Mục lục
Kiếm Đạo Độc Tôn - Diệp Trần (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cái này khả năng chính là cơ duyên của ta a!

Diệp Trần đang lạc ấn linh hồn ấn ký lên Thiên Hạt Kiếm, nếu không làm thế thì không có biện pháp khiến Thiên Hạt Kiếm nhỏ đi, Thiên Hạt Kiếm không biến nhỏ, chẳng những chiếm không gian lớn, cũng không cách nào sử dụng nữa.

- Đúng, ngươi là một trong những người có chìa khóa, tất nhiên có cơ duyên không nhỏ, Thiên Hạt Kiếm vốn nên do ngươi đạt được.

Tần Liễu ngẫm lại cũng đúng, bốn cái chìa khóa, bốn người đạt được, người lấy được, là người có Đại Khí Vận, cơ duyên phong phú.

Lạc ấn linh hồn ấn ký lên Thiên Hạt Kiếm thập phần đơn giản, trải qua vài vạn năm, linh hồn ấn ký do Thiên Hạt Vương khắc lên trên Thiên Hạt Kiếm đã sớm tiêu hao không còn gì, Thiên Hạt Kiếm lúc này, là vật vô chủ, lạc ấn linh hồn ấn ký lên vật vô chủ, không có bất cứ trở ngại nào cả, chỉ là hơi phức tạp một chút thôi.

Rất nhanh, Diệp Trần thành công tại lạc ấn lên Thiên Hạt Kiếm linh hồn ấn ký của mình.

- Nhỏ lại.

Diệp Trần thông qua linh hồn ấn ký, khống chế được Thiên Hạt Kiếm.

Hô!

Thiên Hạt Kiếm trở về nhỏ như ban đầu, bốn xích hai thốn.

Tay phải nắm chặt Thiên Hạt Kiếm, Diệp Trần không rót vào Chân Nguyên, tùy ý huy vũ hai cái.

Xoạt xoạt!

Trong hư không, xuất hiện hai đạo tinh ngấn, đó là biểu hiện không khí bị kết tinh hóa, có thể tưởng tượng, dù là một người bình thường, nắm Thiên Hạt Kiếm, cũng có thể giết chết một võ giả lợi lại, điều kiện tiên quyết là hắn có thể nhấc lên được, Thiên Hạt Kiếm này, chừng hơn vạn cân nặng, khí lực của Diệp Trần vượt qua bốn mươi vạn cân, cộng thêm sức bật Chân Nguyên rất mạnh, không dưới mấy mươi vạn cân, mới có thể vung lên.

- Thanh Thiên Hạt Kiếm này là cực phẩm bảo kiếm, ngươi có lẽ nên giao cho ta thì có thể sống lâu vài năm, nếu không ta để lộ tin tức, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Kim Kiếm Vương chẳng biết lúc nào đã điều dưỡng tốt thân thể, đứng lên, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào kiếm trong tay Diệp Trần, ồm ồm nói.

Diệp Trần liếc mắt đánh giá Kim Kiếm Vương:

- Chỉ sợ ngươi cũng không giữ được?

- Ta có thủ đoạn của ta, ngươi tốt nhất nghĩ cho kĩ, nghĩ sai thì hỏng hết, có thể sẽ tha cho ngươi một mạng, đương nhiên, ta cũng sẽ không lấy không ngươi Thiên Hạt Kiếm, ta sẽ đền bù nhất định cho ngươi, trái lại, nếu như ngươi không đáp ứng, như vậy việc ngươi đạt được Thiên Hạt Kiếm sẽ bị tiết lộ ra ngoài, tin rằng số lượng Vương giả Sinh Tử Cảnh ngấp nghé Thiên Hạt Kiếm cũng không ít đâu.

- Thật có lỗi, không có khả năng.

Diệp Trần thần sắc lạnh như băng.

- Vậy ngươi cũng đừng trách ta.

Vèo một tiếng, Kim Kiếm Vương lao khỏi kiếm trủng, tốc độ tăng lên tới cực hạn, rất hiển nhiên, hắn cũng sợ Diệp Trần và Tần Liễu liên thủ.

- Không thể lưu hắn!

Tần Liễu lấy ra Phương Thiên chùy, muốn ra tay.

- Tiền bối, để cho ta tới.

Diệp Trần tự nhiên sẽ không bỏ qua Kim Kiếm Vương, như nếu như đối phương không uy hiếp hắn, hắn có lẽ sẽ hơi chút do dự, sẽ không lập tức hạ sát thủ, nhưng hiện giờ, đã không như vậy nữa rồi đối phương hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Cầm trong tay Thiên Hạt Kiếm, Diệp Trần giơ lên cao, Chân Nguyên hùng hậu theo huyệt lao cùng trên lòng bàn tay, quán chú vào trong Thiên Hạt Kiếm.

Ngân!

Ánh sáng tím như hoa trên Thiên Hạt Kiếm tăng mạnh, sáng lên một vầng sáng tử sắc, cùng lúc đó, mũi kiếm diễn sinh ra một vòng kiếm quang tử sắc, phun ra nuốt vào bất định.

- Đi!

Trên trán Diệp Trần lộ ra một sợi gân xanh, hai tay vung lên, Thiên Hạt Kiếm chém xuống.

Không ai có thể hình dung một kiếm này kinh diễm đến cỡ nào, thời gian trong kiếm trủng, phảng phất như chậm lại, cho đến bất động, tất cả vật thể vận động, đều dừng lại một khắc này, mà tốc độ bay vút của Kim Kiếm Vương, càng ngày càng chậm, bản thân của hắn lại không phát giác ra chút nào.

Kiếm quang tử sắc, tựa như lưu quang tử sắc bay vút trong vũ trụ tinh không, trong nháy mắt chém vào sau lưng Kim Kiếm Vương, làm cho đối phương ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.

Cờ- rắc!

Thân thể của Kim Kiếm Vương trực tiếp một phân thành hai, thế còn chưa hết, thi thể bị phân thành hai nửa, lập tức kết tinh hóa, như một khố tử sắc thủy tinh, sau khi tử sắc kiếm quang bổ ra thân thể Kim Kiếm Vương, dư thế không tiêu, vách tường kiếm trủng cũng bị đánh thủng, đánh lên vách tường thông đạo ở đối diện, vách tường thông đạo ở đối diện tự nhiên ngăn không được, cứ như vậy, tử sắc kiếm quang không biết đã đánh thủng bao nhiêu mặt vách tường, mới dừng lại.

Phanh!

Hai nửa thi thể kết tinh hóa rơi trên mặt đất, ngã nát bấy.

Một kiếm, Kim Kiếm Vương chết thảm, hơn nữa còn là loại chí tử không chút dây dưa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hô!

Trông thấy Kim Kiếm Vương bị giết chết, Diệp Trần trùng điệp thở ra một hơi, mặt sắc vô cùng tái nhợt, giọt giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, một kiếm vừa rồi kia, rõ ràng đã rút toàn bộ Chân Nguyên trong cơ thể hắn, không lưu lại chút mảy may, tựa hồ hận không thể hút luôn cả máu huyết của hắn ra ngoài vậy, loại cảm giác mất mác khi Chân Nguyên tiêu hao sạch sẽ này, khiến Diệp Trần hết sức yếu ớt, Thiên Hạt Kiếm cũng nắm không nổi, chạm vào mặt đất.

- Thiên Hạt Kiếm này, quả thật chính là một hắc động không thể lấp đầy.

Diệp Trần ẩn ẩn phát giác được, một thân Chân Nguyên của mình, cũng chưa hẳn có thể khiến Thiên Hạt Kiếm phát huy ra một kiếm toàn lực, có thể có năm sáu thành uy lực, đã rất tốt, có lẽ phải tới cảnh giới Bán Bộ Vương Giả, mới có thể hoàn toàn phát huy ra tác dụng của Thiên Hạt Kiếm.

- Cũng may ta có Thần Long huân chương.

Thần Long huân chương là huân chương cao nhất của Long Thần Thiên Cung, đồng thời cũng là một kiện bảo vật, có thể chứa đựng Chân nguyên tương đương với một phần ba Diệp Trần.

Kích hoạt Thần Long huân chương, đại lượng Chân Nguyên quán chú vào trong cơ thể Diệp Trần, Chân Nguyên này đồng căn đồng nguyên với Chân Nguyên của Diệp Trần, không có một tia xung đột.

- Thật là đáng sợ!

Bọn người Tần Liễu Mộ Dung Khuynh Thành âm thầm tắc luỡi, một kiếm này của Diệp Trần không có bất kỳ huyền ảo nào, cũng chỉ là chân nguyên rót vào Thiên Hạt kiếm, sau đó chém ra một đạo kiếm quang thôi, nhưng uy lực đạo kiếm quang này, vô cùng khủng bố, Phương Thiên chùy trong tay Tần Liễu coi như là Cực Phẩm Bảo Khí thấp kém, luận uy lực, chỉ sợ không bằng một phần ba Thiên Hạt kiếm, đây còn là vì Diệp Trần không thể nào phát huy ra uy lực cực hạn của Thiên Hạt kiếm đấy, nếu không, Phương Thiên chùy ngay cả một phần năm cũng chưa hẳn bằng được.

- Diệp Trần, Thiên Hạt kiếm là Vô Thượng bảo vật, cho dù uy lực lớn, cũng không thể sử dụng tùy tiện được, một khi bị Vương giả Sinh Tử Cảnh biết ngươi có Thiên Hạt kiếm, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Tần Liễu nhắc nhở Diệp Trần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK