Mục lục
Kiếm Đạo Độc Tôn - Diệp Trần (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lôi cầu cùng kiếm quang trùng kích vào nhau, sau một khắc, một tia vết rách rất nhỏ được sinh ra, đây chính là vết nứt không gian. Bình thường, chỉ có đỉnh cấp Hoàng giả chiến đấu với nhau, mới có thể xé rách Không gian, trong khi Diệp Trần vẫn còn có chút chênh lệch với đỉnh cấp Hoàng giả, tuy nhiên Mạt Nhật Lưu Tinh kiếm cùng Hỗn Độn lôi cầu đều có tính chất đặc thù riêng, vì vậy va chạm giữa chúng làm sinh ra vết nứt không gian cũng không khó lý giải.

Vết nứt không gian được tạo ra, khiến cho khắp không gian đều lắc lư mãnh liệt, Thiên Địa Nguyên Khí bắt đầu hỗn loạn và có dấu hiệu sẽ nổ tung lên.

"Đã tìm được rồi."

Tuyết Không Đế đã niệm pháp quyết và tìm ra được nhược điểm của Tiểu Ngũ Hành lôi quang trận. Không thể không nói, Tiểu Ngũ Hành lôi quang trận với tư cách là trận pháp của Tam Tuyệt Chí Tôn, cơ hồ là không có sơ hở, cho dù có sơ hở thì cũng không phải một kẻ Phong Đế Vương Giả còn chưa trở thành nổi Hoàng giả như Tuyết Không Đế có thể phát hiện ra, cho dù là Tuyết Không Đế có nghiên cứu sâu rộng về trận pháp đi nữa.

Khi vết nứt không gian sinh ra, không, xác thực mà nói, là do Diệp Trần đối kháng với trùng kích của đại trận, khiến cho sự vận chuyển của đại trận xuất hiện một tia dừng lại. Chính một tia dừng lại này đã bị Tuyết Không Đế bắt được, nàng vội vàng lấy ra một cây trận kỳ nho nhỏ từ trong trữ vật linh giới rồi hất lên cao, cắm trận kỳ vào chỗ sơ hở trên trận pháp.

Cái trận kỳ này cũng không phải là vật bình thường, mà là phá hủy trận kỳ, giá trị của nó cũng không thua gì một kiện cấp thấp Hoàng cấp bảo khí. Khi đã có sự tồn tại của trận kỳ, mọi vận chuyển của Tiểu Ngũ Hành lôi quang trận đều phải thông qua trận kỳ, nói cách khác, trận kỳ đã sáp nhập vào trong Tiểu Ngũ Hành lôi quang trận, đã trở thành một bộ phận trong đó, có thể nói là một “khối u ác tính” để hình dung đấy.

Khi đã tìm được sơ hở thì việc phá vỡ trận pháp sẽ dễ dàng hơn nhiều, đương nhiên, cần phải nhờ vào Diệp Trần để cưỡng ép phá trận, lực công kích của bọn hắn vẫn không đủ mạnh.

"Không tốt rồi."

Sắc mặt Ma trận Hoàng chợt xanh mét, vốn dĩ, dựa vào Tiểu Ngũ Hành Lôi quang trận, hắn có lòng tin có thể làm hao tổn chết năm người Diệp Trần, nhưng vì có Tuyết Không Đế tồn tại nên khiến cho hành động lần này có nguy cơ thất bại trong gang tấc.

"Đi thôi!"

Không chần chờ chút nào, Ma Trận Hoàng là kẻ ly khai đại trận trước tiên, nhanh chóng trốn khỏi hòn đảo, hắn tự hiểu rằng mình không phải là đối thủ của Diệp Trần, đợi đến lúc đối phương phá trận ra được thì năm người bọn hắn tất nhiên không ngăn cản được.

“Oanh” một tiếng nổ mạnh vang lên, Tiểu Ngũ Hành Lôi quang trận vỡ tan nát, về phần năm người Ma Trận Hoàng thì đã sớm ly khai khỏi nơi đây rồi.

"Tính ra bọn hắn chạy trốn nhanh thật."

Xích Phong Đế phiền muộn đến cực điểm, khi không lại bị vây khốn ở trong trận pháp, nếu như không có Diệp Trần chống đỡ thì bọn hắn đã chết thảm rồi, trong nội tâm biệt khuất vô cùng.

Lấy ra một quả sơ giai Nội Đan, Diệp Trần bổ sung Kiếm Nguyên tổn thất, nhàn nhạt nhìn thoáng qua phương hướng mà đám người Ma trận Hoàng bỏ chạy, nếu chỉ với một mình gã thì hắn không ngại đuổi theo giết gã, bất quá nơi này là Thiên Hà nên không tiện chút nào, rất dễ tẩu tán.

...

Thiên Hà không có thời gian xác định, chỉ có nước sông chảy vô tận.

Nước sông có tốc độ chảy xuôi cực nhanh, hơn nữa còn tồn tại tính chất không gian biến ảo, thường thường trong lúc lơ đãng có thể sẽ bị trôi xa hơn mấy trăm ngàn năm ánh sáng, đương nhiên, “không gian biến ảo” không phải mỗi thời mỗi khắc đều xảy ra, mà là có quy luật đấy, vào thời điểm triều tịch cũng chính là thời kì cao điểm xảy ra không gian biến ảo, vào thời khắc bình thường sẽ rất khó gặp phải.

Ngày hôm đó, chẳng may triều tịch xảy ra, cảnh vật xung quanh Xích Phong Hào lập tức biến đổi mơ hồ, sau một khắc, trời đất trở nên quay cuồng, đến khi bình lặng trở lại thì Xích Phong Hào đã được đưa tới một quần đảo.

"Là quần đảo ư?"

Hỏa Tước Đế lên tiếng kinh hô.

Tại bên trong Thiên Hà này mà gặp được một hòn đảo thì có nghĩa là số mệnh “lấp lánh như cầu vồng” rồi, khả năng về sau hay thậm chí cả đời này cũng không có cơ may để gặp được đấy.

"Đích thật là quần đảo rồi."

Thạch Nhân Đế trên mặt lộ ra nét mỉm cười mà tùng hạ một hơi, đảo mắt tại bên trên Thiên Hà. Bọn hắn đã phiêu lưu gần hai năm rồi, nếu như lần này không tìm được Hoàng đạo Linh căn, hắn cũng đã có ý niệm quay trở về trong đầu rồi, dù sao cũng không thể để cho bốn người Diệp Trần cùng hắn ở bên trên Thiên Hà mà phiêu lưu suốt như vậy.

"Nói không chừng lần này có thể tìm được Hoàng đạo Linh căn đấy."

Xích Phong Đế cùng Tuyết Không Đế cười nói.

Nói là quần đảo nhưng kỳ thật số lượng hòn đảo cũng có hạn, tổng cộng là tám hòn đảo, hai hòn đảo khá lớn là cách nhau gần nhất, sáu hòn đảo còn lại thì bao quanh hai đảo lớn kia.

Tám hòn đảo này, trong đó có bảy cái là cây cỏ xanh um tươi tốt, sinh cơ dạt dào, và hòn đảo còn lại chính là một ngọn núi lửa, mùi xú khí thải ra từ nó lan truyền đi rất xa, sóng nhiệt thì cuồn cuộn tuôn trào.

Nhưng điều làm cho năm người phải thất vọng chính là, cái quần đảo này tựa hồ đã có người đến qua rồi, vì vậy những Thượng Cổ Linh thảo trân quý cũng không nhiều, bất chợt cũng có một ít, nhưng tựa hồ là chúng sinh trưởng mới chỉ khoảng một ngàn năm nay mà thôi, vì vậy không thể trọng dụng nhiều được.

"Đến Hỏa Sơn Đảo nhìn xem."

Rất nhanh, năm người đã tìm hiểu xong bảy hòn đảo xanh um tươi tốt kia, cuối cùng quyết định điều tra tiếp hòn đảo còn lại, đó là Hỏa Sơn Đảo.

Hoàng đạo Linh căn có hoàn cảnh sinh trưởng thế nào, năm người họ cũng không biết được, có lẽ Hỏa Sơn Đảo sẽ mang đến một tia hy vọng.

Đi vào Hỏa Sơn Đảo, Tuyết Không Đế nhịn không được phải ho khan mấy tiếng.

Mùi lưu huỳnh ở nơi đây quá mức nồng đậm, hoàn toàn bất đồng so với mùi lưu huỳnh bình thường. Có thể nói, mùi lưu huỳnh bên trên Hỏa Sơn Đảo có chứa hỏa độc mãnh liệt, nó có thể lập tức hạ độc chết bất luận là một gã Vương Giả có tu vi Sinh Tử Cảnh Lục trọng thiên trở xuống nào. Tuy nói không cách nào hạ độc chết năm người họ được, nhưng cũng cảm thấy không được tốt cho lắm, duy chỉ có Hỏa Tước Đế là không bị ảnh hưởng bởi bản thể của nàng là Hỏa hệ yêu thú – là hậu duệ của Phượng Hoàng, trời sinh đã ưa thích những nơi có lửa.

Tìm kiếm mãi nhưng như trước, năm người vẫn không hề đoạt được thứ gì, cuối cùng, năm người đều đem ánh mắt chuyển về hướng trung ương của ngọn núi lửa đang hoạt động đang hoạt động mãnh liệt.

"Chỉ còn cách tiến vào trong lòng ngọn núi lửa rồi."

Tuyết Không Đế nói.

"Vậy ta ở phía trước dẫn đường."

Hỏa Tước Đế bay lên trời rồi hóa thành một đạo hỏa tuyến, hướng phía chỗ ngọn núi lửa đang hoạt động lao đi, riêng bốn người Diệp Trần thì đi theo phía sau nàng.

Ngọn núi lửa này rất lớn, cao tới vạn trượng, và sâu không lường được, đỉnh phóng hỏa miệng giống như một cái lửa đỏ vực sâu, xuống nhìn qua liếc đều trong lòng run sợ.

Từng cổ một sóng nhiệt bay lên cao, mang theo dòng khí lưu màu đỏ nhạt cao tới mấy ngàn trượng, Diệp Trần thử lấy một kiện Thiên Vương cấp bảo khí cho tiếp xúc với dòng khí lưu kia, ngay lập tức nó đã bị hòa tan, thật sự không thể thâm nhập vào. Ngay cả Đế cấp bảo khí mà cũng có thể bị hòa tan, như vậy cũng có thể thấy được bầu trời nơi đây ẩn chứa cực hạn Hỏa Chi Áo Nghĩa, Độc chi áo nghĩa, Thái dương áo nghĩa, và cả Thổ chi áo nghĩa nữa.

Ự...c!

Nương theo dòng khí lưu màu đỏ nhạt, một đạo thân ảnh màu đỏ đột nhiên chui ra, công kích về hướng Hỏa Tước Đế.

"Muốn chết."

Hỏa Tước Đế há miệng phun ra một con Hỏa Long, dùng lửa đối kháng với lửa.

Lửa của Phượng Hoàng chính là hỏa diễm mạnh nhất trên đời này, đạo thân ảnh màu đỏ này rõ ràng cũng là Hỏa Quái, tuy nhiên lại không ngăn được Hỏa Phượng Hoàng, trực tiếp bị thiêu đốt và gào hét thảm thiết. Năm người nhìn kỹ lại mới nhận ra, nguyên lai đây là một con Ô Nha Hỏa Quái.

“Phốc…. xuy”!

Sau khi Hỏa diễm dập tắt, con Hỏa Quái đã bị đốt thành tro bụi, chỉ còn lưu lại một khối tinh thể màu đỏ mà thôi.

Cầm trên tay, Hỏa Tước Đế nói: "Đây cũng là Nội Đan."

Hỏa Quái Nội Đan không phải quá lớn, so ra kém hẳn Nội Đan của Sơ giai thủy quái, tất nhiên hiệu quả cũng yếu hơn rất nhiều, bất quá bất đồng cùng Nội Đan thủy quái chính là, thuộc tính của Hỏa Quái Nội Đan cũng không thích hợp cho người không có tu luyện công pháp Hỏa thuộc tính.

Hỏa Tước Đế dẫn đầu, năm người dần dần xâm nhập xâu vào trong.

Trên đường, Hỏa Quái xuất hiện càng ngày càng nhiều.

Lúc vừa mới bắt đầu thì vẫn là những chủng loại giống như Ô Nha Hỏa Quái, có thực lực chừng tam tinh tướng quân, càng về sau, bắt đầu xuất hiện những con điểu Hỏa Quái ba đầu, chúng có thực lực đạt đến cấp bậc ngũ tinh tướng quân. Tiếp sao đó, bỗng nhiên xuất hiện những con điểu quái có gương mặt người, những điểu quái mặt người này có thực lực không kém cỏi gì sơ giai thủy quái, có thực lực đạt đến sơ đẳng Hoàng giả.

Hỏa Tước Đế mặc dù là hậu duệ Phượng Hoàng, trời sinh và yêu thú có thể khắc chế thuộc tính hỏa, nhưng chênh lệch thì vẫn là chênh lệch, dù có khắc chế thì cũng vô dụng mà thôi, bất đắc dĩ, đành phải nhờ Xích Phong Đế cùng Diệp Trần dẫn đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK