- Người trẻ tuổi đều có ngạo khí, bất quá kẻ này, tu vị không tính tuyệt đỉnh, đại khái ở trình độ Bán Bộ Vương Giả trung giai a, khí thế cư nhiên lại mạnh như thế.
- Khí thế mạnh, nguyên nhân có rất nhiều, trong khí thế của kẻ này, ẩn chứa kiếm ý vô cùng lăng lệ ác liệt, có lẽ về mặt kiếm ý, có ưu thế người thường không thể với tới nổi.
- Ân, có đạo lý, bất quá vẫn là quá xúc động, nổi lên xung đột với một Bán Bộ Vương Giả tối cường giả thành danh lâu năm, đó là tự tìm phiền phức.
Mọi người thấp giọng nghị luận.
- Nguyên lai là Bán Bộ Vương Giả tối cường giả, khó trách kiêu ngạo như vậy!
Tu vị không có nghĩa là hết thảy, tu vị của Hắc Diệu Vương cố nhiên là trình độ Bán Bộ Vương Giả đỉnh tiêm, nhưng không có nghĩa là là Bán Bộ Vương Giả tối cường giả, bất quá Diệp Trần từ trong khí thế của đối phương phát giác ra được thực lực đối phương rất mạnh, bây giờ nghe mọi người nghị luận, lập tức giật mình, nguyên lai lại là một Bán Bộ Vương Giả tối cường giả.
- Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, bằng không Bảo Thạch quần đảo này, chính là nơi táng thân của ngươi!
Hắc Diệu Vương lạnh lùng cười cười, hắn ở Bảo Thạch quần đảo có tên tuổi rất lớn, hơn nữa làm việc tâm ngoan thủ lạt, dám cùng hắn đối nghịch, không có mấy, nếu không phải đây là nơi giao dịch Huy Hoàng, hắn nào khách khí như vậy, đã trực tiếp đánh chết Diệp Trần, ném vào biển cho cá ăn rồi.
- Là nơi táng thân của ai còn không nhất định, nhưng hiện giờ, ngươi ngoan ngoãn câm miệng cho ta.
Trong mắt Diệp Trần bắn ra tinh quang, tựa như hai khỏa bảo thạch tản ra kiếm quang tuyệt thế, cót kẹtzz, hư không chấn động, kiếm khí khủng bố mênh mông cuồn cuộn xông lên mà ra, ập về phía Hắc Diệu Vương.
Hắc Diệu Vương không ngờ được Diệp Trần còn có dư lực, hắn không thể không thừa nhận, kiếm đạo ý chí của đối phương, so với võ đạo ý chí của hắn còn cao hơn, về mặt khí thế, hắn không có biện pháp chiếm được thượng phong, kêu rên một tiếng, võ đạo ý chí trên hồn hải của Hắc Diệu Vương cũng xông lên mà ra, hình thành một màng mỏng không nhìn thấy ngăn cản ở phía trước.
BA~!
Không có tiếng nổ mạnh kinh tâm động phách, thân thể Hắc Diệu Vương nhoáng một cái, chân trái rút lui nửa bước. Diệp Trần thì không có chút sứt mẻ nào cả.
Trên khuôn mặt đen gầy của Hắc Diệu Vương có chút xấu hổ, khí thế và võ đạo ý chí của hắn trong Bán Bộ Vương Giả tối cường giả tuy nói không phải hàng đầu, nhưng cũng không yếu, lại bại bởi Diệp Trần nửa bậc, việc này khiến khuôn mặt mo của hắn không dễ nhìn lắm, phảng phất bị hung hăng tát một bạt tai vậy.
- Ngươi muốn chết!
Trong kẽ răng Hắc Diệu Vương rít ra mấy chữ, thần sắc rét lạnh, mà tay phải của hắn, nổi lên một tầng hắc sắc quang mang lóe sáng, nhiệt độ nóng bỏng, dần dần kéo lên, đây là dấu hiệu muốn vận dụng Hắc Diệu chưởng pháp rồi.
- Hắc Diệu Vương muốn động thủ, nơi này chính là nơi giao dịch Huy Hoàng a!
Mọi người cả kinh.
- Phụng bồi đến cùng.
Diệp Trần thân hình bất động, Phá Tà Kiếm bên hông boong boong vang lên, kiếm khí lăng lệ ác liệt xuyên thấu qua vỏ kiếm phát ra, giống như đao thép cạo xương vậy.
- Các ngươi đang làm gì đó.
Ngay khi hai người đang muốn động thủ, quản sự nơi giao dịch Huy Hoàng rốt cục ra mặt, từ cầu thang đi tới một cẩm y lão giả, bên cạnh là hai trung niên, ba người đều là Bán Bộ Vương Giả, cẩm y lão giả tu vị cao nhất, cũng là trình độ Bán Bộ Vương Giả đẳng cấp cao.
Lên tiếng đúng là cẩm y lão giả.
Bước nhanh đi tới, cẩm y lão giả sắc mặt âm trầm, mở miệng nói:
- Nơi này là nơi giao dịch Huy Hoàng, không phải nơi cho các ngươi chiến đấu.
- Nguyên lai là Hà quản sự.
Hắc mang lóe sáng trên bàn tay phải Hắc Diệu Vương ảm đạm lại, bàn tay đặt sau lưng, trên mặt miễn cưỡng nhấc lên một dáng tươi cười khó coi.
- Ngươi còn không ngừng tay sao?
Ánh mắt sắc bén của cẩm y lão giả trừng hướng Diệp Trần.
- Ngươi có trông thấy hắn muốn động thủ không.
Mộ Dung Khuynh Thành cảm giác cẩm y lão giả quá khí thế khinh người, kiếm của Diệp Trần cũng không có rút ra, nói gì đếm động thủ, ngược lại đã thiên vị Hắc Diệu Vương rồi.
BOANG...!
Diệp Trần lạnh lùng liếc mắt nhìn Hắc Diệu Vương, sau đó lườm liếc cẩm y lão giả, Phá Tà Kiếm tự động rút ra một tấc, sau đó hung hăng cắm vào, kích thích tiếng kiếm minh vô cùng chói tai, tựa như có người tại dùng dụng cụ sắt bén gọt thủy tinh vậy.
Cẩm y lão giả sắc mặt tái nhợt, Diệp Trần tuy rằng không nói chuyện, nhưng cử động lần này, không thể thi ngờ là đang gây hấn với hắn, không coi hắn ra gì cả.
- Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Cẩm y lão giả nghiêng đầu hỏi Hắc Diệu Vương.
Hắc Diệu Vương hắc hắc cười lạnh.
- Kẻ này không có mắt, lại dám tranh đoạt Bảo Khí với ta, ngươi bảo mặt mo này của ta nên đặt vào đâu đây, cho nên mở miệng giáo huấn hắn hai câu, không thể tưởng được hắn lại cực đoan như thế, còn muốn động thủ với ta nữa, nếu không phải ta cố kị nơi giao dịch Huy Hoàng của ngươi, đã sớm đánh chết hắn rồi.
- Người đúng là trợn mắt nói láo, Ám Ảnh giáp này, ta đã mua lại, là ngươi muốn cưỡng đoạt, chẳng lẽ nơi giao dịch Huy Hoàng lại cho phép người khác cưỡng đoạt vật phẩm của người khác sao?
Mộ Dung Khuynh Thành trên mặt nổi sương lạnh.
Diệp Trần đạm mạc nói:
- Chư vị ở đây có thể làm chứng
- Làm chứng, ai làm chứng cho ngươi?
Hắc Diệu Vương cười lạnh không ngớt, ánh mắt nhìn chung quanh một vòng.
Thấy ánh mắt Hắc Diệu Vương quét tới, mọi người nhao nhao dời ánh mắt, trong bọn họ tuy rằng cũng có người không phải nhát gan sợ phiền phức, nhưng cũng không muốn vì người khác mà đắc tội với Hắc Diệu Vương, muốn sống được tốt, sống được lâu, có một số việc, có thể không quan tâm thì nên bỏ qua,
Cuối cùng, ánh mắt của Hắc Diệu Vương rơi vào trên người lão giả bán Ám Ảnh giáp.
Lão giả cũng không dời ánh mắt, thần sắc không thay đổi nói:
- Lão hủ chỉ bán Bảo Khí, các ngươi ai ra linh thạch, chính là của người đó.
- Ai ra linh thạch là của người đó sao? Nàng tựa hồ còn chưa giao linh thạch a!
Hắc Diệu Vương lộ ra dáng tươi cươi như đã nắm đại cục trong tay.
- Đúng vậy, nhưng ta đã đáp ứng bán cho nàng.
Lão giả có việc gấp, không muốn sinh thêm sự cố, đương nhiên, hắn cũng không muốn lấy lương tâm nói chuyện, đành phải chi tiết kể ra sự thật.
- Ngươi yên tâm, nàng giao bao nhiêu linh thạch, ta theo đó mà làm, mặt khác thêm 50 vạn thượng phẩm linh thạch nữa.
Hắc Diệu Vương ngày hôm qua đã trông thấy Ám Ảnh giáp, nhưng lúc đó trên người hắn không có nhiều thượng phẩm linh thạch như vậy, trọn vẹn chênh lệch 1000 vạn.
- Khí thế mạnh, nguyên nhân có rất nhiều, trong khí thế của kẻ này, ẩn chứa kiếm ý vô cùng lăng lệ ác liệt, có lẽ về mặt kiếm ý, có ưu thế người thường không thể với tới nổi.
- Ân, có đạo lý, bất quá vẫn là quá xúc động, nổi lên xung đột với một Bán Bộ Vương Giả tối cường giả thành danh lâu năm, đó là tự tìm phiền phức.
Mọi người thấp giọng nghị luận.
- Nguyên lai là Bán Bộ Vương Giả tối cường giả, khó trách kiêu ngạo như vậy!
Tu vị không có nghĩa là hết thảy, tu vị của Hắc Diệu Vương cố nhiên là trình độ Bán Bộ Vương Giả đỉnh tiêm, nhưng không có nghĩa là là Bán Bộ Vương Giả tối cường giả, bất quá Diệp Trần từ trong khí thế của đối phương phát giác ra được thực lực đối phương rất mạnh, bây giờ nghe mọi người nghị luận, lập tức giật mình, nguyên lai lại là một Bán Bộ Vương Giả tối cường giả.
- Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, bằng không Bảo Thạch quần đảo này, chính là nơi táng thân của ngươi!
Hắc Diệu Vương lạnh lùng cười cười, hắn ở Bảo Thạch quần đảo có tên tuổi rất lớn, hơn nữa làm việc tâm ngoan thủ lạt, dám cùng hắn đối nghịch, không có mấy, nếu không phải đây là nơi giao dịch Huy Hoàng, hắn nào khách khí như vậy, đã trực tiếp đánh chết Diệp Trần, ném vào biển cho cá ăn rồi.
- Là nơi táng thân của ai còn không nhất định, nhưng hiện giờ, ngươi ngoan ngoãn câm miệng cho ta.
Trong mắt Diệp Trần bắn ra tinh quang, tựa như hai khỏa bảo thạch tản ra kiếm quang tuyệt thế, cót kẹtzz, hư không chấn động, kiếm khí khủng bố mênh mông cuồn cuộn xông lên mà ra, ập về phía Hắc Diệu Vương.
Hắc Diệu Vương không ngờ được Diệp Trần còn có dư lực, hắn không thể không thừa nhận, kiếm đạo ý chí của đối phương, so với võ đạo ý chí của hắn còn cao hơn, về mặt khí thế, hắn không có biện pháp chiếm được thượng phong, kêu rên một tiếng, võ đạo ý chí trên hồn hải của Hắc Diệu Vương cũng xông lên mà ra, hình thành một màng mỏng không nhìn thấy ngăn cản ở phía trước.
BA~!
Không có tiếng nổ mạnh kinh tâm động phách, thân thể Hắc Diệu Vương nhoáng một cái, chân trái rút lui nửa bước. Diệp Trần thì không có chút sứt mẻ nào cả.
Trên khuôn mặt đen gầy của Hắc Diệu Vương có chút xấu hổ, khí thế và võ đạo ý chí của hắn trong Bán Bộ Vương Giả tối cường giả tuy nói không phải hàng đầu, nhưng cũng không yếu, lại bại bởi Diệp Trần nửa bậc, việc này khiến khuôn mặt mo của hắn không dễ nhìn lắm, phảng phất bị hung hăng tát một bạt tai vậy.
- Ngươi muốn chết!
Trong kẽ răng Hắc Diệu Vương rít ra mấy chữ, thần sắc rét lạnh, mà tay phải của hắn, nổi lên một tầng hắc sắc quang mang lóe sáng, nhiệt độ nóng bỏng, dần dần kéo lên, đây là dấu hiệu muốn vận dụng Hắc Diệu chưởng pháp rồi.
- Hắc Diệu Vương muốn động thủ, nơi này chính là nơi giao dịch Huy Hoàng a!
Mọi người cả kinh.
- Phụng bồi đến cùng.
Diệp Trần thân hình bất động, Phá Tà Kiếm bên hông boong boong vang lên, kiếm khí lăng lệ ác liệt xuyên thấu qua vỏ kiếm phát ra, giống như đao thép cạo xương vậy.
- Các ngươi đang làm gì đó.
Ngay khi hai người đang muốn động thủ, quản sự nơi giao dịch Huy Hoàng rốt cục ra mặt, từ cầu thang đi tới một cẩm y lão giả, bên cạnh là hai trung niên, ba người đều là Bán Bộ Vương Giả, cẩm y lão giả tu vị cao nhất, cũng là trình độ Bán Bộ Vương Giả đẳng cấp cao.
Lên tiếng đúng là cẩm y lão giả.
Bước nhanh đi tới, cẩm y lão giả sắc mặt âm trầm, mở miệng nói:
- Nơi này là nơi giao dịch Huy Hoàng, không phải nơi cho các ngươi chiến đấu.
- Nguyên lai là Hà quản sự.
Hắc mang lóe sáng trên bàn tay phải Hắc Diệu Vương ảm đạm lại, bàn tay đặt sau lưng, trên mặt miễn cưỡng nhấc lên một dáng tươi cười khó coi.
- Ngươi còn không ngừng tay sao?
Ánh mắt sắc bén của cẩm y lão giả trừng hướng Diệp Trần.
- Ngươi có trông thấy hắn muốn động thủ không.
Mộ Dung Khuynh Thành cảm giác cẩm y lão giả quá khí thế khinh người, kiếm của Diệp Trần cũng không có rút ra, nói gì đếm động thủ, ngược lại đã thiên vị Hắc Diệu Vương rồi.
BOANG...!
Diệp Trần lạnh lùng liếc mắt nhìn Hắc Diệu Vương, sau đó lườm liếc cẩm y lão giả, Phá Tà Kiếm tự động rút ra một tấc, sau đó hung hăng cắm vào, kích thích tiếng kiếm minh vô cùng chói tai, tựa như có người tại dùng dụng cụ sắt bén gọt thủy tinh vậy.
Cẩm y lão giả sắc mặt tái nhợt, Diệp Trần tuy rằng không nói chuyện, nhưng cử động lần này, không thể thi ngờ là đang gây hấn với hắn, không coi hắn ra gì cả.
- Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Cẩm y lão giả nghiêng đầu hỏi Hắc Diệu Vương.
Hắc Diệu Vương hắc hắc cười lạnh.
- Kẻ này không có mắt, lại dám tranh đoạt Bảo Khí với ta, ngươi bảo mặt mo này của ta nên đặt vào đâu đây, cho nên mở miệng giáo huấn hắn hai câu, không thể tưởng được hắn lại cực đoan như thế, còn muốn động thủ với ta nữa, nếu không phải ta cố kị nơi giao dịch Huy Hoàng của ngươi, đã sớm đánh chết hắn rồi.
- Người đúng là trợn mắt nói láo, Ám Ảnh giáp này, ta đã mua lại, là ngươi muốn cưỡng đoạt, chẳng lẽ nơi giao dịch Huy Hoàng lại cho phép người khác cưỡng đoạt vật phẩm của người khác sao?
Mộ Dung Khuynh Thành trên mặt nổi sương lạnh.
Diệp Trần đạm mạc nói:
- Chư vị ở đây có thể làm chứng
- Làm chứng, ai làm chứng cho ngươi?
Hắc Diệu Vương cười lạnh không ngớt, ánh mắt nhìn chung quanh một vòng.
Thấy ánh mắt Hắc Diệu Vương quét tới, mọi người nhao nhao dời ánh mắt, trong bọn họ tuy rằng cũng có người không phải nhát gan sợ phiền phức, nhưng cũng không muốn vì người khác mà đắc tội với Hắc Diệu Vương, muốn sống được tốt, sống được lâu, có một số việc, có thể không quan tâm thì nên bỏ qua,
Cuối cùng, ánh mắt của Hắc Diệu Vương rơi vào trên người lão giả bán Ám Ảnh giáp.
Lão giả cũng không dời ánh mắt, thần sắc không thay đổi nói:
- Lão hủ chỉ bán Bảo Khí, các ngươi ai ra linh thạch, chính là của người đó.
- Ai ra linh thạch là của người đó sao? Nàng tựa hồ còn chưa giao linh thạch a!
Hắc Diệu Vương lộ ra dáng tươi cươi như đã nắm đại cục trong tay.
- Đúng vậy, nhưng ta đã đáp ứng bán cho nàng.
Lão giả có việc gấp, không muốn sinh thêm sự cố, đương nhiên, hắn cũng không muốn lấy lương tâm nói chuyện, đành phải chi tiết kể ra sự thật.
- Ngươi yên tâm, nàng giao bao nhiêu linh thạch, ta theo đó mà làm, mặt khác thêm 50 vạn thượng phẩm linh thạch nữa.
Hắc Diệu Vương ngày hôm qua đã trông thấy Ám Ảnh giáp, nhưng lúc đó trên người hắn không có nhiều thượng phẩm linh thạch như vậy, trọn vẹn chênh lệch 1000 vạn.