"Không tốt, hắn đã giết Huyễn Âm Vương! Sao lại có thể nhanh như vậy chứ?"
Đối thủ của Hứa Tiêu là Tà Quyền Vương, Tà Quyền Vương có quyền pháp rất lợi hại, thấy Diệp Trần lao tới, hắn chợt chấn động không thôi, Huyễn Âm Vương tuy có hơi yếu hơn một chút so với hắn nhưng cũng hoàn toàn không phải là tầm thường, mà Huyễn Âm Vương lại tinh thông ảo thuật, nếu thật sự muốn sinh tử chém giết thì ngay cả hắn cũng chưa chắc là đối thủ của y.
"Đội trưởng, Huyễn Âm Vương đã chết rồi, chúng ta có nên rút lui trước không?"
Tà Quyền Vương sinh lòng thoái ý mà truyền âm cho Tà Phong Vương.
Tà Phong Vương sắc mặt rất khó nhìn, việc Huyễn Âm Vương chết là điều vượt quá dự liệu của hắn, cũng làm cho bọn hắn lâm vào bị động.
"Rút lui!"
Quyết định thật nhanh, Tà Phong Vương hạ lệnh rút lui.
"Muốn đi là đi sao!"
Những người khác thì Diệp Trần mặc kệ, nhưng riêng Tà Quyền Vương đã trở thành mục tiêu của hắn, “ônggggg”, Kiếm Vực được thúc dục đến cực hạn, Tà Quyền Vương vừa mới bạo phát tốc độ thì lập tức bị kéo chậm lại, trên người phảng phất như đang gánh lấy một tòa Thái Cổ Đại Sơn, vô cùng cố hết sức.
"Nguy rồi, đây là đệ Ngũ trọng Kiếm Vực." Tà Quyền Vương trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ, lĩnh vực của hắn chỉ là đệ tứ trọng cảnh giới, so với của Diệp Trần thì thấp hơn một trọng, trừ việc đó ra, ở trong phạm vi Kiếm Vực của Diệp Trần còn ẩn chứa không gian bất động lực lượng, lực trói buộc vô cùng lớn khiến hắn như thế nào mà không sợ hãi cho được.
"Đội trưởng, cứu ta!..."
Tà Quyền Vương hét lớn.
Đã lướt đi rất xa, Tà Phong Vương quay đầu lại liền chứng kiến được Tà Quyền Vương đã bị Kiếm Vực của Diệp Trần trói chặc mà tâm cảnh bị chấn động vô cùng, hắn vội vàng nói: "Các bằng hữu Băng Sương chiến đội, lần này là Tà Phong chiến đội ta không đúng, các ngươi có thể cho ta nói lời xin lỗi, nếu như các ngươi có thể buông tha Tà Quyền Vương, Tà Phong Vương ta đáp ứng các ngươi, từ nay về sau, Tà Phong chiến đội ta sẽ không gây khó dễ đối với Băng Sương chiến đội các ngươi, nói không chừng chúng ta còn có cơ hội hợp tác cùng một chỗ, các ngươi thấy như thế nào? Buông tha Tà Quyền Vương sẽ có được tình hữu nghị của Tà Phong chiến đội ta, còn giết Tà Quyền Vương thì chỉ biết chọc giận chúng ta mà thôi, đối với tất cả mọi người sẽ không có lợi lộc gì cả..."
"Tà Phong Vương, ngươi mau cút đi!"
Hoàng Phủ Ngọc đánh bay Tà Phong Vương ra ngoài.
Phốc!
Sau một khắc, Diệp Trần cùng Hứa Tiêu đã liên thủ đánh chết Tà Quyền Vương, từ đầu tới cuối đều không có một chút do dự.
"Tốt, rất tốt, Băng Sương chiến đội, các ngươi nghe cho kỹ đây, lần sau gặp lại sẽ chính là thời điểm diệt vong của các ngươi, hi vọng các ngươi không phải hối hận."
Tà Phong Vương sắc mặt tái nhợt, quay người mang theo đội viên nhanh chóng ly khai nơi đây.
"Diệp Trần, vậy mới tốt chứ, cả Tà Phong chiến đội đều bị ngươi làm cho cả kinh rồi."
Hầu Lỗi rất hưng phấn, Tà Phong chiến đội một điểm cũng không kém bọn hắn nhưng lại bị giết đến hai đội viên, thành quả chiến đấu này không thể bảo là không huy hoàng, đương nhiên, đây hết thảy đều là nhờ Diệp Trần mang đến, Siếp Na Kiếm Vực của Diệp Trần quả thực là ác mộng của địch nhân.
"Diệp Trần, đa tạ đã cứu giúp ta."
Hứa Tiêu lau mồ hôi, nàng nhìn về Diệp Trần với ánh mắt mang theo một tia ái mộ.
"Không cần đa tạ đâu, ta chỉ là làm việc phải làm mà thôi."
Nói xong, Diệp Trần kích phát màn sáng huy chương, trên thượng diện biểu hiện xuất lực của hắn là 20 điểm trên tổng xuất lực 60 của cả đội, rất hiển nhiên, Huyễn Âm Vương cùng Tà Quyền Vương tuy đều là do chính hắn giết, nhưng công lao cũng không phải quy về một mình hắn, dù sao nếu không có những người khác dây dưa ở đối thủ của riêng mình thì hắn cũng không có khả năng đánh chết Huyễn Âm Vương cùng Tà Quyền Vương.
"Tà Phong chiến đội tuy tạm thời lui bước nhưng chúng ta tuyệt đối không thể chủ quan, chúng ta đã giết hai người của bọn hắn nên tất nhiên sẽ nhận lấy sự trả thù, trong phạm vi một trăm triệu dặm, bọn hắn có thể đơn giản biết rõ sự hiện hữu của chúng ta đấy, mọi người phải tuyệt đối cẩn thận."
Hoàng Phủ Ngọc thập phần ổn trọng.
Hầu Lỗi gật gật đầu, "Đúng vậy, chỉ một mình Tà Phong chiến đội thì không quá đáng sợ, nhưng nếu bọn hắn liên thủ với các chiến đội khác thì chúng ta chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, việc cấp bách hiện giờ là chúng ta phải ly khai khỏi nơi đây trước, kéo khoảng cách ra xa hơn đối với bọn hắn."
Tại Thú Liệp chiến trường, sợ nhất đúng là gặp phải vây công của hai chi chiến đội, một khi xuất hiện cái loại cục diện này thì tất nhiên sẽ bị tổn thất thảm trọng, thậm chí là toàn quân bị diệt vong.
... Bảy ngày thời gian rất ngắn sắp qua đi, lúc còn thời gian nửa ngày nữa là tựu phải ly khai Thú Liệp chiến trường thì một cái Đại Vận Khí đã rơi vào trên sáu người Băng Sương chiến đội.
"Là một bầy Thần Trùng, xem ra vận may của chúng ta giống như mặt trời ban trưa vậy, haha."
Nhìn qua bầy Thần Trùng rậm rạp chằng chịt ở cách đó không xa, mọi người không kinh sợ mà còn lấy làm mừng rỡ.
Thường ngày, bọn hắn đụng phải nhiều Thần Trùng như vậy, sẽ lập tức chạy trốn, chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, còn hiện tại, bọn hắn căn bản không cần chạy trốn, không gian bất động lực lượng của Diệp Trần chính là khắc tinh của Thần Trùng, chúng không có lĩnh vực nên đối mặt với Diệp Trần, chỉ có một con đường chết mà không hề có lực hoàn thủ.
Sáu người bọn họ hệt như mãnh hổ xuống núi, nhảy bổ vào trong đám Thần Trùng đó mà trắng trợn đồ sát.
Thời gian nửa chén trà nhỏ trôi qua, bầy Thần Trùng đã bị tiêu diệt không còn một con nào.
"Tổng cộng là hai trăm mười con Thần Trùng, cộng thêm số Thần Trùng đã giết được trong bảy ngày trước, tổng số lượng đã đạt đến 330 con rồi."
Dùng sức thở ra một hơi tức, Hầu Lỗi hưng phấn nói.
Lần săn bắn này, bọn hắn đã đánh chết hai gã địch nhân, 330 con Thần Trùng, hai gã địch nhân là hai vạn bốn ngàn Thần tệ, 330 chỉ Thần Trùng là sáu vạn sáu ngàn Thần tệ, cộng lại là chín vạn Thần tệ, mặt khác còn có một thành đội ngũ ban thưởng nên tổng thu nhập đạt đến chín vạn chín ngàn Thần tệ, gần như là mười vạn.
Diệp Trần xuất lực cao nhất, đạt 30 điểm, chiếm một nửa xuất lực của cả đội nên có thể được phân phát đến bốn vạn chín ngàn 500 Thần tệ, đủ để cho hắn ở tại tầng hai Thời Gian Tháp tu luyện hơn bốn tháng.
Hoàng Phủ Ngọc như cũ là thứ hai, xuất lực 20 điểm, đại khái có thể được phân chia hai vạn Thần tệ.
Hầu Lỗi thứ ba, xuất lực là 8 điểm.
Còn ba người khác cộng lại chỉ có 10, nhưng vẫn không thấp, mỗi người đều có thể được phân chia năm ~ sáu ngàn thần tệ, vượt hẳn so với trước đây rồi.
Sau khi ly khai Thú Liệp Tháp, Diệp Trần trực tiếp tiến về Thời Gian Tháp.
Lần này, hắn muốn đột phá đến Sinh Tử Cảnh Ngũ trọng thiên cảnh giới.
Trong nháy mắt, một tháng đi qua.
"Rốt cục đã có mười phần mười nắm chắc rồi."
Đột phá cảnh giới không phải là chuyện đùa, nếu Đạo Môn bị sụp đổ thì cái được không bù nổi cái mất, nói không chừng sẽ bị hạ thấp cảnh giới, từ Sinh Tử Cảnh tứ trọng thiên bị hạ xuống đến tam trọng thiên, Nhị trọng thiên hay thậm chí là trực tiếp bị hạ về trạng thái mới bắt đầu, đây cũng hoàn toàn không phải là điều nói chơi, một khi cảnh giới hạ thấp thì muốn tu luyện trở lại một lần nữa thì ít nhất cũng cần đến thời gian một năm, thời điểm săn bắn lần sau thì chắc chắn hơn phân nửa khả năng sẽ chết thảm tại bên trong Thú Liệp chiến trường.
Cho nên, ở bên ngoài thì mọi người còn có thể thử thời vận, dù sao nếu bị hạ thấp cảnh giới thì cứ đơn giản tu luyện trở lại một lần nữa, chỉ cần có đầy đủ Nguyên thạch thì mọi chuyện sẽ không còn là vấn đề gì quá lớn. Nhưng nơi đây là bên trong Thần Chi Nhạc Viên, không ai dám dưới tình huống không chuẩn bị đầy đủ mà trùng kích cảnh giới, mang sinh tử của mình ra đánh cược, do vậy sẽ không ai dám chủ quan cả.
Về phần như thế nào phân biệt bản thân mình có nắm chắc hay không, tất nhiên cần phải dựa vào mức độ chắc chắn của Đạo Môn, Đạo Môn càng chắc chắn chừng nào thì khả năng nắm chắc càng cao, mà muốn cho đạo môn chắc chắn thì chỉ có dùng Chân Nguyên mà rèn luyện nó, đây là một quá trình dài dòng và rất buồn chán, cùng với thiên phú và cảm ngộ không có nhiều quan hệ, có chăng quan hệ cùng nó chính là phẩm cấp công pháp mà thôi.
Công pháp phẩm cấp càng cao thì Chân Nguyên sẽ càng phát ra tinh thuần cùng cường đại, việc rèn luyện Đạo Môn tự nhiên sẽ đạt được tốc độ nhanh, những người khác thì cần vài thập niên, còn mình thì chỉ cần một nửa thậm chí càng ít thời gian hơn là làm được.
Tổng cộng đã tu luyện suốt bốn ~ năm tháng tại tầng hai Thời Gian Tháp, tương đương với ở ngoại giới chừng bốn mươi năm, Diệp Trần rốt cục đã có mười phần nắm chắc có thể trùng kích Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên, không chỉ có như thế, trong cái khoảng thời gian vô cùng dài dòng buồn chán này, Thanh Liên Kiếm Quyết của Diệp Trần cũng đã nhận được thăng cấp, theo Thiên cấp Trung giai cảnh giới trước kia đã tăng lên tới Thiên cấp Cao giai cảnh giới.
Theo sự tấn chức của Thanh Liên Kiếm Quyết phẩm cấp, Diệp Trần phát hiện ra, Chân Nguyên của mình bắt đầu phát triển theo hướng Kiếm Nguyên, phải biết rằng Kiếm Nguyên so với Chân Nguyên bình thường thì cường đại hơn gấp mấy lần, chỉ có những người có được kiếm thể thì mới có thể thai nghén ra kiếm nguyên trong cơ thể, ví dụ như tại Chân Linh thế giới, Chiến Vương có được Bạch Kim Kiếm Thể, Đồng Kiếm Vương có được Thanh Đồng kiếm thể.
Tuy Diệp Trần còn chưa đột phá cảnh giới, nhưng thực lực đã có tiến bộ không ít, Thanh Liên Kiếm Quyết lại để cho Chân Nguyên của hắn trở nên tinh thuần cùng cường đại, sắc bén như đao kiếm vậy.
Lại một ngày nữa đi qua, tương đương với một trăm ngày ở ngoại giới.
Diệp Trần đi ra khỏi Thời Gian Tháp.
Ai cũng có thể phát hiện ra, Chân Nguyên khí tức trên người hắn cường đại gấp mấy lần trước đó, cả người hắn như là một thanh tuyệt thế bảo kiếm, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có thể thiết cắt vạn vật.
"Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên, so với trong tưởng tượng của ta lại càng mạnh hơn không ít, thực lực của ta hiện giờ ít nhất đã gia tăng lên ba bốn lần rồi."
Tay nắm quyền thật chặc, Chân Nguyên kích động, Diệp Trần oanh đi ra ngoài một quyền, lập tức đạo đạo kiếm quang tựa như khí kình bắn ra, tựa như vạn tiễn cùng được bắn đi, thanh thế ngút trời làm cho người ta phải sợ hãi không thôi.
"Bất quá lại tiêu hao Nguyên thạch quá nhiều rồi, lần này ta lại phải bỏ ra đến hai mươi vạn Nguyên thạch."
Sinh Tử Cảnh có Cửu trọng thiên cảnh giới, mỗi lần tăng lên một trọng thì Chân Nguyên phải chiết xuất một lần, cái quá trình chiết xuất này thập phần hà khắc, mười thành chân nguyên trải qua chiết xuất chỉ có thể còn lại chừng ba bốn thành, không còn đến một nửa, cho nên Chân Nguyên bản thân khẳng định không đủ để đột phá cảnh giới, do vậy cần phải có sự ủng hộ bởi đại lượng Nguyên thạch.
Về phần luyện hóa Thiên Địa Nguyên Khí, cái này thật sự là như muối bỏ biển, tạp chất cũng vô cùng nhiều.
Không vội vã đi xông vào Chiến Thần tháp, Diệp Trần hướng phương hướng Phích Lịch Cầu Đài đi đến.
Hôm nay sàn đấu Phích Lịch Cầu có rất nhiều người xem, thô sơ giản lược cũng có chừng một hai trăm người, A Cửu, Lãnh Phi Phàm và một đám nhân vật mới đều có mặt tại đây, còn có cả bọn người Băng Sương chiến đội Hoàng Phủ Ngọc.
"Diệp Trần, ngồi bên này nè."
Hoàng Phủ Ngọc hướng Diệp Trần vẫy vẫy tay.
Gật gật đầu, Diệp Trần đi tới, ngồi ở bên trái Hoàng Phủ Ngọc. Đam Mỹ Hiện Đại
"Hôm nay không ít người xem nhỉ."
Diệp Trần hiếu kỳ nói.
Hầu Lỗi quay đầu giải thích nói: "Hôm nay không biết chuyện gì xảy ra, những thành viên Cao cấp này đều ở đây đánh Phích Lịch Cầu, trong quá khứ bọn họ đều là những “Thần Long gặp đuôi mà không thấy đầu” cả đấy."
Xông đến Chiến Thần tháp tầng thứ 9 hoặc Sinh Tồn Tháp tầng thứ tám, liền có thể trở thành thành viên cao cấp, cho nên, đại bộ phận thành viên Cao cấp đều là có thực lực Chuẩn Đế, mà Cao cấp thành viên cùng Sơ cấp hay Trung cấp thành viên có bất đồng không hề nhỏ, Cao cấp thành viên thì mỗi một năm chỉ cần săn bắn một lần, nên muốn gặp được bọn hắn thì thập phần không dễ dàng, lại muốn thấy bọn hắn tụ hội cùng một chỗ thì càng là chuyện không dễ.
Trên sàn đấu có hai gã Cao cấp thành viên đang chơi bóng, theo khí tức nhìn lại sẽ phát hiện ra, một người là nhân loại, một người là Yêu thú.
Hoàng Phủ Ngọc giới thiệu nói: "Bên trái chính là Tử Điện Thương Vương, thực lực Chuẩn Đế, bên phải chính là Bạch Hổ Vương, cũng là thực lực Chuẩn Đế, bất quá Bạch Hổ Vương đã thắng liên tiếp bốn trận rồi, Tử Điện Thương Vương nhìn về phía trên cũng không phải đối thủ của hắn."
Bạch Hổ Vương có bản thể là Bạch Hổ, Bạch Hổ cùng Cự Long là ngang cấp Thú Vương, Diệp Trần đánh giá Bạch Hổ Vương liền phát hiện đối phương đã đạt đến Thiên Yêu cảnh giới rồi.
Cái gọi là Thiên Yêu cảnh giới sẽ tương đương với Vô Ngã Chi Đế Hoàng, là cấp độ Vô Ngã cảnh giới cảnh giới cao nhất của nhân loại, một khi đạt tới Thiên Yêu cảnh giới, tương đương với việc đem toàn bộ các đặc điểm của thân thể Yêu thú luyện hóa và có thể bảo trì Vĩnh Hằng hình thái nhân loại, dùng thân thể nhân loại hoàn mỹ để phát huy ra Yêu thú lực lượng, do vậy lực lượng phát ra càng cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Bạch Hổ Vương mỗi một lần vung côn đều khiến Phích Lịch Cầu giống như bị bạo tạc mà kích bắn đi ra, so với bất kỳ bạo phá cầu nào cũng không biết lợi hại hơn gấp bao nhiêu lần, Tử Điện Thương Vương sau khi chống trụ được vài hiệp thì liền sinh ra cảm giác hữu tâm vô lực, cánh tay trở nên nhức mỏi vô cùng, đánh Phích Lịch Cầu đi ra ngoài căn bản không có uy lực gì, cũng không có kỹ xảo gì nữa.
"Bạch Hổ Vương, ta thua rồi."
Cười khổ một tiếng, Tử Điện Thương Vương đã nhận thua.
Đối thủ của Hứa Tiêu là Tà Quyền Vương, Tà Quyền Vương có quyền pháp rất lợi hại, thấy Diệp Trần lao tới, hắn chợt chấn động không thôi, Huyễn Âm Vương tuy có hơi yếu hơn một chút so với hắn nhưng cũng hoàn toàn không phải là tầm thường, mà Huyễn Âm Vương lại tinh thông ảo thuật, nếu thật sự muốn sinh tử chém giết thì ngay cả hắn cũng chưa chắc là đối thủ của y.
"Đội trưởng, Huyễn Âm Vương đã chết rồi, chúng ta có nên rút lui trước không?"
Tà Quyền Vương sinh lòng thoái ý mà truyền âm cho Tà Phong Vương.
Tà Phong Vương sắc mặt rất khó nhìn, việc Huyễn Âm Vương chết là điều vượt quá dự liệu của hắn, cũng làm cho bọn hắn lâm vào bị động.
"Rút lui!"
Quyết định thật nhanh, Tà Phong Vương hạ lệnh rút lui.
"Muốn đi là đi sao!"
Những người khác thì Diệp Trần mặc kệ, nhưng riêng Tà Quyền Vương đã trở thành mục tiêu của hắn, “ônggggg”, Kiếm Vực được thúc dục đến cực hạn, Tà Quyền Vương vừa mới bạo phát tốc độ thì lập tức bị kéo chậm lại, trên người phảng phất như đang gánh lấy một tòa Thái Cổ Đại Sơn, vô cùng cố hết sức.
"Nguy rồi, đây là đệ Ngũ trọng Kiếm Vực." Tà Quyền Vương trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ, lĩnh vực của hắn chỉ là đệ tứ trọng cảnh giới, so với của Diệp Trần thì thấp hơn một trọng, trừ việc đó ra, ở trong phạm vi Kiếm Vực của Diệp Trần còn ẩn chứa không gian bất động lực lượng, lực trói buộc vô cùng lớn khiến hắn như thế nào mà không sợ hãi cho được.
"Đội trưởng, cứu ta!..."
Tà Quyền Vương hét lớn.
Đã lướt đi rất xa, Tà Phong Vương quay đầu lại liền chứng kiến được Tà Quyền Vương đã bị Kiếm Vực của Diệp Trần trói chặc mà tâm cảnh bị chấn động vô cùng, hắn vội vàng nói: "Các bằng hữu Băng Sương chiến đội, lần này là Tà Phong chiến đội ta không đúng, các ngươi có thể cho ta nói lời xin lỗi, nếu như các ngươi có thể buông tha Tà Quyền Vương, Tà Phong Vương ta đáp ứng các ngươi, từ nay về sau, Tà Phong chiến đội ta sẽ không gây khó dễ đối với Băng Sương chiến đội các ngươi, nói không chừng chúng ta còn có cơ hội hợp tác cùng một chỗ, các ngươi thấy như thế nào? Buông tha Tà Quyền Vương sẽ có được tình hữu nghị của Tà Phong chiến đội ta, còn giết Tà Quyền Vương thì chỉ biết chọc giận chúng ta mà thôi, đối với tất cả mọi người sẽ không có lợi lộc gì cả..."
"Tà Phong Vương, ngươi mau cút đi!"
Hoàng Phủ Ngọc đánh bay Tà Phong Vương ra ngoài.
Phốc!
Sau một khắc, Diệp Trần cùng Hứa Tiêu đã liên thủ đánh chết Tà Quyền Vương, từ đầu tới cuối đều không có một chút do dự.
"Tốt, rất tốt, Băng Sương chiến đội, các ngươi nghe cho kỹ đây, lần sau gặp lại sẽ chính là thời điểm diệt vong của các ngươi, hi vọng các ngươi không phải hối hận."
Tà Phong Vương sắc mặt tái nhợt, quay người mang theo đội viên nhanh chóng ly khai nơi đây.
"Diệp Trần, vậy mới tốt chứ, cả Tà Phong chiến đội đều bị ngươi làm cho cả kinh rồi."
Hầu Lỗi rất hưng phấn, Tà Phong chiến đội một điểm cũng không kém bọn hắn nhưng lại bị giết đến hai đội viên, thành quả chiến đấu này không thể bảo là không huy hoàng, đương nhiên, đây hết thảy đều là nhờ Diệp Trần mang đến, Siếp Na Kiếm Vực của Diệp Trần quả thực là ác mộng của địch nhân.
"Diệp Trần, đa tạ đã cứu giúp ta."
Hứa Tiêu lau mồ hôi, nàng nhìn về Diệp Trần với ánh mắt mang theo một tia ái mộ.
"Không cần đa tạ đâu, ta chỉ là làm việc phải làm mà thôi."
Nói xong, Diệp Trần kích phát màn sáng huy chương, trên thượng diện biểu hiện xuất lực của hắn là 20 điểm trên tổng xuất lực 60 của cả đội, rất hiển nhiên, Huyễn Âm Vương cùng Tà Quyền Vương tuy đều là do chính hắn giết, nhưng công lao cũng không phải quy về một mình hắn, dù sao nếu không có những người khác dây dưa ở đối thủ của riêng mình thì hắn cũng không có khả năng đánh chết Huyễn Âm Vương cùng Tà Quyền Vương.
"Tà Phong chiến đội tuy tạm thời lui bước nhưng chúng ta tuyệt đối không thể chủ quan, chúng ta đã giết hai người của bọn hắn nên tất nhiên sẽ nhận lấy sự trả thù, trong phạm vi một trăm triệu dặm, bọn hắn có thể đơn giản biết rõ sự hiện hữu của chúng ta đấy, mọi người phải tuyệt đối cẩn thận."
Hoàng Phủ Ngọc thập phần ổn trọng.
Hầu Lỗi gật gật đầu, "Đúng vậy, chỉ một mình Tà Phong chiến đội thì không quá đáng sợ, nhưng nếu bọn hắn liên thủ với các chiến đội khác thì chúng ta chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, việc cấp bách hiện giờ là chúng ta phải ly khai khỏi nơi đây trước, kéo khoảng cách ra xa hơn đối với bọn hắn."
Tại Thú Liệp chiến trường, sợ nhất đúng là gặp phải vây công của hai chi chiến đội, một khi xuất hiện cái loại cục diện này thì tất nhiên sẽ bị tổn thất thảm trọng, thậm chí là toàn quân bị diệt vong.
... Bảy ngày thời gian rất ngắn sắp qua đi, lúc còn thời gian nửa ngày nữa là tựu phải ly khai Thú Liệp chiến trường thì một cái Đại Vận Khí đã rơi vào trên sáu người Băng Sương chiến đội.
"Là một bầy Thần Trùng, xem ra vận may của chúng ta giống như mặt trời ban trưa vậy, haha."
Nhìn qua bầy Thần Trùng rậm rạp chằng chịt ở cách đó không xa, mọi người không kinh sợ mà còn lấy làm mừng rỡ.
Thường ngày, bọn hắn đụng phải nhiều Thần Trùng như vậy, sẽ lập tức chạy trốn, chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, còn hiện tại, bọn hắn căn bản không cần chạy trốn, không gian bất động lực lượng của Diệp Trần chính là khắc tinh của Thần Trùng, chúng không có lĩnh vực nên đối mặt với Diệp Trần, chỉ có một con đường chết mà không hề có lực hoàn thủ.
Sáu người bọn họ hệt như mãnh hổ xuống núi, nhảy bổ vào trong đám Thần Trùng đó mà trắng trợn đồ sát.
Thời gian nửa chén trà nhỏ trôi qua, bầy Thần Trùng đã bị tiêu diệt không còn một con nào.
"Tổng cộng là hai trăm mười con Thần Trùng, cộng thêm số Thần Trùng đã giết được trong bảy ngày trước, tổng số lượng đã đạt đến 330 con rồi."
Dùng sức thở ra một hơi tức, Hầu Lỗi hưng phấn nói.
Lần săn bắn này, bọn hắn đã đánh chết hai gã địch nhân, 330 con Thần Trùng, hai gã địch nhân là hai vạn bốn ngàn Thần tệ, 330 chỉ Thần Trùng là sáu vạn sáu ngàn Thần tệ, cộng lại là chín vạn Thần tệ, mặt khác còn có một thành đội ngũ ban thưởng nên tổng thu nhập đạt đến chín vạn chín ngàn Thần tệ, gần như là mười vạn.
Diệp Trần xuất lực cao nhất, đạt 30 điểm, chiếm một nửa xuất lực của cả đội nên có thể được phân phát đến bốn vạn chín ngàn 500 Thần tệ, đủ để cho hắn ở tại tầng hai Thời Gian Tháp tu luyện hơn bốn tháng.
Hoàng Phủ Ngọc như cũ là thứ hai, xuất lực 20 điểm, đại khái có thể được phân chia hai vạn Thần tệ.
Hầu Lỗi thứ ba, xuất lực là 8 điểm.
Còn ba người khác cộng lại chỉ có 10, nhưng vẫn không thấp, mỗi người đều có thể được phân chia năm ~ sáu ngàn thần tệ, vượt hẳn so với trước đây rồi.
Sau khi ly khai Thú Liệp Tháp, Diệp Trần trực tiếp tiến về Thời Gian Tháp.
Lần này, hắn muốn đột phá đến Sinh Tử Cảnh Ngũ trọng thiên cảnh giới.
Trong nháy mắt, một tháng đi qua.
"Rốt cục đã có mười phần mười nắm chắc rồi."
Đột phá cảnh giới không phải là chuyện đùa, nếu Đạo Môn bị sụp đổ thì cái được không bù nổi cái mất, nói không chừng sẽ bị hạ thấp cảnh giới, từ Sinh Tử Cảnh tứ trọng thiên bị hạ xuống đến tam trọng thiên, Nhị trọng thiên hay thậm chí là trực tiếp bị hạ về trạng thái mới bắt đầu, đây cũng hoàn toàn không phải là điều nói chơi, một khi cảnh giới hạ thấp thì muốn tu luyện trở lại một lần nữa thì ít nhất cũng cần đến thời gian một năm, thời điểm săn bắn lần sau thì chắc chắn hơn phân nửa khả năng sẽ chết thảm tại bên trong Thú Liệp chiến trường.
Cho nên, ở bên ngoài thì mọi người còn có thể thử thời vận, dù sao nếu bị hạ thấp cảnh giới thì cứ đơn giản tu luyện trở lại một lần nữa, chỉ cần có đầy đủ Nguyên thạch thì mọi chuyện sẽ không còn là vấn đề gì quá lớn. Nhưng nơi đây là bên trong Thần Chi Nhạc Viên, không ai dám dưới tình huống không chuẩn bị đầy đủ mà trùng kích cảnh giới, mang sinh tử của mình ra đánh cược, do vậy sẽ không ai dám chủ quan cả.
Về phần như thế nào phân biệt bản thân mình có nắm chắc hay không, tất nhiên cần phải dựa vào mức độ chắc chắn của Đạo Môn, Đạo Môn càng chắc chắn chừng nào thì khả năng nắm chắc càng cao, mà muốn cho đạo môn chắc chắn thì chỉ có dùng Chân Nguyên mà rèn luyện nó, đây là một quá trình dài dòng và rất buồn chán, cùng với thiên phú và cảm ngộ không có nhiều quan hệ, có chăng quan hệ cùng nó chính là phẩm cấp công pháp mà thôi.
Công pháp phẩm cấp càng cao thì Chân Nguyên sẽ càng phát ra tinh thuần cùng cường đại, việc rèn luyện Đạo Môn tự nhiên sẽ đạt được tốc độ nhanh, những người khác thì cần vài thập niên, còn mình thì chỉ cần một nửa thậm chí càng ít thời gian hơn là làm được.
Tổng cộng đã tu luyện suốt bốn ~ năm tháng tại tầng hai Thời Gian Tháp, tương đương với ở ngoại giới chừng bốn mươi năm, Diệp Trần rốt cục đã có mười phần nắm chắc có thể trùng kích Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên, không chỉ có như thế, trong cái khoảng thời gian vô cùng dài dòng buồn chán này, Thanh Liên Kiếm Quyết của Diệp Trần cũng đã nhận được thăng cấp, theo Thiên cấp Trung giai cảnh giới trước kia đã tăng lên tới Thiên cấp Cao giai cảnh giới.
Theo sự tấn chức của Thanh Liên Kiếm Quyết phẩm cấp, Diệp Trần phát hiện ra, Chân Nguyên của mình bắt đầu phát triển theo hướng Kiếm Nguyên, phải biết rằng Kiếm Nguyên so với Chân Nguyên bình thường thì cường đại hơn gấp mấy lần, chỉ có những người có được kiếm thể thì mới có thể thai nghén ra kiếm nguyên trong cơ thể, ví dụ như tại Chân Linh thế giới, Chiến Vương có được Bạch Kim Kiếm Thể, Đồng Kiếm Vương có được Thanh Đồng kiếm thể.
Tuy Diệp Trần còn chưa đột phá cảnh giới, nhưng thực lực đã có tiến bộ không ít, Thanh Liên Kiếm Quyết lại để cho Chân Nguyên của hắn trở nên tinh thuần cùng cường đại, sắc bén như đao kiếm vậy.
Lại một ngày nữa đi qua, tương đương với một trăm ngày ở ngoại giới.
Diệp Trần đi ra khỏi Thời Gian Tháp.
Ai cũng có thể phát hiện ra, Chân Nguyên khí tức trên người hắn cường đại gấp mấy lần trước đó, cả người hắn như là một thanh tuyệt thế bảo kiếm, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có thể thiết cắt vạn vật.
"Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên, so với trong tưởng tượng của ta lại càng mạnh hơn không ít, thực lực của ta hiện giờ ít nhất đã gia tăng lên ba bốn lần rồi."
Tay nắm quyền thật chặc, Chân Nguyên kích động, Diệp Trần oanh đi ra ngoài một quyền, lập tức đạo đạo kiếm quang tựa như khí kình bắn ra, tựa như vạn tiễn cùng được bắn đi, thanh thế ngút trời làm cho người ta phải sợ hãi không thôi.
