Tùy tùng lui tới rất nhiều, mỗi một cái bàn đều được đưa lên nước trà cùng hoa quả điểm tâm. Bàn của Diệp Trần cũng không ngoại lệ.
Mộ Dung Vũ đang muốn uống miếng nước, Mộ Dung Chỉ Thủy ngăn hắn lại, nói:
- Đến địa bàn của người khác không nên tùy ý ăn uống.
- Đúng, ta thiếu chút nữa quên mất.
Mộ Dung Vũ nhớ tới cái gì, đặt chén trà xuống.
Về phần Diệp Trần căn bản không nhìn tới nước trà cùng điểm tâm trên bàn.
- Không uống sao?
Vũ Văn Kim nhíu mày, hắn phân phó tùy tùng ở trong trong nước trà của ba người tăng thêm một ít bột phấn Tam Kiếp Tán. Bột phấn này liều lượng rất nhỏ, không đủ để khiến người ta mất đi ý thức ba ngày. Nhưng công hiêu nửa ngày vẫn có, đợi ngày hôm nay qua đi, hết thảy đều đã kết thúc.
- Mạc Lạc, kế tiếp dựa vào ngươi.
Vũ Văn Kim truyền âm cho hôi ảnh tại một góc kín.
- Đại trưởng lão yên tâm, chính diện chiến đấu ta không phải đối thủ của bọn họ, âm thầm đánh lén mà nói, ta có mười thành nắm chắc.
Hôi ảnh thanh âm không chút bận tâm.
- Ta tin tưởng ngươi.
Khóe miệng Vũ Văn Kim lộ ra một tia cười đậm. Những năm qua, Mạc Lạc chưa từng khiến hắn phải thất vọng, cho tới bây giờ chưa từng bị thua. Linh Hải Cảnh Tông Sư chết ở trên tay hắn đã đạt tới ba. Ba người này kỳ thật luận chiến đấu thực lực, so với Mạc Lạc mạnh hơn không chỉ mười lần, thế nhưng vẫn bị hắn đánh lén ngã xuống.
Mạc Lạc là Linh Hải Cảnh cấp độ mạnh nhất thích khách.
Một gã tùy tùng đi qua trước người hôi ảnh. Theo tên tùy tùng rời khỏi, hôi ảnh cũng không thấy, ai cũng không biết hắn biến mất ra sao, thậm chí cả mấy Linh Hải Cảnh Tông Sư ở gần đó cũng không cảm ứng được. Không, bọn hắn căn bản không có phát hiện hôi ảnh tồn tại. Đây là một màn cực kỳ khủng bố, làm cho người sởn hết cả gai ốc.
- Ngươi nói Vũ Văn gia tộc kế tiếp sẽ dùng thủ đoạn gì đối phó chúng ta?
Mộ Dung Vũ uống rượu do chính mình mang theo, rót cho Mộ Dung Chỉ Thủy cùng Diệp Trần mỗi người một ly, rồi nói.
- Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn là được.
Diệp Trần tay bưng chén rượu, nhẹ nhàng lắc lư, rượu ở trong chén rung động, phản chiếu cảnh vật xung quanh. Đột ngột, một đạo hôi ảnh ở trong chén rượu chợt lóe lên, phảng phất như ảo giác, con mắt của Diệp Trần cũng không nhìn chén rượu, trên mặt hiện lên một tia mỉm cười như có như không.
Mộ Dung Chỉ Thủy hơi khẽ cau mày, trong tầm mắt, tràn ngập thân ảnh của bọn bồi bàn, bọn hắn giống như bị cách ly, trong nội tâm ẩn ẩn có loại cảm giác không ổn.
- Kỳ quái, sao ta lại cảm thấy buồn ngủ.
Mộ Dung Vũ hai mắt vô thần, tầm mắt dần dần rủ xuống.
- Không tốt!
Mộ Dung Chỉ Thủy đồng dạng cảm giác được cơn buồn ngủ ập đến, cái này đối với Linh Hải Cảnh Tông Sư mà nói thật là sự tình không thể tưởng tượng nổi.
Ông!
Một vòng nước gợn hư ảo lay động, cảnh tượng bốn phía lâm vào trong bóng tối.
- Ngủ đi!
Hôi ảnh vặn vẹo đi qua trước mắt ba người. Ba người buồn ngủ càng sâu, ngay cả mí mắt cũng không mở ra được. Mộ Dung Vũ thậm chí đã thở khò khè, chỉ có Mộ Dung Chỉ Thủy cùng Diệp Trần vẫn cố giãy dụa, nỗ lực muốn xem chân diện mục của hôi ảnh.
