Con số chín là con số tôn quý, từ trước đến nay không ai đạt tới chín trượng, thế nhưng lần này là một lần tranh tài Tiềm Long Bảng cường thịnh nhất trong một nghìn năm qua, đạt tới chín trượng không phải là việc không thể.
- Vòng thứ bốn mươi trận thứ chín, Từ Tĩnh đấu Ngụy Nhân Kiệt!
Sau Diệp Trần ba trận, Từ Tĩnh lên đài, đối thủ của nàng là Ngụy Nhân Kiệt có chút đao ý tiểu thành, bài danh thứ ba bảy trên Tiềm Long Bảng, theo suy đoán của Diệp Trần, người này có khả năng lọt vào top 20, chính là kình địch của Từ Tĩnh.
Hư ảnh hình rồng bên ngoài cơ thể Ngụy Nhân Kiệt cũng cao hơn năm trượng, phối hợp với trường đao to lớn trong tay hắn, thoạt nhìn rất có tư thế đao khách hào kiệt.
- Keng!
Trường đao rời vỏ, ánh đao như nước, Ngụy Nhân Kiệt nói với Từ Tĩnh:
- Ngươi xứng đáng để ta toàn lực ra tay.
Cao thủ trẻ tuổi đáng để Ngụy Nhân Kiệt toàn lực ra tay không nhiều, lần này hầu như các cao thủ tiểu đầu sỏ đã lộ mặt, căn bản hắn không đánh lại, mà từ biểu hiện của Từ Tĩnh mà xem, mặc dù không bằng Diệp Trần và Thác Bạt Khổ, nhưng tuyệt đối là nổi bật trong đám cao thủ trẻ tuổi, nếu không xuất toàn lực, Ngụy Nhân Kiệt hoàn toàn có khả năng thất bại, cho dù toàn lực hắn cũng không nắm chắc quá lớn có thể chiến thắng Từ Tĩnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Từ Tĩnh thản nhiên nói:
- Ngươi cũng đáng để ta dùng toàn lực.
Hai người không nói lời vô ích, ánh mắt chằm chằm nhìn đối phương.
- Vù!
Ngụy Nhân Kiệt ra chiêu trước, đao khí sắc bén dưới tiểu thành đao ý thôi động, dường như là một con hung long tuyệt thế mạnh mẽ bổ về phía Từ Tĩnh cách mấy chục thước trước mặt, đao khí chưa tới, không khí xung quanh thân thể Từ Tĩnh đã bắt đầu vỡ tan, mái tóc dài theo quần áo trắng toát của nàng mà bay lượn.
- Thương Mang Thần Quyền!
Từ Tĩnh bước ra một bước, không khí chấn động, quyền đầu như ngọc khắc từ tay áo chui ra, một quyền nhanh chóng bay tới, mục tiêu chính là đao khí.
Bang!
Đao khí tan vỡ, hóa thành một vài điểm sáng.
- Được, Kinh Đào Hải Lãng!
Đại Mã Kim Đao của Ngụy Nhân Kiệt giơ cao, lăng không chém ra, ánh đao như sóng biển cuồn cuồn tràn tới, loại khí thế này bao phủ tất cả, ý cảnh không biết là thủy hay giang, khí thế biến đổi, muôn hình vạn trạng.
- Ngụy Nhân Kiệt quả nhiên lợi hại, mặc dù thua kém đám tiểu cự đầu, nhưng trên phương diện đao pháp, lớp trẻ cũng ít người hơn được hắn.
- Không sai, ngoại trừ Hỏa Linh thái tử Nghiêm Xích Hỏa, luận đao, ít kẻ có thể đánh đồng tới hắn.
- Không biết hắn và Từ Tĩnh ai hơn ai nhỉ?
Trên khán đài, vang lên tiếng bàn luận.