"Bất quá lại tiêu hao Nguyên thạch quá nhiều rồi, lần này ta lại phải bỏ ra đến hai mươi vạn Nguyên thạch."
Sinh Tử Cảnh có Cửu trọng thiên cảnh giới, mỗi lần tăng lên một trọng thì Chân Nguyên phải chiết xuất một lần, cái quá trình chiết xuất này thập phần hà khắc, mười thành chân nguyên trải qua chiết xuất chỉ có thể còn lại chừng ba bốn thành, không còn đến một nửa, cho nên Chân Nguyên bản thân khẳng định không đủ để đột phá cảnh giới, do vậy cần phải có sự ủng hộ bởi đại lượng Nguyên thạch.
Về phần luyện hóa Thiên Địa Nguyên Khí, cái này thật sự là như muối bỏ biển, tạp chất cũng vô cùng nhiều.
Không vội vã đi xông vào Chiến Thần tháp, Diệp Trần hướng phương hướng Phích Lịch Cầu Đài đi đến.
Hôm nay sàn đấu Phích Lịch Cầu có rất nhiều người xem, thô sơ giản lược cũng có chừng một hai trăm người, A Cửu, Lãnh Phi Phàm và một đám nhân vật mới đều có mặt tại đây, còn có cả bọn người Băng Sương chiến đội Hoàng Phủ Ngọc.
"Diệp Trần, ngồi bên này nè."
Hoàng Phủ Ngọc hướng Diệp Trần vẫy vẫy tay.
Gật gật đầu, Diệp Trần đi tới, ngồi ở bên trái Hoàng Phủ Ngọc. Đam Mỹ Hiện Đại
"Hôm nay không ít người xem nhỉ."
Diệp Trần hiếu kỳ nói.
Hầu Lỗi quay đầu giải thích nói: "Hôm nay không biết chuyện gì xảy ra, những thành viên Cao cấp này đều ở đây đánh Phích Lịch Cầu, trong quá khứ bọn họ đều là những “Thần Long gặp đuôi mà không thấy đầu” cả đấy."
Xông đến Chiến Thần tháp tầng thứ 9 hoặc Sinh Tồn Tháp tầng thứ tám, liền có thể trở thành thành viên cao cấp, cho nên, đại bộ phận thành viên Cao cấp đều là có thực lực Chuẩn Đế, mà Cao cấp thành viên cùng Sơ cấp hay Trung cấp thành viên có bất đồng không hề nhỏ, Cao cấp thành viên thì mỗi một năm chỉ cần săn bắn một lần, nên muốn gặp được bọn hắn thì thập phần không dễ dàng, lại muốn thấy bọn hắn tụ hội cùng một chỗ thì càng là chuyện không dễ.
Trên sàn đấu có hai gã Cao cấp thành viên đang chơi bóng, theo khí tức nhìn lại sẽ phát hiện ra, một người là nhân loại, một người là Yêu thú.
Hoàng Phủ Ngọc giới thiệu nói: "Bên trái chính là Tử Điện Thương Vương, thực lực Chuẩn Đế, bên phải chính là Bạch Hổ Vương, cũng là thực lực Chuẩn Đế, bất quá Bạch Hổ Vương đã thắng liên tiếp bốn trận rồi, Tử Điện Thương Vương nhìn về phía trên cũng không phải đối thủ của hắn."
Bạch Hổ Vương có bản thể là Bạch Hổ, Bạch Hổ cùng Cự Long là ngang cấp Thú Vương, Diệp Trần đánh giá Bạch Hổ Vương liền phát hiện đối phương đã đạt đến Thiên Yêu cảnh giới rồi.
Cái gọi là Thiên Yêu cảnh giới sẽ tương đương với Vô Ngã Chi Đế Hoàng, là cấp độ Vô Ngã cảnh giới cảnh giới cao nhất của nhân loại, một khi đạt tới Thiên Yêu cảnh giới, tương đương với việc đem toàn bộ các đặc điểm của thân thể Yêu thú luyện hóa và có thể bảo trì Vĩnh Hằng hình thái nhân loại, dùng thân thể nhân loại hoàn mỹ để phát huy ra Yêu thú lực lượng, do vậy lực lượng phát ra càng cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Bạch Hổ Vương mỗi một lần vung côn đều khiến Phích Lịch Cầu giống như bị bạo tạc mà kích bắn đi ra, so với bất kỳ bạo phá cầu nào cũng không biết lợi hại hơn gấp bao nhiêu lần, Tử Điện Thương Vương sau khi chống trụ được vài hiệp thì liền sinh ra cảm giác hữu tâm vô lực, cánh tay trở nên nhức mỏi vô cùng, đánh Phích Lịch Cầu đi ra ngoài căn bản không có uy lực gì, cũng không có kỹ xảo gì nữa.
"Bạch Hổ Vương, ta thua rồi."
Cười khổ một tiếng, Tử Điện Thương Vương đã nhận thua.