Hôi ảnh cười khằng khặc, thân hình hiển hiện ra, dương tay vung một chùm bột phấn màu xám đánh úp về phía Diệp Trần, bột phấn này vô sắc vô vị, khí lưu hỗn tạp ở bên trong, thoáng cái bao phủ ở đầu Diệp Trần, cho đến theo lỗ mũi chui vào.
- Không biết giết ngươi, Vũ Văn gia tộc còn có thủ đoạn gì nữa?
Đột ngột, Diệp Trần ngồi thẳng thân thể, con mắt mở ra, đồng tử một mảnh thanh tịnh, nào có vẻ buồn ngủ gì nữa.
Hôi ảnh kêu thấp một tiếng, bắn ngược về phía sau, thân hình nhanh chóng vặn vẹo.
- Đi được rồi chứ!
Xoẹt!
Tửu thủy rơi vãi ra, Diệp Trần cong ngón búng ra, Liên Tâm kiếm khí như quang tuyến bắn trúng ngực hôi ảnh.
Có tiên huyết chảy ra, nhưng không phải màu đỏ, mà là màu lam là như mộng ảo. Lam sắc tiên huyết này phảng phất như rửa sạch hắc ám bốn phía, khiến cho cảnh tượng bốn phía một lần nữa khôi phục lại bình thường, thanh âm cùng cảnh tượng các tân khách trò chuyện vui vẻ lại rõ ràng.
Phanh!
Một đạo thân ảnh bay rớt ra ngoài, rơi vào trung ương quảng trường.
Lực chú ý của mọi người bị hấp dẫn, chăm chú nhìn lại, không khỏi kinh dị một tiếng.
Trung ương quảng trường, một hầu tử cổ quái thân mặc hôi sắc y phục. Hầu tử này chỉ cao có hơn một thước, tay chân có lông thật dài, gương mặt phi thường giống gương mặt lão giả. Lúc này ở ngực của nó có một lỗ máu, lam sắc huyết dịch đang chảy ra.
- Cái gì, Mạc Lạc thất bại!
Vũ Văn Kim đồng tử mãnh liệt co rút lại, tràn ngập khiếp sợ.
Mạc Lạc là tên của một tộc quần. Thành viên của tộc quần này không vượt quá năm người, tên Mạc Lạc đi theo hắn này đẳng cấp cao tới thập cấp, là hắn tổn hao hơn mười năm năm thời gian mới bồi dưỡng được ra. Cùng thời gian sưu tập tài liệu Tam Kiếp Mê Hồn Tán cũng rất dài.
Năng lực chiến đấu chính diện của Mạc Lạc cũng không mạnh, thậm chí có thể nói rất yếu. Mạc Lạc thập cấp, tại chiến đấu lực cũng cùng với Cửu cấp yêu thú bình thường không sai biệt lắm, bất luận một Linh Hải Cảnh đại năng nào cũng không cần sợ hãi nó. Nhưng linh hồn lực của Mạc Lạc đặc biệt cường đại, phát triển đến Cửu cấp sẽ nắm giữ một năng lực thiên phú có quan hệ với linh hồn. Năng lực thiên phú vừa ra, Linh Hải Cảnh Tông Sư đều ngăn cản không nổi, đảm nhiệm ám sát, tại Thượng Cổ thời đại, tên của Mạc Lạc tượng trưng cho ác mộng, mặc ngươi kinh tài kinh diễm, chỉ cần bị nó tới gần, sinh tử do nó khống chế.
Đương nhiên, Mạc Lạc không phải là không có khuyết điểm. Năng lực thiên phú của nó trong thời gian ngắn chỉ có thể sử dụng hai lần. Hai lần qua đi, cần tốn thời gian rất lâu mới có thể khôi phục, Diệp Trần một chuyến có mười ba người, tại quán rượu ở Cổ Phong Thành tách ra, Mạc Lạc không cách nào khống chế từng người, hơn nữa lại không thể như dĩ vãng giết Linh Hải Cảnh Tông Sư. Nếu không đâu phải chờ tới hôm nay, trực tiếp động thủ tại Cổ Phong Thành rồi.
Vũ Văn Kim thật sự không nghĩ tới, vốn là sự tình nắm chắc, rõ ràng thất thủ, Mạc Lạc cũng sinh tử không rõ, không có khí tức.
- Ngươi muốn chết!
Mạc Lạc đối với Vũ Văn Kim mà nói, thật sự quá trọng yếu, trước khống chế không nổi cảm xúc, đột nhiên đứng dậy, tràn ngập sát khí nhìn về phía Diệp Trần.
Diệp Trần lạnh lùng nhìn thẳng Vũ Văn Kim:
- Nếu như ta đoán không sai, thứ này gọi là Mạc Lạc, rất hiếm thấy. Vũ Văn gia tộc ngươi có thể có được một con, thập phần may mắn, mặt khác, ở đây có ai phát hiện thứ này tồn tại. Vừa rồi nó muốn hạ mê dược với ta, bị ta nhất chỉ đánh gục.
- Mạc Lạc? Ta tại trên sách cổ có xem qua tin tức về Mạc Lạc, khó trách nó có thể lẫn trong đám người, làm cho chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, đây chính là thích khách đáng sợ nhất trong yêu thú.
- Vũ Văn gia tộc nuôi dưỡng một con Mạc Lạc, vài năm trước, mấy tên Linh Hải Cảnh Tông Sư bị ám sát không biết có quan hệ với nó hay không?
- Vũ Văn Kim, đây là có chuyện gì? Ta hỏi ngươi, Hàn sư thúc của Cổ Lam Phái ta có phải bị Mạc Lạc của Vũ Văn gia tộc ngươi giết chết hay không?
Trưởng lão Cổ Lam Phái đến đây chúc mừng đột nhiên sắc mặt tái nhợt. Hàn sư thúc trong miệng hắn chính là Linh Hải Cảnh Tông Sư của Cổ Lam Phái, đối với Ngũ phẩm tông môn mà nói, Linh Hải Cảnh Tông Sư tuyệt đối là trụ cột tông phái, là một biểu tượng hưng suy của tông phái. Về phần Vương giả Sinh Tử Cảnh tuy nhiên bao trùm trên Tông Sư, nhưng bình thường sẽ không dễ dàng ra mặt. Bọn họ thật giống như vũ khí hạt nhân ở thế giới kia của Diệp Trần.
Bị ám sát một gã Linh Hải Cảnh Tông Sư, Cổ Lam Phái tổn thất thập phần thảm trọng, không phẫn nộ mới là lạ, chỉ là một mực tìm không thấy hung thủ mà thôi.
Hiện tại Mạc Lạc xuất hiện tại Vũ Văn gia tộc không hề nghi ngờ, Vũ Văn gia tộc là hiềm nghi lớn nhất.
Trưởng lão Cổ Lam Phái tức giận, người của Vũ Văn gia tộc hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm sao cho tốt. Lúc này, ca ca của Vũ Văn Dã Vũ Văn Hạo đi tới cao giọng nói:
- Mọi người không nên nghe lời nói từ một phía của hắn, hắn là cố ý hãm hại Vũ Văn gia tộc ta.
- Có phải hãm hại hay không, mọi người trong lòng hiểu rõ. Về phần Mạc Lạc xuất hiện ở Vũ Văn gia tộc, đây cũng không phải là hãm hại các ngươi.
Mộ Dung Chỉ Thủy từ trong mơ màng tỉnh táo lại, nhìn thấy một màn này, lập tức biết là ai giở trò quỷ, âm thầm nghĩ mà sợ. Đồng thời mở miệng châm chọc.
- Mộ Dung Chỉ Thủy!
Vũ Văn Kim gắt gao chằm chằm vào Diệp Trần cùng Mộ Dung Chỉ Thủy. Có thể nói hắn chỉ hận không thể tụ tập cao thủ Vũ Văn gia tộc vây giết hai người, để giải phẫn nộ Mạc Lạc bị sát hại.
- Vũ Văn Kim, ngươi còn thiếu nợ chúng ta một lời giải thích.
Đám người Cổ Lam Phái đến đây chúc mừng toàn bộ đứng dậy, sắc mặt bất thiện nhìn qua người của Vũ Văn gia tộc, hào khí giương cung bạt kiếm.
- Phụ thân, ngàn vạn không thể thừa nhận Mạc Lạc là Vũ Văn gia tộc là bồi dưỡng. Nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Vũ Văn Hạo âm thầm truyền âm cho Vũ Văn Kim.
Vũ Văn Kim tự nhiên biết rõ nên làm như thế nào, hắn nắm chặt quyền đầu lại, chợt buông ra.
- Các vị Vũ Văn gia tộc ta không biết Mạc Lạc này. Nó xuất hiện ở đây, có lẽ là do người khác cố ý giờ trò cho các vị xem.
Nham Khuê nhịn không được, cười khẩy nói:
- Vũ Văn Đại trưởng lão bề ngoài giống như ngươi vừa mới tức giận kia mà, sao thật đúng lúc, tức giận vào ngay lúc này a?
Người của Cổ Lam Phái đồng dạng không tin lời từ một phía của Vũ Văn Kim, chăm chú nhìn hắn.
- Hừ, hôm nay là ngày đại hôn con của ta, há có thể thấy máu, chẳng lẽ thấy máu, ta không thể tức giận, đây là cái đạo lý gì.
Vũ Văn Kim so với trong tưởng tượng càng giảo hoạt hơn. Nói chuyện cẩn thận, không để mọi người nắm được sơ hở, hắn tiếp tục nói:
- Nếu như Mạc Lạc là do Vũ Văn gia tộc ta nuôi dưỡng, vậy tuyệt đối sẽ không bị phát hiện. Phát hiện chứng tỏ cùng Vũ Văn gia tộc ta không có quan hệ. Dù sao năng lực thiên phú của Mạc Lạc ngay cả Linh Hải Cảnh Tông Sư đều ngăn cản không nổi. Các ngươi cho là hắn có thể sao?
- Tựa hồ có chút đạo lý.
Không ít người lựa chọn yên lặng theo dõi kỳ biến.
Ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, Diệp Trần mặt không đổi sắc:
- Đây là cái đạo lý gì, phát hiện cùng Vũ Văn gia tộc ngươi liền không có quan hệ. Nếu không bị phát hiện thì không có ai biết Mạc Lạc tồn tại, nói cách khác, mặc kệ ra sao, Vũ Văn gia tộc ngươi cũng đều không liên quan, có phải ý tứ này hay không?
- Làm càn, ngươi dám ngậm máu phun người.
Vũ Văn Hạo túng quẫn, trong mắt cảnh cáo cùng uy hiếp không cần nói cũng biết.
- Bất cứ chuyện gì đều phải nói chứng cớ. Nếu như các ngươi chỉ tin lời nói một phía của hắn, ta đây cũng không thể nói gì hơn. Bất quá ta lần nữa thanh minh Mạc Lạc cùng ta Vũ Văn gia tộc cùng ta tuyệt không quan hệ.
Vũ Văn Kim thật sâu liếc mắt nhìn Diệp Trần, nói với thủ trưởng Cổ Lam Phái. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trưởng lão Cổ Lam Phái hít sâu mấy lần, ánh mắt âm trầm bất định, xác thực, chuyện này không có chứng cớ xác thực. Dưới tình huống không có chứng cớ xác thực, vội vàng cùng Vũ Văn gia tộc phát sinh xung đột, có lý cũng biến thành không có, đặt mông ngồi xuống, hắn âm thanh lạnh lùng nói:
- Tốt, hôm nay cho Vũ Văn gia tộc ngươi thể diện, ngày khác nếu để Cổ Lam Phái ta tra ra chân tướng, thì đừng trách.
Nghe vậy, Vũ Văn Kim thở ra một hơi, tra chân tướng, buồn cười, có thể điều tra ra coi như các ngươi có bổn sự. Nghiêng đầu, Vũ Văn Kim ra lệnh:
- Người tới, đem thi thể Mạc Lạc mang đi, miễn cho ô uế hôn lễ.
- Không vội.
Nói chuyện là Diệp Trần.
- Vũ Văn gia tộc ngươi đã không thừa nhận Mạc Lạc tồn tại, thi thể Mạc Lạc này có lẽ nên thuộc về ta, bởi vì là ta đánh gục nó.
Diệp Trần vốn không có cách nghĩ này, nhưng là Thực Mộng Lang trong Ngự Thú Bài tựa hồ cảm ứng được khí tức của Mạc Lạc, hưng phấn mà gào thét. Thông qua linh hồn ấn ký, Diệp Trần tinh tường đối phương cần thi thể Mạc Lạc, ngẫm lại cũng có thể lý giải được. Thực Mộng Lang có thể chế tạo cảnh trong mơ, tại linh hồn lực đặc biệt cường đại, Mạc Lạc có thể mê hồn, linh hồn lực đồng dạng cường đại, thôn phệ huyết nhục cùng yêu đan của Mạc Lạc, đối với Thực Mộng Lang khôi phục thương thế linh hồn có lẽ có tác dụng nhất định.
Vũ Văn Kim há có thể lại để cho Diệp Trần lấy đi thi thể Mạc Lạc. Thi thể này, đối với hắn đồng dạng có rất lớn tác dụng, lập tức lạnh nhạt nói:
- Sự tình phát sinh ở Vũ Văn gia tộc ta, nên chúng ta có quyền xử lý thi thể, cũng không nhọc đến ngươi hao tâm tổn trí. Dẫn đi!
- Vâng!
Một gã cao thủ Vũ Văn gia tộc mang đi thi thể Mạc Lạc.
- Đáng tiếc!
Diệp Trần không có tranh cãi tiếp, trong nội tâm âm thầm đáng tiếc, xem bộ dáng vội vàng của Thực Mộng Lang đã biết rõ thi thể Mạc Lạc đối với nó trọng yếu đến cỡ nào.
Đợi thi thể Mạc Lạc dời đi, Vũ Văn Kim nói:
- Hôm nay là ngày đại hôn con thứ hai của ta. Ta hi vọng sự tình thuận thuận lợi lợi, không có hao tổn. Nếu là cùng Vũ Văn gia tộc ta gây khó dễ, cùng Vũ Văn Kim ta gây khó dễ, tự gánh lấy hậu quả.
Mộ Dung Vũ đang muốn uống miếng nước, Mộ Dung Chỉ Thủy ngăn hắn lại, nói:
- Đến địa bàn của người khác không nên tùy ý ăn uống.
- Đúng, ta thiếu chút nữa quên mất.
Mộ Dung Vũ nhớ tới cái gì, đặt chén trà xuống.
Về phần Diệp Trần căn bản không nhìn tới nước trà cùng điểm tâm trên bàn.
- Không uống sao?
Vũ Văn Kim nhíu mày, hắn phân phó tùy tùng ở trong trong nước trà của ba người tăng thêm một ít bột phấn Tam Kiếp Tán. Bột phấn này liều lượng rất nhỏ, không đủ để khiến người ta mất đi ý thức ba ngày. Nhưng công hiêu nửa ngày vẫn có, đợi ngày hôm nay qua đi, hết thảy đều đã kết thúc.
- Mạc Lạc, kế tiếp dựa vào ngươi.
Vũ Văn Kim truyền âm cho hôi ảnh tại một góc kín.
- Đại trưởng lão yên tâm, chính diện chiến đấu ta không phải đối thủ của bọn họ, âm thầm đánh lén mà nói, ta có mười thành nắm chắc.
Hôi ảnh thanh âm không chút bận tâm.
- Ta tin tưởng ngươi.
Khóe miệng Vũ Văn Kim lộ ra một tia cười đậm. Những năm qua, Mạc Lạc chưa từng khiến hắn phải thất vọng, cho tới bây giờ chưa từng bị thua. Linh Hải Cảnh Tông Sư chết ở trên tay hắn đã đạt tới ba. Ba người này kỳ thật luận chiến đấu thực lực, so với Mạc Lạc mạnh hơn không chỉ mười lần, thế nhưng vẫn bị hắn đánh lén ngã xuống.
Mạc Lạc là Linh Hải Cảnh cấp độ mạnh nhất thích khách.
Một gã tùy tùng đi qua trước người hôi ảnh. Theo tên tùy tùng rời khỏi, hôi ảnh cũng không thấy, ai cũng không biết hắn biến mất ra sao, thậm chí cả mấy Linh Hải Cảnh Tông Sư ở gần đó cũng không cảm ứng được. Không, bọn hắn căn bản không có phát hiện hôi ảnh tồn tại. Đây là một màn cực kỳ khủng bố, làm cho người sởn hết cả gai ốc.
- Ngươi nói Vũ Văn gia tộc kế tiếp sẽ dùng thủ đoạn gì đối phó chúng ta?
Mộ Dung Vũ uống rượu do chính mình mang theo, rót cho Mộ Dung Chỉ Thủy cùng Diệp Trần mỗi người một ly, rồi nói.
- Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn là được.
Diệp Trần tay bưng chén rượu, nhẹ nhàng lắc lư, rượu ở trong chén rung động, phản chiếu cảnh vật xung quanh. Đột ngột, một đạo hôi ảnh ở trong chén rượu chợt lóe lên, phảng phất như ảo giác, con mắt của Diệp Trần cũng không nhìn chén rượu, trên mặt hiện lên một tia mỉm cười như có như không.
Mộ Dung Chỉ Thủy hơi khẽ cau mày, trong tầm mắt, tràn ngập thân ảnh của bọn bồi bàn, bọn hắn giống như bị cách ly, trong nội tâm ẩn ẩn có loại cảm giác không ổn.
- Kỳ quái, sao ta lại cảm thấy buồn ngủ.
Mộ Dung Vũ hai mắt vô thần, tầm mắt dần dần rủ xuống.
- Không tốt!
Mộ Dung Chỉ Thủy đồng dạng cảm giác được cơn buồn ngủ ập đến, cái này đối với Linh Hải Cảnh Tông Sư mà nói thật là sự tình không thể tưởng tượng nổi.
Ông!
Một vòng nước gợn hư ảo lay động, cảnh tượng bốn phía lâm vào trong bóng tối.
- Ngủ đi!
Hôi ảnh vặn vẹo đi qua trước mắt ba người. Ba người buồn ngủ càng sâu, ngay cả mí mắt cũng không mở ra được. Mộ Dung Vũ thậm chí đã thở khò khè, chỉ có Mộ Dung Chỉ Thủy cùng Diệp Trần vẫn cố giãy dụa, nỗ lực muốn xem chân diện mục của hôi ảnh.
Hôi ảnh cười khằng khặc, thân hình hiển hiện ra, dương tay vung một chùm bột phấn màu xám đánh úp về phía Diệp Trần, bột phấn này vô sắc vô vị, khí lưu hỗn tạp ở bên trong, thoáng cái bao phủ ở đầu Diệp Trần, cho đến theo lỗ mũi chui vào.
- Không biết giết ngươi, Vũ Văn gia tộc còn có thủ đoạn gì nữa?
Đột ngột, Diệp Trần ngồi thẳng thân thể, con mắt mở ra, đồng tử một mảnh thanh tịnh, nào có vẻ buồn ngủ gì nữa.
Hôi ảnh kêu thấp một tiếng, bắn ngược về phía sau, thân hình nhanh chóng vặn vẹo.
- Đi được rồi chứ!
Xoẹt!
Tửu thủy rơi vãi ra, Diệp Trần cong ngón búng ra, Liên Tâm kiếm khí như quang tuyến bắn trúng ngực hôi ảnh.
Có tiên huyết chảy ra, nhưng không phải màu đỏ, mà là màu lam là như mộng ảo. Lam sắc tiên huyết này phảng phất như rửa sạch hắc ám bốn phía, khiến cho cảnh tượng bốn phía một lần nữa khôi phục lại bình thường, thanh âm cùng cảnh tượng các tân khách trò chuyện vui vẻ lại rõ ràng.
Phanh!
Một đạo thân ảnh bay rớt ra ngoài, rơi vào trung ương quảng trường.
Lực chú ý của mọi người bị hấp dẫn, chăm chú nhìn lại, không khỏi kinh dị một tiếng.
Trung ương quảng trường, một hầu tử cổ quái thân mặc hôi sắc y phục. Hầu tử này chỉ cao có hơn một thước, tay chân có lông thật dài, gương mặt phi thường giống gương mặt lão giả. Lúc này ở ngực của nó có một lỗ máu, lam sắc huyết dịch đang chảy ra.
- Cái gì, Mạc Lạc thất bại!
Vũ Văn Kim đồng tử mãnh liệt co rút lại, tràn ngập khiếp sợ.
Mạc Lạc là tên của một tộc quần. Thành viên của tộc quần này không vượt quá năm người, tên Mạc Lạc đi theo hắn này đẳng cấp cao tới thập cấp, là hắn tổn hao hơn mười năm năm thời gian mới bồi dưỡng được ra. Cùng thời gian sưu tập tài liệu Tam Kiếp Mê Hồn Tán cũng rất dài.
Năng lực chiến đấu chính diện của Mạc Lạc cũng không mạnh, thậm chí có thể nói rất yếu. Mạc Lạc thập cấp, tại chiến đấu lực cũng cùng với Cửu cấp yêu thú bình thường không sai biệt lắm, bất luận một Linh Hải Cảnh đại năng nào cũng không cần sợ hãi nó. Nhưng linh hồn lực của Mạc Lạc đặc biệt cường đại, phát triển đến Cửu cấp sẽ nắm giữ một năng lực thiên phú có quan hệ với linh hồn. Năng lực thiên phú vừa ra, Linh Hải Cảnh Tông Sư đều ngăn cản không nổi, đảm nhiệm ám sát, tại Thượng Cổ thời đại, tên của Mạc Lạc tượng trưng cho ác mộng, mặc ngươi kinh tài kinh diễm, chỉ cần bị nó tới gần, sinh tử do nó khống chế.
Đương nhiên, Mạc Lạc không phải là không có khuyết điểm. Năng lực thiên phú của nó trong thời gian ngắn chỉ có thể sử dụng hai lần. Hai lần qua đi, cần tốn thời gian rất lâu mới có thể khôi phục, Diệp Trần một chuyến có mười ba người, tại quán rượu ở Cổ Phong Thành tách ra, Mạc Lạc không cách nào khống chế từng người, hơn nữa lại không thể như dĩ vãng giết Linh Hải Cảnh Tông Sư. Nếu không đâu phải chờ tới hôm nay, trực tiếp động thủ tại Cổ Phong Thành rồi.
Vũ Văn Kim thật sự không nghĩ tới, vốn là sự tình nắm chắc, rõ ràng thất thủ, Mạc Lạc cũng sinh tử không rõ, không có khí tức.
- Ngươi muốn chết!
Mạc Lạc đối với Vũ Văn Kim mà nói, thật sự quá trọng yếu, trước khống chế không nổi cảm xúc, đột nhiên đứng dậy, tràn ngập sát khí nhìn về phía Diệp Trần.
Diệp Trần lạnh lùng nhìn thẳng Vũ Văn Kim:
- Nếu như ta đoán không sai, thứ này gọi là Mạc Lạc, rất hiếm thấy. Vũ Văn gia tộc ngươi có thể có được một con, thập phần may mắn, mặt khác, ở đây có ai phát hiện thứ này tồn tại. Vừa rồi nó muốn hạ mê dược với ta, bị ta nhất chỉ đánh gục.
- Mạc Lạc? Ta tại trên sách cổ có xem qua tin tức về Mạc Lạc, khó trách nó có thể lẫn trong đám người, làm cho chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, đây chính là thích khách đáng sợ nhất trong yêu thú.
- Vũ Văn gia tộc nuôi dưỡng một con Mạc Lạc, vài năm trước, mấy tên Linh Hải Cảnh Tông Sư bị ám sát không biết có quan hệ với nó hay không?
- Vũ Văn Kim, đây là có chuyện gì? Ta hỏi ngươi, Hàn sư thúc của Cổ Lam Phái ta có phải bị Mạc Lạc của Vũ Văn gia tộc ngươi giết chết hay không?
Trưởng lão Cổ Lam Phái đến đây chúc mừng đột nhiên sắc mặt tái nhợt. Hàn sư thúc trong miệng hắn chính là Linh Hải Cảnh Tông Sư của Cổ Lam Phái, đối với Ngũ phẩm tông môn mà nói, Linh Hải Cảnh Tông Sư tuyệt đối là trụ cột tông phái, là một biểu tượng hưng suy của tông phái. Về phần Vương giả Sinh Tử Cảnh tuy nhiên bao trùm trên Tông Sư, nhưng bình thường sẽ không dễ dàng ra mặt. Bọn họ thật giống như vũ khí hạt nhân ở thế giới kia của Diệp Trần.
Bị ám sát một gã Linh Hải Cảnh Tông Sư, Cổ Lam Phái tổn thất thập phần thảm trọng, không phẫn nộ mới là lạ, chỉ là một mực tìm không thấy hung thủ mà thôi.
Hiện tại Mạc Lạc xuất hiện tại Vũ Văn gia tộc không hề nghi ngờ, Vũ Văn gia tộc là hiềm nghi lớn nhất.
Trưởng lão Cổ Lam Phái tức giận, người của Vũ Văn gia tộc hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm sao cho tốt. Lúc này, ca ca của Vũ Văn Dã Vũ Văn Hạo đi tới cao giọng nói:
- Mọi người không nên nghe lời nói từ một phía của hắn, hắn là cố ý hãm hại Vũ Văn gia tộc ta.
- Có phải hãm hại hay không, mọi người trong lòng hiểu rõ. Về phần Mạc Lạc xuất hiện ở Vũ Văn gia tộc, đây cũng không phải là hãm hại các ngươi.
Mộ Dung Chỉ Thủy từ trong mơ màng tỉnh táo lại, nhìn thấy một màn này, lập tức biết là ai giở trò quỷ, âm thầm nghĩ mà sợ. Đồng thời mở miệng châm chọc.
- Mộ Dung Chỉ Thủy!
Vũ Văn Kim gắt gao chằm chằm vào Diệp Trần cùng Mộ Dung Chỉ Thủy. Có thể nói hắn chỉ hận không thể tụ tập cao thủ Vũ Văn gia tộc vây giết hai người, để giải phẫn nộ Mạc Lạc bị sát hại.
- Vũ Văn Kim, ngươi còn thiếu nợ chúng ta một lời giải thích.
Đám người Cổ Lam Phái đến đây chúc mừng toàn bộ đứng dậy, sắc mặt bất thiện nhìn qua người của Vũ Văn gia tộc, hào khí giương cung bạt kiếm.
- Phụ thân, ngàn vạn không thể thừa nhận Mạc Lạc là Vũ Văn gia tộc là bồi dưỡng. Nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Vũ Văn Hạo âm thầm truyền âm cho Vũ Văn Kim.
Vũ Văn Kim tự nhiên biết rõ nên làm như thế nào, hắn nắm chặt quyền đầu lại, chợt buông ra.
- Các vị Vũ Văn gia tộc ta không biết Mạc Lạc này. Nó xuất hiện ở đây, có lẽ là do người khác cố ý giờ trò cho các vị xem.
Nham Khuê nhịn không được, cười khẩy nói:
- Vũ Văn Đại trưởng lão bề ngoài giống như ngươi vừa mới tức giận kia mà, sao thật đúng lúc, tức giận vào ngay lúc này a?
Người của Cổ Lam Phái đồng dạng không tin lời từ một phía của Vũ Văn Kim, chăm chú nhìn hắn.
- Hừ, hôm nay là ngày đại hôn con của ta, há có thể thấy máu, chẳng lẽ thấy máu, ta không thể tức giận, đây là cái đạo lý gì.
Vũ Văn Kim so với trong tưởng tượng càng giảo hoạt hơn. Nói chuyện cẩn thận, không để mọi người nắm được sơ hở, hắn tiếp tục nói:
- Nếu như Mạc Lạc là do Vũ Văn gia tộc ta nuôi dưỡng, vậy tuyệt đối sẽ không bị phát hiện. Phát hiện chứng tỏ cùng Vũ Văn gia tộc ta không có quan hệ. Dù sao năng lực thiên phú của Mạc Lạc ngay cả Linh Hải Cảnh Tông Sư đều ngăn cản không nổi. Các ngươi cho là hắn có thể sao?
- Tựa hồ có chút đạo lý.
Không ít người lựa chọn yên lặng theo dõi kỳ biến.
Ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, Diệp Trần mặt không đổi sắc:
- Đây là cái đạo lý gì, phát hiện cùng Vũ Văn gia tộc ngươi liền không có quan hệ. Nếu không bị phát hiện thì không có ai biết Mạc Lạc tồn tại, nói cách khác, mặc kệ ra sao, Vũ Văn gia tộc ngươi cũng đều không liên quan, có phải ý tứ này hay không?
- Làm càn, ngươi dám ngậm máu phun người.
Vũ Văn Hạo túng quẫn, trong mắt cảnh cáo cùng uy hiếp không cần nói cũng biết.
- Bất cứ chuyện gì đều phải nói chứng cớ. Nếu như các ngươi chỉ tin lời nói một phía của hắn, ta đây cũng không thể nói gì hơn. Bất quá ta lần nữa thanh minh Mạc Lạc cùng ta Vũ Văn gia tộc cùng ta tuyệt không quan hệ.
Vũ Văn Kim thật sâu liếc mắt nhìn Diệp Trần, nói với thủ trưởng Cổ Lam Phái. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trưởng lão Cổ Lam Phái hít sâu mấy lần, ánh mắt âm trầm bất định, xác thực, chuyện này không có chứng cớ xác thực. Dưới tình huống không có chứng cớ xác thực, vội vàng cùng Vũ Văn gia tộc phát sinh xung đột, có lý cũng biến thành không có, đặt mông ngồi xuống, hắn âm thanh lạnh lùng nói:
- Tốt, hôm nay cho Vũ Văn gia tộc ngươi thể diện, ngày khác nếu để Cổ Lam Phái ta tra ra chân tướng, thì đừng trách.
Nghe vậy, Vũ Văn Kim thở ra một hơi, tra chân tướng, buồn cười, có thể điều tra ra coi như các ngươi có bổn sự. Nghiêng đầu, Vũ Văn Kim ra lệnh:
- Người tới, đem thi thể Mạc Lạc mang đi, miễn cho ô uế hôn lễ.
- Không vội.
Nói chuyện là Diệp Trần.
- Vũ Văn gia tộc ngươi đã không thừa nhận Mạc Lạc tồn tại, thi thể Mạc Lạc này có lẽ nên thuộc về ta, bởi vì là ta đánh gục nó.
Diệp Trần vốn không có cách nghĩ này, nhưng là Thực Mộng Lang trong Ngự Thú Bài tựa hồ cảm ứng được khí tức của Mạc Lạc, hưng phấn mà gào thét. Thông qua linh hồn ấn ký, Diệp Trần tinh tường đối phương cần thi thể Mạc Lạc, ngẫm lại cũng có thể lý giải được. Thực Mộng Lang có thể chế tạo cảnh trong mơ, tại linh hồn lực đặc biệt cường đại, Mạc Lạc có thể mê hồn, linh hồn lực đồng dạng cường đại, thôn phệ huyết nhục cùng yêu đan của Mạc Lạc, đối với Thực Mộng Lang khôi phục thương thế linh hồn có lẽ có tác dụng nhất định.
Vũ Văn Kim há có thể lại để cho Diệp Trần lấy đi thi thể Mạc Lạc. Thi thể này, đối với hắn đồng dạng có rất lớn tác dụng, lập tức lạnh nhạt nói:
- Sự tình phát sinh ở Vũ Văn gia tộc ta, nên chúng ta có quyền xử lý thi thể, cũng không nhọc đến ngươi hao tâm tổn trí. Dẫn đi!
- Vâng!
Một gã cao thủ Vũ Văn gia tộc mang đi thi thể Mạc Lạc.
- Đáng tiếc!
Diệp Trần không có tranh cãi tiếp, trong nội tâm âm thầm đáng tiếc, xem bộ dáng vội vàng của Thực Mộng Lang đã biết rõ thi thể Mạc Lạc đối với nó trọng yếu đến cỡ nào.
Đợi thi thể Mạc Lạc dời đi, Vũ Văn Kim nói:
- Hôm nay là ngày đại hôn con thứ hai của ta. Ta hi vọng sự tình thuận thuận lợi lợi, không có hao tổn. Nếu là cùng Vũ Văn gia tộc ta gây khó dễ, cùng Vũ Văn Kim ta gây khó dễ, tự gánh lấy hậu quả.