kiếm thức. Nhất là Táng Kiếm thuật, uy năng của nó thậm chí còn bao trùm phía trên cả Huyễn Kiếm thức, Huyễn Kiếm thức thì lấy ảo giác làm thế mạnh, còn Táng Kiếm thuật thì có thể làm cho đối phương không cách nào nhúc nhích được, trừ phi Thời Gian Áo Nghĩa của đối phương không thấp hơn so với Diệp Trần, và Tâm lực cũng không yếu.

"Vẫn còn chưa đủ!"

Diệp Trần lại tiếp tục tham ngộ chữ Thì.

Thời Gian Áo Nghĩa tám thành cảnh giới và chín thành cảnh giới là một trời một vực, tám thành Thời Gian Áo Nghĩa có thể làm cho Thời Không Kiếm Pháp có được uy lực của đại thành Vô Thượng kiếm pháp, như vậy chín thành cảnh giới tắc thì gần như đạt đến viên mãn rồi. Về phần mười thành cảnh giới thì khẳng định là vượt qua viên mãn Vô Thượng kiếm pháp, phải biết rằng Thời Không Áo Nghĩa mạnh nhất tại bên trên phương diện chiến đấu, có thể nói là mạnh hơn hẳn một cấp bậc so với việc bổ sung các áo nghĩa khác, thậm chí có thể chống lại siêu Vô Thượng kiếm pháp bình thường nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK