Diệp Trần gật gật đầu, hắc đạo võ giả so với mã tặc cường đạo ít hơn rất nhiều, nhưng một tên hắc đạo võ giả cường hãn dị thường, có thể tàn sát đệ tử tông môn, người may mắn sống sót sẽ nhận được chân truyền của tiền bối vừa chết, võ kĩ phẩm cấp phương diện không hề thiệt thòi, cộng thêm quanh năm chém giết, toàn thân sát khí có thể dọa chết một người bình thường, luận khí thế cao hơn rất nhiều.
Trước đây hai người từng gặp một Ngưng Chân Cảnh trung kì hắc đạo võ giả ở vòng ngoài sơn mạch xanh thẳm, một thương đẩy Ngô Tông Minh rơi khỏi ngựa, nếu như để hắn ra thương thứ hai, Ngô Tông Minh chắc đã chết rồi, Diệp Trần đương nhiên không thể để chuyện đó xảy ra, một quyền đánh chết đối phương.
- Nghe nói Vong Ưu Thành là đệ nhất đại thành Tây Bắc, dài rộng năm mươi dặm, nhân khẩu hơn một ngàn vạn người, không biết sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Quay trở lại lưng ngựa, Ngô Tông Minh nhìn ra xa, nói.
Nghe vậy, Diệp Trần nghĩ tới thế giới của mình, thời cổ đại, một thành phố có thể dung nạp hàng chục vạn người đã là không tệ, căn bản không thể so sánh với Chân Linh đại lục, từ phương diện này có thể nhìn ra Chân Linh đại lục rộng lớn bao la, không thể đơn thuần dựa vào tưởng tượng để phỏng đoán.
Giật nhẹ dây cương, hai người hai chân kẹp lấy bụng ngựa, lao băng băng về phía trước.
Chạng vạng, mặt trời ngả về đằng Tây, ánh nắng chiều làm nổi bật bình nguyên sau lưng, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Hai thiếu niên cưỡi hắc tông mã một trái một phải, theo dòng người ùn ùn đến trước một tòa thành trì cự đại.
Hai người đó chính là Diệp Trần và Ngô Tông Minh, họ mất một ngày hai đêm thời gian, cuối cùng cũng xuyên qua bình nguyên Tây Bắc, đến được mục tiêu cuối cùng Vong Ưu Thành.
Sau đoàn người, Diệp Trần ngẩng đầu, đập vào mắt là ba chữ vàng lấp lánh.
"Vong Ưu Thành".
Hô!
Thổ ra một ngụm trọc khí, mặc dù Diệp Trần có chuẩn bị tâm lý, nhưng một thành trì lớn như vậy vẫn làm cho hắn chấn động, rộng hơn Thanh Phong Thành gần Lưu Vân Tông đúng năm sáu lần, cổng thành cao ba mét ba, tường thành có sáu mươi sáu mét, bên trên từng đội sĩ binh vũ trang cẩn thận tay cầm trường thương, mặt không biểu tình tuần tra qua lại, lộ ra sát phạt chi khí.
- Đến rồi.
Ngô Tông Minh mặt có chút mệt mỏi.
- Ừm! Chúng ta vào thôi.
Diệp Trần thấy sắp đến lượt mình, xoay người xuống ngựa.
Tay dắt ngựa, hai người đi đến cửa thành.
Cửa thành sừng sững hai hàng binh sĩ mặc áo giáp, long tinh hổ mãnh, huyệt thái dương gồ cao, rõ ràng là võ giả Luyện Khí Cảnh tầng thứ năm thứ sáu, đội trưởng đội sĩ binh đạt đến Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười, cách Ngưng Chân Cảnh không còn xa nữa.
- Mỗi người một lượng bạc, muốn vụng trộm đi vào thì phải hỏi qua thanh đao trên tay ta đã.
Đội trưởng đội sĩ binh không phụ trách thu phí vào thành, mà chỉ đứng một bên nhìn chằm chằm đoàn người.
Ngô Tông Minh bĩu bĩu môi,
- Một lượng bạc, đắt vậy, Thanh Phong Thành chỉ cần năm mươi đồng
Diệp Trần cười nói:
- Ngươi còn để ý chút bạc lẻ.
- Chút tiền này ta đương nhiên không để ý, chỉ là đối với những người dân bình thường kia mà nói là quá đắt.
- Vong Ưu Thành là Tây Bắc đệ nhất đại thành, phí nhập thành thu ít cũng không phải chuyện tốt, ai cung chạy đến đây, không phải kẹt chết sao.
