"Tốt cho cương mãnh côn pháp!"
Diệp Trần ánh mắt ngưng tụ.
Vô Thượng võ học luôn có tất cả những thứ đặc sắc nhất, Ngũ Hành trảm tuy có uy lực cực lớn nhưng lại quá đơn điệu, căn bản không thể ngăn được Hoàng Kim Côn Pháp, trong khi Tử Vong Thiết Cát thì có công kích dày đặc, lại có khả năng phong sát cả không gian lẫn thời gian.
"Hoàng Kim Côn Pháp có thể thẩm thấu thời không, vì vậy cũng không phải dễ dàng ngăn cản như vậy."
Kim Y Hoàng rất có tự tin đối với Hoàng Kim Côn Pháp, tại trên phương diện thuận lợi khi thi triển thì Hoàng Kim Côn Pháp không bì kịp nổi Di Thiên Côn Pháp, thế nhưng tại bên trên tính thẩm thấu cùng lực sát thương thì Di Thiên Côn Pháp lại không bì kịp Hoàng Kim Côn Pháp.
Đột ngột,
Bang bang bang bang...
Một bó Hỏa Tinh nổ tung tại giữa hai người, phảng phất như có vô số thân ảnh Diệp Trần cùng vô số Kim Y Hoàng đang giao thủ.
"Cái gì, chặn được ư?"
Kim Y Hoàng lắp bắp kinh hãi.
"Kim Y Hoàng, không phải ta nói rồi sao, cái Tử Vong Thiết Cát này của ta chính là Thời Không Kiếm Pháp đấy, bất kỳ thứ gì rơi vào vùng bao phủ thời không của kiếm pháp này tựu sẽ không khả năng thoát được đâu."
Diệp Trần cười nói.
"Đích thật là vậy rồi."
Kim Y Hoàng gật gật đầu, đã đạt đến trình độ này, hắn không thể không thừa nhận rằng Diệp Trần đã có cùng một cái cấp độ với hắn rồi, đương nhiên, hắn vẫn còn chưa biết được việc Diệp Trần đã lĩnh ngộ cảnh giới Tâm Kiếm. Nếu đem Tâm Kiếm cảnh giới vận dụng vào thì thực lực Diệp Trần còn có thể tăng vọt lên rất nhiều lần, trừ việc đó ra, Diệp Trần còn có một chiêu Sâm La Vạn Tượng nữa.
Vô Thượng võ học không phải tinh túy ở chỗ uy lực cường đại đến cỡ nào, dù cho uy lực có cường thịnh nhưng nếu không thể đánh trúng được địch nhân thì suy cho cùng cũng không tốt chút nào, cái mà Vô Thượng võ học chú ý đến chính là tính tuyệt đối, hoặc là uy lực tuyệt đối, hoặc là tuyệt đối không thể né tránh, hoặc là phòng ngự tuyệt đối. Sâm La Vạn Tượng tuy nói không phải là một Tuyệt kỹ tuyệt đối, nhưng ở cấp độ Chuẩn Tôn thì cũng có thể xem nó như tuyệt đối rồi, so với uy lực cực đại của Ngũ Hành trảm đều muốn đáng sợ hơn, còn so với Tử Vong Thiết Cát càng thêm khôn lường.
"Kim Y Hoàng, còn muốn đánh nữa sao?"
Diệp Trần nhìn ra được, Kim Y Hoàng không định luận bàn tiếp nữa rồi, đoán chừng thủ pháp của đối phương đã dùng hết, về phần một ít thủ pháp khác thì có lẽ hỏa hầu còn chưa đủ, dù sao, khi lấy được truyền thừa thì cũng phải tiêu hóa hấp thu thì mới dùng được, có thể sáng tạo ra Hoàng Kim Côn Pháp là đã đáng quý lắm rồi.
"Thôi đừng đánh nữa, ngươi thật là một tên biến thái, trong Nhân tộc, ngươi không sai biệt lắm có thể xưng danh là đệ nhất Kiếm Hoàng rồi đấy." Trong Nhân tộc, Kiếm Hoàng cùng Đao Hoàng là hai danh xưng được tranh luận khá lớn, tính đến hôm nay, danh xưng Kiếm Hoàng vẫn chưa được xuất hiện, nếu nói Diệp Trần là Kiếm Hoàng như vậy cũng chưa đủ tiềm lực đấy.
"Kiếm Hoàng à?"
Diệp Trần chỉ cười cười mà không lên tiếng.
"Gã Diệp Trần này thật là lợi hại, rõ ràng có thể cùng Kim Y Hoàng đánh ngang tay, trong khi Kim Y Hoàng là một trong Tứ đại Chuẩn Tôn trẻ tuổi của Nhân tộc, mà tại trong Chuẩn Tôn bảng, hắn cũng có bài danh hàng đầu đấy." Tất cả mọi người sau khi nghe được Kim Y Hoàng gọi tên Diệp Trần, liền biết rõ kẻ này tựu chính là thiên tài đứng đầu của Thần Chi Nhạc Viên, từ trước đến nay chỉ một mực nghe nói qua danh tự chứ chưa từng thấy qua chân nhân.
"Trên Chuẩn Tôn bảng mà có bài danh 30 hạng đầu thì cơ hồ đều là nhân vật Chuẩn Tôn vô địch, tên Diệp Trần này mới từ Thần Chi Nhạc Viên đi ra trong thời gian không bao lâu, chậc chậc, có thể nói hắn chính là đệ nhất thiên tài của kỷ nguyên này rồi."
Một kỷ nguyên chính là một ngàn vạn năm.
"Đâu chỉ là cái kỷ nguyên này chứ, ngay cả những kỷ nguyên trước cũng không hề xuất hiện một thiên tài biến thái như thế, bất quá dù biến thái đến mức nào nhưng về sau lại không trở thành Chí Tôn được, hết thảy đều là vô dụng mà thôi."
"Đúng rồi, Kiếm Hoàng danh xưng vẫn chưa có, không bằng chúng ta đem danh xưng Kiếm Hoàng trao cho Diệp Trần a?."
Có người đề nghị nói.
Bình thường, danh xưng có thể do chính mình chọn lấy, nhưng Kiếm Hoàng chính là một danh xưng rất tôn quý, nhất định phải được mọi người thừa nhận. Ở đây không người nào là không phải nhân vật phong vân trong hàng ngũ Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên Hoàng giả, Chuẩn Tôn cũng đều có rất nhiều, để đạt được thừa nhận của bọn hắn thì tức là danh xưng Kiếm Hoàng căn bản đã trao cho Diệp Trần rồi, về phần có thể giữ được danh xưng Kiếm Hoàng hay không, tựu sẽ không có quan hệ gì với bọn họ cả.
"Ta thấy có thể được đấy, Nhân tộc đã thật lâu rồi không có xuất hiện Kiếm Hoàng, nói không chừng hắn có thể bảo trụ đấy."
Không ít người đều tán thành.
"Ha ha, tại hạ là Như Ý Tử, các hạ tựu là Diệp Trần phải không, quả nhiên là danh bất hư truyền, đoàn người chúng ta trao cho ngươi một cái danh xưng, không biết ngươi có dám nhận và đảm đương nó hay không?." Một gã Chuẩn Tôn đi ra, hắn rất thích nhìn đến các hậu bối trẻ tuổi quật khởi, hôm nay Nhân - Ma đại chiến sắp tới, vì vậy có nhiều thêm một phần lực lượng đối với ai cũng có lợi cả, điều kiện tiên quyết là Diệp Trần có cái phách lực này hay không.
"Ngài nói về danh xưng gì vậy?"
Diệp Trần nhìn qua, hỏi.
"Kiếm Hoàng!"
Như Ý Tử nháy mắt một cái rồi nhìn chằm chằm vào Diệp Trần.
Diệp Trần thấy cũng không có quá nhiều ngoài ý muốn vì vừa rồi mọi người nói chuyện cũng không kín kẽ, nói: "Được các vị để mắt là một vinh hạnh, nếu như ta nói không vậy thì ta đã quá dối trá rồi, Kiếm Hoàng danh xưng, Diệp Trần đã muốn nhận từ lâu rồi."
"Tốt, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên."
Như Ý Tử thoải mái cười to.
"Kiếm Hoàng Diệp Trần, thật đúng là làm cho người ta hâm mộ a, có một số người trời sinh tựu đã vô cùng chói mắt, nhưng dù có thể hiện như thế nào cũng đều không được. Bất quá, Nhân tộc vẫn có một ít Kiếm đạo Hoàng giả rất đáng sợ, trừ việc đó ra, mấy kẻ tự xưng là Kiếm Hoàng trong đám dị tộc, đoán chừng cũng sẽ biết đến Diệp Trần mà sinh ra sát tâm, trong thiên hạ này Kiếm Hoàng chỉ có thể có một kẻ được nhận lấy mà thôi."
"Kiếm Hoàng tự nhiên là độc nhất vô nhị, cho nên hắn tại bên trong giới Kiếm đạo Hoàng giả cũng phải là độc tôn thì mới giữ được."
Nghe mọi người nghị luận, Kim Y Hoàng cười, đối với Diệp Trần nói: "Hiện tại ngươi đã có cái Kiếm Hoàng danh xưng này, xem như ngươi đã ngồi vào chỗ của mình rồi đấy." Kỳ thật là hắn cố ý nói Diệp Trần chính là đệ nhất Kiếm Hoàng, thiên tài như thế mà không có danh xưng thuộc về mình thì quá mức không thể nào nói nổi nữa rồi.
"Bất quá ngươi cũng phải cẩn thận đấy, trên bảng Chuẩn Tôn cũng có bốn vị Kiếm đạo Hoàng giả, theo thứ tự là Vô Thao Kiếm Hoàng có bài danh thứ 48, Thất Tuyệt Kiếm Hoàng thứ 27, cùng với Dạ Kiếm Hoàng thứ 13, Tà Kiếm Hoàng thứ 4. Những người ở phía trước thì không có uy hiếp bao nhiêu, nhưng Thất Tuyệt Kiếm Hoàng tắc thì đã không thể coi thường, về phần Dạ Xoa tộc Dạ Kiếm Hoàng cùng Tà Linh tộc Tà Kiếm Hoàng mới thực sự là đại địch của ngươi đấy, hai người bọn hắn cũng đều tự xưng là đệ nhất Kiếm Hoàng trong Vũ Trụ Tinh Không."
Ngày nay, Chuẩn Tôn bảng trên cơ bản đã bị những lớp người trẻ tuổi làm lũng đoạn, bên trong tứ đại Kiếm đạo Hoàng giả, chỉ có Vô Thao Kiếm Hoàng là có niên kỷ khá lớn, ba người sau đều là những người trẻ tuổi cả.
"Ta sẽ cẩn thận."
Diệp Trần gật gật đầu, hắn tất nhiên sẽ không chủ quan, nhất là sau khi Chí Tôn Thánh Địa mở ra, phải biết rằng, không chỉ có riêng Nhân tộc là có Chí Tôn Thánh Địa, Ma tộc cũng có Thần Ma chi địa, Tà Linh tộc có Tà Linh chi địa, Man tộc có Man Hoang Thánh Địa, Cự Nhân tộc có Cự Linh mộ địa. Nếu luận về ngộ tính thì hắn không kiêng kỵ bất luận kẻ nào, bất quá những người khác đã thời gian tu luyện dài hơn nhiều so với hắn. Mà khi đã đạt đến cảnh giới này, đôi khi cao thấp nhất thời cũng không tính là cao thấp thực sự, nói không chừng người khác có cảm ngộ bất chợt, liền sẽ có thể khiến thực lực tăng vọt gấp mười, thậm chí gấp trăm lần.
Tóm lại, càng đi đến hậu kỳ thì cần phải có ngộ tính, cơ duyên cùng thời gian, chỉ cần thiếu một thứ cũng không được.
"Kiếm Hoàng, buồn cười, một tên đầy tớ nhỏ nhoi, mới tu luyện được bao nhiêu năm mà tựu dám tự xưng là Kiếm Hoàng."
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lẽo già nua truyền tới.
Mọi người theo tiếng nhìn lại.
"Là Bạch Cốt Kiếm Hoàng!"
Có người nhận ra thân phận người này.
Bạch Cốt Kiếm Hoàng là một trong những Kiếm đạo Hoàng giả của Nhân tộc, bởi vì hắn đã một mực bế quan suốt nhiều năm không xuất hiện, cho nên trên bảng Chuẩn Tôn không có danh hào của hắn, nhưng bất quá cũng không ai dám coi thường hắn, bởi vì tại ba vạn năm trước, hắn cũng có thể xếp vào vị trí thượng đẳng tại trên Chuẩn Tôn bảng. Người này tuy là Nhân tộc, nhưng gần đây trông rất khắc biệt, khả năng là có quan hệ cùng công pháp mà hắn đang tu luyện, hắn tu luyện công pháp chính là Âm Dương Bạch Cốt Kiếm Quyết, Chân Nguyên rất âm hiểm giảo quyệt.
Diệp Trần ánh mắt ngưng tụ.
Vô Thượng võ học luôn có tất cả những thứ đặc sắc nhất, Ngũ Hành trảm tuy có uy lực cực lớn nhưng lại quá đơn điệu, căn bản không thể ngăn được Hoàng Kim Côn Pháp, trong khi Tử Vong Thiết Cát thì có công kích dày đặc, lại có khả năng phong sát cả không gian lẫn thời gian.
"Hoàng Kim Côn Pháp có thể thẩm thấu thời không, vì vậy cũng không phải dễ dàng ngăn cản như vậy."
Kim Y Hoàng rất có tự tin đối với Hoàng Kim Côn Pháp, tại trên phương diện thuận lợi khi thi triển thì Hoàng Kim Côn Pháp không bì kịp nổi Di Thiên Côn Pháp, thế nhưng tại bên trên tính thẩm thấu cùng lực sát thương thì Di Thiên Côn Pháp lại không bì kịp Hoàng Kim Côn Pháp.
Đột ngột,
Bang bang bang bang...
Một bó Hỏa Tinh nổ tung tại giữa hai người, phảng phất như có vô số thân ảnh Diệp Trần cùng vô số Kim Y Hoàng đang giao thủ.
"Cái gì, chặn được ư?"
Kim Y Hoàng lắp bắp kinh hãi.
"Kim Y Hoàng, không phải ta nói rồi sao, cái Tử Vong Thiết Cát này của ta chính là Thời Không Kiếm Pháp đấy, bất kỳ thứ gì rơi vào vùng bao phủ thời không của kiếm pháp này tựu sẽ không khả năng thoát được đâu."
Diệp Trần cười nói.
"Đích thật là vậy rồi."
Kim Y Hoàng gật gật đầu, đã đạt đến trình độ này, hắn không thể không thừa nhận rằng Diệp Trần đã có cùng một cái cấp độ với hắn rồi, đương nhiên, hắn vẫn còn chưa biết được việc Diệp Trần đã lĩnh ngộ cảnh giới Tâm Kiếm. Nếu đem Tâm Kiếm cảnh giới vận dụng vào thì thực lực Diệp Trần còn có thể tăng vọt lên rất nhiều lần, trừ việc đó ra, Diệp Trần còn có một chiêu Sâm La Vạn Tượng nữa.
Vô Thượng võ học không phải tinh túy ở chỗ uy lực cường đại đến cỡ nào, dù cho uy lực có cường thịnh nhưng nếu không thể đánh trúng được địch nhân thì suy cho cùng cũng không tốt chút nào, cái mà Vô Thượng võ học chú ý đến chính là tính tuyệt đối, hoặc là uy lực tuyệt đối, hoặc là tuyệt đối không thể né tránh, hoặc là phòng ngự tuyệt đối. Sâm La Vạn Tượng tuy nói không phải là một Tuyệt kỹ tuyệt đối, nhưng ở cấp độ Chuẩn Tôn thì cũng có thể xem nó như tuyệt đối rồi, so với uy lực cực đại của Ngũ Hành trảm đều muốn đáng sợ hơn, còn so với Tử Vong Thiết Cát càng thêm khôn lường.
"Kim Y Hoàng, còn muốn đánh nữa sao?"
Diệp Trần nhìn ra được, Kim Y Hoàng không định luận bàn tiếp nữa rồi, đoán chừng thủ pháp của đối phương đã dùng hết, về phần một ít thủ pháp khác thì có lẽ hỏa hầu còn chưa đủ, dù sao, khi lấy được truyền thừa thì cũng phải tiêu hóa hấp thu thì mới dùng được, có thể sáng tạo ra Hoàng Kim Côn Pháp là đã đáng quý lắm rồi.
"Thôi đừng đánh nữa, ngươi thật là một tên biến thái, trong Nhân tộc, ngươi không sai biệt lắm có thể xưng danh là đệ nhất Kiếm Hoàng rồi đấy." Trong Nhân tộc, Kiếm Hoàng cùng Đao Hoàng là hai danh xưng được tranh luận khá lớn, tính đến hôm nay, danh xưng Kiếm Hoàng vẫn chưa được xuất hiện, nếu nói Diệp Trần là Kiếm Hoàng như vậy cũng chưa đủ tiềm lực đấy.
"Kiếm Hoàng à?"
Diệp Trần chỉ cười cười mà không lên tiếng.
"Gã Diệp Trần này thật là lợi hại, rõ ràng có thể cùng Kim Y Hoàng đánh ngang tay, trong khi Kim Y Hoàng là một trong Tứ đại Chuẩn Tôn trẻ tuổi của Nhân tộc, mà tại trong Chuẩn Tôn bảng, hắn cũng có bài danh hàng đầu đấy." Tất cả mọi người sau khi nghe được Kim Y Hoàng gọi tên Diệp Trần, liền biết rõ kẻ này tựu chính là thiên tài đứng đầu của Thần Chi Nhạc Viên, từ trước đến nay chỉ một mực nghe nói qua danh tự chứ chưa từng thấy qua chân nhân.
"Trên Chuẩn Tôn bảng mà có bài danh 30 hạng đầu thì cơ hồ đều là nhân vật Chuẩn Tôn vô địch, tên Diệp Trần này mới từ Thần Chi Nhạc Viên đi ra trong thời gian không bao lâu, chậc chậc, có thể nói hắn chính là đệ nhất thiên tài của kỷ nguyên này rồi."
Một kỷ nguyên chính là một ngàn vạn năm.
"Đâu chỉ là cái kỷ nguyên này chứ, ngay cả những kỷ nguyên trước cũng không hề xuất hiện một thiên tài biến thái như thế, bất quá dù biến thái đến mức nào nhưng về sau lại không trở thành Chí Tôn được, hết thảy đều là vô dụng mà thôi."
"Đúng rồi, Kiếm Hoàng danh xưng vẫn chưa có, không bằng chúng ta đem danh xưng Kiếm Hoàng trao cho Diệp Trần a?."
Có người đề nghị nói.
Bình thường, danh xưng có thể do chính mình chọn lấy, nhưng Kiếm Hoàng chính là một danh xưng rất tôn quý, nhất định phải được mọi người thừa nhận. Ở đây không người nào là không phải nhân vật phong vân trong hàng ngũ Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên Hoàng giả, Chuẩn Tôn cũng đều có rất nhiều, để đạt được thừa nhận của bọn hắn thì tức là danh xưng Kiếm Hoàng căn bản đã trao cho Diệp Trần rồi, về phần có thể giữ được danh xưng Kiếm Hoàng hay không, tựu sẽ không có quan hệ gì với bọn họ cả.
"Ta thấy có thể được đấy, Nhân tộc đã thật lâu rồi không có xuất hiện Kiếm Hoàng, nói không chừng hắn có thể bảo trụ đấy."
Không ít người đều tán thành.
"Ha ha, tại hạ là Như Ý Tử, các hạ tựu là Diệp Trần phải không, quả nhiên là danh bất hư truyền, đoàn người chúng ta trao cho ngươi một cái danh xưng, không biết ngươi có dám nhận và đảm đương nó hay không?." Một gã Chuẩn Tôn đi ra, hắn rất thích nhìn đến các hậu bối trẻ tuổi quật khởi, hôm nay Nhân - Ma đại chiến sắp tới, vì vậy có nhiều thêm một phần lực lượng đối với ai cũng có lợi cả, điều kiện tiên quyết là Diệp Trần có cái phách lực này hay không.
"Ngài nói về danh xưng gì vậy?"
Diệp Trần nhìn qua, hỏi.
"Kiếm Hoàng!"
Như Ý Tử nháy mắt một cái rồi nhìn chằm chằm vào Diệp Trần.
Diệp Trần thấy cũng không có quá nhiều ngoài ý muốn vì vừa rồi mọi người nói chuyện cũng không kín kẽ, nói: "Được các vị để mắt là một vinh hạnh, nếu như ta nói không vậy thì ta đã quá dối trá rồi, Kiếm Hoàng danh xưng, Diệp Trần đã muốn nhận từ lâu rồi."
"Tốt, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên."
Như Ý Tử thoải mái cười to.
"Kiếm Hoàng Diệp Trần, thật đúng là làm cho người ta hâm mộ a, có một số người trời sinh tựu đã vô cùng chói mắt, nhưng dù có thể hiện như thế nào cũng đều không được. Bất quá, Nhân tộc vẫn có một ít Kiếm đạo Hoàng giả rất đáng sợ, trừ việc đó ra, mấy kẻ tự xưng là Kiếm Hoàng trong đám dị tộc, đoán chừng cũng sẽ biết đến Diệp Trần mà sinh ra sát tâm, trong thiên hạ này Kiếm Hoàng chỉ có thể có một kẻ được nhận lấy mà thôi."
"Kiếm Hoàng tự nhiên là độc nhất vô nhị, cho nên hắn tại bên trong giới Kiếm đạo Hoàng giả cũng phải là độc tôn thì mới giữ được."
Nghe mọi người nghị luận, Kim Y Hoàng cười, đối với Diệp Trần nói: "Hiện tại ngươi đã có cái Kiếm Hoàng danh xưng này, xem như ngươi đã ngồi vào chỗ của mình rồi đấy." Kỳ thật là hắn cố ý nói Diệp Trần chính là đệ nhất Kiếm Hoàng, thiên tài như thế mà không có danh xưng thuộc về mình thì quá mức không thể nào nói nổi nữa rồi.
"Bất quá ngươi cũng phải cẩn thận đấy, trên bảng Chuẩn Tôn cũng có bốn vị Kiếm đạo Hoàng giả, theo thứ tự là Vô Thao Kiếm Hoàng có bài danh thứ 48, Thất Tuyệt Kiếm Hoàng thứ 27, cùng với Dạ Kiếm Hoàng thứ 13, Tà Kiếm Hoàng thứ 4. Những người ở phía trước thì không có uy hiếp bao nhiêu, nhưng Thất Tuyệt Kiếm Hoàng tắc thì đã không thể coi thường, về phần Dạ Xoa tộc Dạ Kiếm Hoàng cùng Tà Linh tộc Tà Kiếm Hoàng mới thực sự là đại địch của ngươi đấy, hai người bọn hắn cũng đều tự xưng là đệ nhất Kiếm Hoàng trong Vũ Trụ Tinh Không."
Ngày nay, Chuẩn Tôn bảng trên cơ bản đã bị những lớp người trẻ tuổi làm lũng đoạn, bên trong tứ đại Kiếm đạo Hoàng giả, chỉ có Vô Thao Kiếm Hoàng là có niên kỷ khá lớn, ba người sau đều là những người trẻ tuổi cả.
"Ta sẽ cẩn thận."
Diệp Trần gật gật đầu, hắn tất nhiên sẽ không chủ quan, nhất là sau khi Chí Tôn Thánh Địa mở ra, phải biết rằng, không chỉ có riêng Nhân tộc là có Chí Tôn Thánh Địa, Ma tộc cũng có Thần Ma chi địa, Tà Linh tộc có Tà Linh chi địa, Man tộc có Man Hoang Thánh Địa, Cự Nhân tộc có Cự Linh mộ địa. Nếu luận về ngộ tính thì hắn không kiêng kỵ bất luận kẻ nào, bất quá những người khác đã thời gian tu luyện dài hơn nhiều so với hắn. Mà khi đã đạt đến cảnh giới này, đôi khi cao thấp nhất thời cũng không tính là cao thấp thực sự, nói không chừng người khác có cảm ngộ bất chợt, liền sẽ có thể khiến thực lực tăng vọt gấp mười, thậm chí gấp trăm lần.
Tóm lại, càng đi đến hậu kỳ thì cần phải có ngộ tính, cơ duyên cùng thời gian, chỉ cần thiếu một thứ cũng không được.
"Kiếm Hoàng, buồn cười, một tên đầy tớ nhỏ nhoi, mới tu luyện được bao nhiêu năm mà tựu dám tự xưng là Kiếm Hoàng."
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lẽo già nua truyền tới.
Mọi người theo tiếng nhìn lại.
"Là Bạch Cốt Kiếm Hoàng!"
Có người nhận ra thân phận người này.
Bạch Cốt Kiếm Hoàng là một trong những Kiếm đạo Hoàng giả của Nhân tộc, bởi vì hắn đã một mực bế quan suốt nhiều năm không xuất hiện, cho nên trên bảng Chuẩn Tôn không có danh hào của hắn, nhưng bất quá cũng không ai dám coi thường hắn, bởi vì tại ba vạn năm trước, hắn cũng có thể xếp vào vị trí thượng đẳng tại trên Chuẩn Tôn bảng. Người này tuy là Nhân tộc, nhưng gần đây trông rất khắc biệt, khả năng là có quan hệ cùng công pháp mà hắn đang tu luyện, hắn tu luyện công pháp chính là Âm Dương Bạch Cốt Kiếm Quyết, Chân Nguyên rất âm hiểm giảo quyệt.