Đối với một đao, Từ Tĩnh thần tình ngưng trọng, tay phải nàng vung lên, bên trong lưu chuyển kim quang, dường như một đoàn kim sắc hỏa diễm, một quyền nghênh đoán ánh đao như thủy triều kia.
- Ầm!
Một quyền uy mãnh tuyệt luân, ánh đao như thủy triêu kia bị đánh thủng một lỗ hổng, ý cảnh đao xuất hiện kẽ hở, thế tấn công không còn hoàn chỉnh.
Bá! Bá!
Bá! bá! bá!
Đao thế lọt vào hư không, Ngụy Nhân Kiệt không kinh ngạc không giận dữ, thân hình vừa chuyển, như du long lao tới Từ Tĩnh, trong bộ pháp của hắn vô cùng xảo diệu ẩn chứa xà hình, long hình bộ pháp, xà hình xảo quyệt, cùng long hình chính khí, hai thứ phối hợp một chỗ, quả thực mâu thuẫn.
Địa cấp trung giai khinh công, Long Xà bộ!
Từ Tĩnh cảm nhận được bộ pháp này khó chơi, thân hình lùi lại, tranh thủ nắm bắt tiết tấu của Long Xà bộ, không để cho Ngụy Nhân Kiệt có cơ hội tấn công.
- Thỏa Chí Bình Sinh!
Thấy đối thủ lùi lại, bộ pháp của Ngụy Nhân Kiệt biến đổi, đem xà bộ quỷ quyệt biến thành long bộ chính khí, vọt lên đầu Từ Tĩnh bổ xuống liên tiếp ba đao.
Từ Tĩnh sớm có đề phòng, vừa thấy bộ pháp của đối phương cải biến, tự thân cũng cải biến theo, đầu ngón chân điểm đất, phóng lên cao, quyền phải mang theo khí thế thăng thiên bùng nổ trên không trung.
Keng!
Nắm tay và lưỡi đao va chạm một chỗ, tia lửa bắn ra bốn phía.
- Lực lượng thật mạnh!
Cánh tay Ngụy Nhân Kiệt bị chấn cho tê dại, suýt nữa không cầm nổi bảo đao, tâm tình không khỏi hoảng sợ, tay trái nắm thành quyền đánh ra ngoài.
Từ Tĩnh chiêu thức hết đà, tay phải thuận thế che ngang, đề phòng một quyền của Ngụy Nhân Kiệt.
Phành!
Hai người bắn ra xa, ai cũng không làm gì nổi đối phương.
- Đây là Du Long Nhất Đao ta tự nghĩ ra, mong rằng ngươi có thể ngăn cản.
Chân vừa chạm đất, Ngụy Nhân Kiệt người đao hợp nhất, thân như rồng, đao như vuốt, một đao chém về phía Từ Tĩnh, một đao không có ý cảnh, không có thanh quang, chỉ có một loại như hành văn trôi chảy.
- Cái gì, Ngụy Nhân Kiệt không ngờ có thể tự nghĩ ra đao chiêu?
- Hắn mới là tu vi Bão Nguyên Cảnh a! Cho dù là Cường giả Tinh Cực Cảnh cũng không tự nghĩ ra chiêu thức, bởi vì không chỉ có tốn thời gian công sức hơn nữa chiêu thức sáng tạo ra cần thời gian dài hoàn thiện, cái được không bù nổi cái mất, trừ khi hắn có thể sáng tạo ra chiêu thức gần hoàn thiện rồi.
Khi mọi người bàn tán, Ngụy Nhân Kiệt đã công kích tới, chỉ nghe leng keng mổ tiếng, trên quyền đầu Từ Tĩnh bắn ra tia lửa đỏ rực, mà bản thân nàng lùi hơn mười bước, thân hình lảo đảo bất ổn.
- Ha ha, tiếp của ta thêm một đao!
Ngụy Nhân Kiệt đắc thế không tha, Du Long Nhất Đao liên tiếp thi triển, mỗi lần đều bức Từ Tĩnh lùi lại mười bước, đao thế như rồng.
Dưới đài, Diệp Trần cẩn thận đánh giá Du long nhất đao của Ngụy Nhân Kiệt, cuối cùng phát hiện, đây không phải đao chiêu hoàn chỉnh, đao chiêu hoàn chỉnh phải có lộ tuyến kết hợp với ý cảnh, Du Long Nhất Đao không chỉ thiếu ý cảnh hơn nữa lộ tuyến chân khí cũng không đạt hiệu quả lớn nhất, mặc dù vậy Ngụy Nhân Kiệt có thể tự nghĩ ra đao chiêu đã đủ để tự hào rồi.
Đương nhiên, Diệp Trần cũng có năng lực sáng tạo chiêu thức, trên thực tế, hắn muốn sáng tạo chiêu thức tuyệt đối lợi hại gấp hai lần Du Long Nhất Đao kia, nhưng mà hiện tại cho dù Diệp Trần sáng tạo ra kiếm chiêu lợi hại hơn cũng kém với Cô Phong Tuyệt Sát và Thiên Toái Vân, dù sao Ngụy Nhân Kiệt cũng là Ngụy Nhân Kiệt, hắn là hắn, nếu hắn là Từ Tĩnh chỉ cần liếc mắt có thể tìm được nhược điểm nhanh chóng đánh bại Ngụy Nhân Kiệt rồi.
Vì thế, không cần phải là chiêu thức tự nghĩ tự sáng tạo mới là chiêu thức hữu dụng, chuyện nào mất sức mà không có lợi hắn sẽ không làm, với hắn mà nói, thời gian tương đối quý giá, không có nhiều tinh lực để lãng phí mà không nâng cao được thực lực bản thân như vậy.
Lùi rồi lại lùi, Từ Tĩnh rất nhanh lùi tới trước quang mang lam sắc, muốn lùi cũng không thể nữa.
- Bại đi!
Ngụy Nhân Kiệt hét lớn một tiếng, một đao nhanh chóng chém về phía Từ Tĩnh.
- Vòng thứ bốn mươi trận thứ chín, Từ Tĩnh đấu Ngụy Nhân Kiệt!
Sau Diệp Trần ba trận, Từ Tĩnh lên đài, đối thủ của nàng là Ngụy Nhân Kiệt có chút đao ý tiểu thành, bài danh thứ ba bảy trên Tiềm Long Bảng, theo suy đoán của Diệp Trần, người này có khả năng lọt vào top 20, chính là kình địch của Từ Tĩnh.
Hư ảnh hình rồng bên ngoài cơ thể Ngụy Nhân Kiệt cũng cao hơn năm trượng, phối hợp với trường đao to lớn trong tay hắn, thoạt nhìn rất có tư thế đao khách hào kiệt.
- Keng!
Trường đao rời vỏ, ánh đao như nước, Ngụy Nhân Kiệt nói với Từ Tĩnh:
- Ngươi xứng đáng để ta toàn lực ra tay.
Cao thủ trẻ tuổi đáng để Ngụy Nhân Kiệt toàn lực ra tay không nhiều, lần này hầu như các cao thủ tiểu đầu sỏ đã lộ mặt, căn bản hắn không đánh lại, mà từ biểu hiện của Từ Tĩnh mà xem, mặc dù không bằng Diệp Trần và Thác Bạt Khổ, nhưng tuyệt đối là nổi bật trong đám cao thủ trẻ tuổi, nếu không xuất toàn lực, Ngụy Nhân Kiệt hoàn toàn có khả năng thất bại, cho dù toàn lực hắn cũng không nắm chắc quá lớn có thể chiến thắng Từ Tĩnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Từ Tĩnh thản nhiên nói:
- Ngươi cũng đáng để ta dùng toàn lực.
Hai người không nói lời vô ích, ánh mắt chằm chằm nhìn đối phương.