Phương diện này, Diệp Trần nhìn xa hơn Ngô Tông Minh.
- Nói vậy cũng đúng.
Giao phí nhập thành, hai người thuận buồm xuôi gió tiến vào trong thành.
Vong Ưu Thành không hổ là Tây Bắc đệ nhất đại thành, vừa bước vào, hai người hoàn toàn bị choáng ngợp, đập vào mắt là một dãy phố lớn đủ để mười con liệt mã dàn hàng ngang, cửa hàng hai bên đường hết sức xa hoa, tựa như dùng hoàng kim để kiến tạo, xa xa là những tòa mộc lầu cao vút, khí thế hùng hồn, giống như Lạc Thành, Vong Ưu Thành cũng có mổ tòa tháp cao, nằm ở chính giữa trung tâm thành phố.
- Thật không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Trần lắc lắc đầu, nếu như Vong Ưu Thành toàn bộ là những tòa nhà cao tầng hiện đại, hắn đã không ngạc nhiên như vậy, phải biết những thứ trước mắt đều do sức người kiến tạo, không có bất cứ máy móc nào phụ trợ, huống hồ luận xa hoa, thành phố hiện đại cũng không bằng Vong Ưu Thành.
...
Thành Tây.
Tây Lai đại tửu lầu!
Trong một căn phòn mã số Thần.
Diệp Trần Ngô Tông Minh hai người gọi một bàn thức ăn, ăn ngon lành.
- Tửu lầu này làm ăn tốt quá, ngoài phòng bao tất cả chỗ ngồi đều kín hết, nhưng thức ăn đúng là không tệ, ngon hơn lương khô gấp trăm lần, ta sắp ăn ra bệnh rồi.
Ngô Tông Minh ăn rất khỏe, chỉ một loáng đã xử lý xong suất ba người.
Ngoài phòng bao, tiểu nhị lại bưng thêm một đĩa đồ ăn nữa vào.
- Hai vị, món Long phụng tường trình này là tửu lầu chúng ta tặng, mời dùng.
Tây Lai đại tửu lầu có mười sáu phòng bao, chia thành mã số Nhật Nguyệt Tinh Thần, mỗi mã số có bốn phòng bao, cũng chỉ có phòng bao mới được tặng đồ ăn, người bên ngoài chỉ có bỏ tiền ra mua.
Diệp Trần hỏi:
- Xin hỏi tràng đấu giá Tây Bắc bao giờ thì mở cửa?
Tiểu nhị trong lòng run sợ, có thể tham gia hội đấu giá đều là người xa xỉ, hai người này sợ là đại thiếu gia của một gia tộc nào đó, lai lịch bất phàm, nhất thời nhiệt tình nói:
- Nhị vị thiếu gia, tràng đấu giá Tây Bắc còn hai ngày nữa mới mở cửa, hai người có thể ở lại Tây Lai tửu lầu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vn
- Thì ra còn hai ngày nữa, đành phải đợi thôi! Chỗ này thưởng cho ngươi.
Diệp Trần ném cho tiểu nhị một miếng bạc, đủ mười lạng.
- Đa tạ nhị vị gia, nếu không còn việc gì, tiểu nhân xin phép cáo từ.
- Ngươi đi làm việc của mình đi.
Tiểu nhị chưa đi được bao lâu, từ bên ngoài phòng bao truyền đến thanh âm phẫn nộ.
- Cái gì, phòng bao đầy rồi, đùa gì chứ, không lẽ Đường Mãn Lâu ta phải ngồi ăn cơm với đám người hạ đẳng này.
- Đường gia, phòng bao đúng là kín hết rồi, hay là ngài đợi thêm chút nữa, ta đoán có vài vị đại gia cũng sắp ăn xong rồi.
Tiểu nhị kinh sợ.
- Hừ, cho người thời gian một tuần trà, dọn sạch phòng bao cho ta, bằng không bắt ngươi hỏi tội.
Tiểu nhị rất là khó xử, có thể vào phòng bao đều là những đại nhân vật, không nên động vào, nhưng bị Đường Mãn Lâu trước mắt này không phải nhân vật bình thường, ở Vong Ưu Thành có danh xưng bát kiệt chi nhất, gia tộc lại là chỉ thua kém bát đại gia tộc Đường gia, gia tài rất nhiều.
- Ngài đợi chút, ta đi mời trưởng quầy.
Tiểu nhị không dám tùy ý quyết định, lạch bạch chạy vội xuống lầu.
Người thanh niên quần áo chỉnh tề cười lạnh, nói với mỹ nữ xinh đẹp bên cạnh:
- Nghe nói hội đấu giá lần này có không ít trân phẩm, sợ là rất nhiều người nghe được thông tin.
Trước đây hai người từng gặp một Ngưng Chân Cảnh trung kì hắc đạo võ giả ở vòng ngoài sơn mạch xanh thẳm, một thương đẩy Ngô Tông Minh rơi khỏi ngựa, nếu như để hắn ra thương thứ hai, Ngô Tông Minh chắc đã chết rồi, Diệp Trần đương nhiên không thể để chuyện đó xảy ra, một quyền đánh chết đối phương.
- Nghe nói Vong Ưu Thành là đệ nhất đại thành Tây Bắc, dài rộng năm mươi dặm, nhân khẩu hơn một ngàn vạn người, không biết sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Quay trở lại lưng ngựa, Ngô Tông Minh nhìn ra xa, nói.
Nghe vậy, Diệp Trần nghĩ tới thế giới của mình, thời cổ đại, một thành phố có thể dung nạp hàng chục vạn người đã là không tệ, căn bản không thể so sánh với Chân Linh đại lục, từ phương diện này có thể nhìn ra Chân Linh đại lục rộng lớn bao la, không thể đơn thuần dựa vào tưởng tượng để phỏng đoán.
Giật nhẹ dây cương, hai người hai chân kẹp lấy bụng ngựa, lao băng băng về phía trước.
Chạng vạng, mặt trời ngả về đằng Tây, ánh nắng chiều làm nổi bật bình nguyên sau lưng, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Hai thiếu niên cưỡi hắc tông mã một trái một phải, theo dòng người ùn ùn đến trước một tòa thành trì cự đại.
Hai người đó chính là Diệp Trần và Ngô Tông Minh, họ mất một ngày hai đêm thời gian, cuối cùng cũng xuyên qua bình nguyên Tây Bắc, đến được mục tiêu cuối cùng Vong Ưu Thành.
Sau đoàn người, Diệp Trần ngẩng đầu, đập vào mắt là ba chữ vàng lấp lánh.
"Vong Ưu Thành".
Hô!
Thổ ra một ngụm trọc khí, mặc dù Diệp Trần có chuẩn bị tâm lý, nhưng một thành trì lớn như vậy vẫn làm cho hắn chấn động, rộng hơn Thanh Phong Thành gần Lưu Vân Tông đúng năm sáu lần, cổng thành cao ba mét ba, tường thành có sáu mươi sáu mét, bên trên từng đội sĩ binh vũ trang cẩn thận tay cầm trường thương, mặt không biểu tình tuần tra qua lại, lộ ra sát phạt chi khí.
- Đến rồi.
Ngô Tông Minh mặt có chút mệt mỏi.
- Ừm! Chúng ta vào thôi.
Diệp Trần thấy sắp đến lượt mình, xoay người xuống ngựa.
Tay dắt ngựa, hai người đi đến cửa thành.
Cửa thành sừng sững hai hàng binh sĩ mặc áo giáp, long tinh hổ mãnh, huyệt thái dương gồ cao, rõ ràng là võ giả Luyện Khí Cảnh tầng thứ năm thứ sáu, đội trưởng đội sĩ binh đạt đến Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười, cách Ngưng Chân Cảnh không còn xa nữa.
- Mỗi người một lượng bạc, muốn vụng trộm đi vào thì phải hỏi qua thanh đao trên tay ta đã.
Đội trưởng đội sĩ binh không phụ trách thu phí vào thành, mà chỉ đứng một bên nhìn chằm chằm đoàn người.
Ngô Tông Minh bĩu bĩu môi,
- Một lượng bạc, đắt vậy, Thanh Phong Thành chỉ cần năm mươi đồng
Diệp Trần cười nói:
- Ngươi còn để ý chút bạc lẻ.
- Chút tiền này ta đương nhiên không để ý, chỉ là đối với những người dân bình thường kia mà nói là quá đắt.
- Vong Ưu Thành là Tây Bắc đệ nhất đại thành, phí nhập thành thu ít cũng không phải chuyện tốt, ai cung chạy đến đây, không phải kẹt chết sao.
Phương diện này, Diệp Trần nhìn xa hơn Ngô Tông Minh.
- Nói vậy cũng đúng.
Giao phí nhập thành, hai người thuận buồm xuôi gió tiến vào trong thành.
Vong Ưu Thành không hổ là Tây Bắc đệ nhất đại thành, vừa bước vào, hai người hoàn toàn bị choáng ngợp, đập vào mắt là một dãy phố lớn đủ để mười con liệt mã dàn hàng ngang, cửa hàng hai bên đường hết sức xa hoa, tựa như dùng hoàng kim để kiến tạo, xa xa là những tòa mộc lầu cao vút, khí thế hùng hồn, giống như Lạc Thành, Vong Ưu Thành cũng có mổ tòa tháp cao, nằm ở chính giữa trung tâm thành phố.
- Thật không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Trần lắc lắc đầu, nếu như Vong Ưu Thành toàn bộ là những tòa nhà cao tầng hiện đại, hắn đã không ngạc nhiên như vậy, phải biết những thứ trước mắt đều do sức người kiến tạo, không có bất cứ máy móc nào phụ trợ, huống hồ luận xa hoa, thành phố hiện đại cũng không bằng Vong Ưu Thành.
...
Thành Tây.
Tây Lai đại tửu lầu!
Trong một căn phòn mã số Thần.
Diệp Trần Ngô Tông Minh hai người gọi một bàn thức ăn, ăn ngon lành.
- Tửu lầu này làm ăn tốt quá, ngoài phòng bao tất cả chỗ ngồi đều kín hết, nhưng thức ăn đúng là không tệ, ngon hơn lương khô gấp trăm lần, ta sắp ăn ra bệnh rồi.
Ngô Tông Minh ăn rất khỏe, chỉ một loáng đã xử lý xong suất ba người.
Ngoài phòng bao, tiểu nhị lại bưng thêm một đĩa đồ ăn nữa vào.
- Hai vị, món Long phụng tường trình này là tửu lầu chúng ta tặng, mời dùng.
Tây Lai đại tửu lầu có mười sáu phòng bao, chia thành mã số Nhật Nguyệt Tinh Thần, mỗi mã số có bốn phòng bao, cũng chỉ có phòng bao mới được tặng đồ ăn, người bên ngoài chỉ có bỏ tiền ra mua.
Diệp Trần hỏi:
- Xin hỏi tràng đấu giá Tây Bắc bao giờ thì mở cửa?
Tiểu nhị trong lòng run sợ, có thể tham gia hội đấu giá đều là người xa xỉ, hai người này sợ là đại thiếu gia của một gia tộc nào đó, lai lịch bất phàm, nhất thời nhiệt tình nói:
- Nhị vị thiếu gia, tràng đấu giá Tây Bắc còn hai ngày nữa mới mở cửa, hai người có thể ở lại Tây Lai tửu lầu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vn
- Thì ra còn hai ngày nữa, đành phải đợi thôi! Chỗ này thưởng cho ngươi.
Diệp Trần ném cho tiểu nhị một miếng bạc, đủ mười lạng.
- Đa tạ nhị vị gia, nếu không còn việc gì, tiểu nhân xin phép cáo từ.
- Ngươi đi làm việc của mình đi.
Tiểu nhị chưa đi được bao lâu, từ bên ngoài phòng bao truyền đến thanh âm phẫn nộ.
- Cái gì, phòng bao đầy rồi, đùa gì chứ, không lẽ Đường Mãn Lâu ta phải ngồi ăn cơm với đám người hạ đẳng này.
- Đường gia, phòng bao đúng là kín hết rồi, hay là ngài đợi thêm chút nữa, ta đoán có vài vị đại gia cũng sắp ăn xong rồi.
Tiểu nhị kinh sợ.
- Hừ, cho người thời gian một tuần trà, dọn sạch phòng bao cho ta, bằng không bắt ngươi hỏi tội.
Tiểu nhị rất là khó xử, có thể vào phòng bao đều là những đại nhân vật, không nên động vào, nhưng bị Đường Mãn Lâu trước mắt này không phải nhân vật bình thường, ở Vong Ưu Thành có danh xưng bát kiệt chi nhất, gia tộc lại là chỉ thua kém bát đại gia tộc Đường gia, gia tài rất nhiều.
- Ngài đợi chút, ta đi mời trưởng quầy.
Tiểu nhị không dám tùy ý quyết định, lạch bạch chạy vội xuống lầu.
Người thanh niên quần áo chỉnh tề cười lạnh, nói với mỹ nữ xinh đẹp bên cạnh:
- Nghe nói hội đấu giá lần này có không ít trân phẩm, sợ là rất nhiều người nghe được thông tin.