- Vù!
Ngụy Nhân Kiệt ra chiêu trước, đao khí sắc bén dưới tiểu thành đao ý thôi động, dường như là một con hung long tuyệt thế mạnh mẽ bổ về phía Từ Tĩnh cách mấy chục thước trước mặt, đao khí chưa tới, không khí xung quanh thân thể Từ Tĩnh đã bắt đầu vỡ tan, mái tóc dài theo quần áo trắng toát của nàng mà bay lượn.
- Thương Mang Thần Quyền!
Từ Tĩnh bước ra một bước, không khí chấn động, quyền đầu như ngọc khắc từ tay áo chui ra, một quyền nhanh chóng bay tới, mục tiêu chính là đao khí.
Bang!
Đao khí tan vỡ, hóa thành một vài điểm sáng.
- Được, Kinh Đào Hải Lãng!
Đại Mã Kim Đao của Ngụy Nhân Kiệt giơ cao, lăng không chém ra, ánh đao như sóng biển cuồn cuồn tràn tới, loại khí thế này bao phủ tất cả, ý cảnh không biết là thủy hay giang, khí thế biến đổi, muôn hình vạn trạng.
- Ngụy Nhân Kiệt quả nhiên lợi hại, mặc dù thua kém đám tiểu cự đầu, nhưng trên phương diện đao pháp, lớp trẻ cũng ít người hơn được hắn.
- Không sai, ngoại trừ Hỏa Linh thái tử Nghiêm Xích Hỏa, luận đao, ít kẻ có thể đánh đồng tới hắn.
- Không biết hắn và Từ Tĩnh ai hơn ai nhỉ?
Trên khán đài, vang lên tiếng bàn luận.
Đối với một đao, Từ Tĩnh thần tình ngưng trọng, tay phải nàng vung lên, bên trong lưu chuyển kim quang, dường như một đoàn kim sắc hỏa diễm, một quyền nghênh đoán ánh đao như thủy triều kia.
- Ầm!
Một quyền uy mãnh tuyệt luân, ánh đao như thủy triêu kia bị đánh thủng một lỗ hổng, ý cảnh đao xuất hiện kẽ hở, thế tấn công không còn hoàn chỉnh.
Bá! Bá!
Bá! bá! bá!
Đao thế lọt vào hư không, Ngụy Nhân Kiệt không kinh ngạc không giận dữ, thân hình vừa chuyển, như du long lao tới Từ Tĩnh, trong bộ pháp của hắn vô cùng xảo diệu ẩn chứa xà hình, long hình bộ pháp, xà hình xảo quyệt, cùng long hình chính khí, hai thứ phối hợp một chỗ, quả thực mâu thuẫn.
Địa cấp trung giai khinh công, Long Xà bộ!
Từ Tĩnh cảm nhận được bộ pháp này khó chơi, thân hình lùi lại, tranh thủ nắm bắt tiết tấu của Long Xà bộ, không để cho Ngụy Nhân Kiệt có cơ hội tấn công.
- Thỏa Chí Bình Sinh!
Thấy đối thủ lùi lại, bộ pháp của Ngụy Nhân Kiệt biến đổi, đem xà bộ quỷ quyệt biến thành long bộ chính khí, vọt lên đầu Từ Tĩnh bổ xuống liên tiếp ba đao.
Từ Tĩnh sớm có đề phòng, vừa thấy bộ pháp của đối phương cải biến, tự thân cũng cải biến theo, đầu ngón chân điểm đất, phóng lên cao, quyền phải mang theo khí thế thăng thiên bùng nổ trên không trung.
Keng!
Nắm tay và lưỡi đao va chạm một chỗ, tia lửa bắn ra bốn phía.
- Lực lượng thật mạnh!
Cánh tay Ngụy Nhân Kiệt bị chấn cho tê dại, suýt nữa không cầm nổi bảo đao, tâm tình không khỏi hoảng sợ, tay trái nắm thành quyền đánh ra ngoài.
Từ Tĩnh chiêu thức hết đà, tay phải thuận thế che ngang, đề phòng một quyền của Ngụy Nhân Kiệt.
Phành!
Hai người bắn ra xa, ai cũng không làm gì nổi đối phương.
- Đây là Du Long Nhất Đao ta tự nghĩ ra, mong rằng ngươi có thể ngăn cản.
Chân vừa chạm đất, Ngụy Nhân Kiệt người đao hợp nhất, thân như rồng, đao như vuốt, một đao chém về phía Từ Tĩnh, một đao không có ý cảnh, không có thanh quang, chỉ có một loại như hành văn trôi chảy.
- Cái gì, Ngụy Nhân Kiệt không ngờ có thể tự nghĩ ra đao chiêu?
- Hắn mới là tu vi Bão Nguyên Cảnh a! Cho dù là Cường giả Tinh Cực Cảnh cũng không tự nghĩ ra chiêu thức, bởi vì không chỉ có tốn thời gian công sức hơn nữa chiêu thức sáng tạo ra cần thời gian dài hoàn thiện, cái được không bù nổi cái mất, trừ khi hắn có thể sáng tạo ra chiêu thức gần hoàn thiện rồi.
Khi mọi người bàn tán, Ngụy Nhân Kiệt đã công kích tới, chỉ nghe leng keng mổ tiếng, trên quyền đầu Từ Tĩnh bắn ra tia lửa đỏ rực, mà bản thân nàng lùi hơn mười bước, thân hình lảo đảo bất ổn.
- Ha ha, tiếp của ta thêm một đao!
Ngụy Nhân Kiệt đắc thế không tha, Du Long Nhất Đao liên tiếp thi triển, mỗi lần đều bức Từ Tĩnh lùi lại mười bước, đao thế như rồng.
Dưới đài, Diệp Trần cẩn thận đánh giá Du long nhất đao của Ngụy Nhân Kiệt, cuối cùng phát hiện, đây không phải đao chiêu hoàn chỉnh, đao chiêu hoàn chỉnh phải có lộ tuyến kết hợp với ý cảnh, Du Long Nhất Đao không chỉ thiếu ý cảnh hơn nữa lộ tuyến chân khí cũng không đạt hiệu quả lớn nhất, mặc dù vậy Ngụy Nhân Kiệt có thể tự nghĩ ra đao chiêu đã đủ để tự hào rồi.
Đương nhiên, Diệp Trần cũng có năng lực sáng tạo chiêu thức, trên thực tế, hắn muốn sáng tạo chiêu thức tuyệt đối lợi hại gấp hai lần Du Long Nhất Đao kia, nhưng mà hiện tại cho dù Diệp Trần sáng tạo ra kiếm chiêu lợi hại hơn cũng kém với Cô Phong Tuyệt Sát và Thiên Toái Vân, dù sao Ngụy Nhân Kiệt cũng là Ngụy Nhân Kiệt, hắn là hắn, nếu hắn là Từ Tĩnh chỉ cần liếc mắt có thể tìm được nhược điểm nhanh chóng đánh bại Ngụy Nhân Kiệt rồi.
Vì thế, không cần phải là chiêu thức tự nghĩ tự sáng tạo mới là chiêu thức hữu dụng, chuyện nào mất sức mà không có lợi hắn sẽ không làm, với hắn mà nói, thời gian tương đối quý giá, không có nhiều tinh lực để lãng phí mà không nâng cao được thực lực bản thân như vậy.
Lùi rồi lại lùi, Từ Tĩnh rất nhanh lùi tới trước quang mang lam sắc, muốn lùi cũng không thể nữa.
- Bại đi!
Ngụy Nhân Kiệt hét lớn một tiếng, một đao nhanh chóng chém về phía Từ Tĩnh.